Diêu Vũ suốt đêm ngồi trên lầu, cũng không hề chợp mắt. Kể từ khi có được Chí Dương Thể, dương khí tăng mạnh, y phát hiện thể chất lẫn tinh thần của mình đều đã cường kiện hơn rất nhiều.
Cho nên, dù thức trọn một đêm, y cũng không quá cảm thấy mệt mỏi.
Đến khi đồng hồ trên màn hình hệ thống điểm đến giờ sáng, y mới mua một tấm chăn trải ở trên đất, trực tiếp co người nằm xuống ngủ.
Có lẽ vì dây thần kinh luôn ở trong trạng thái căng cứng, Diêu Vũ ngủ cũng không quá ngon, luôn ở bên tai nghe được tiếng xì xào như có người đang trò chuyện gì đó, lúc gần lúc xa, mông lung không rõ.
Cho đến khi y không nhịn được nữa, trực tiếp ngồi phắt dậy, thì bốn phía lại quy về tĩnh mịch, nào còn tiếng tán gẫu gì nữa chứ?
Xoa nhẹ mi tâm, Diêu Vũ lại nhìn đồng hồ, lúc này cũng đã sắp sỉ chín giờ sáng. Nhìn sắc trời tối tăm, làm người thần tình phiêu hốt ở trên cao. Nếu đã không ngủ được, y liền dứt khoát ngồi dậy, bắt đầu rèn luyện thân thể.
Một ngày tẻ nhạt vô vị cứ thế trôi qua, rốt cuộc, sau khi Diêu Vũ gặm xong hai mẩu bánh bao, bóng đêm đã lại lần nữa bao trùm.
Lúc này, y mới cầm lấy hỷ nến, một bên soi đường, một bên lại bước xuống bậc thang.
Bất kể là ngày hay đêm, Vọng Nguyệt Lâu đều rất yên tĩnh. Không có tiếng côn trùng, ruồi muỗi, lại càng đừng nói tới tiếng nói chuyện của con người.
Nhưng cũng vì đó, động tĩnh do Diêu Vũ phát ra, lại càng giống như được thông qua loa phát thanh, phóng đại lên gấp vô số lần, vọng khắp cả lâu.
Két Cót két
Diêu Vũ thả nhẹ sức chân, đạp vào trên cầu thang gỗ cũ kỹ bên dưới. Ngay tức khắc liền bị bụi bặm cùng mạng nhện bám đầy lên mặt.
"Khục..." Dùng cổ tay che miệng mũi, tránh cho bản thân ách xì hay ho khan, Diêu Vũ lại cầm lấy hỷ nến, ở trước mặt huơ qua.
Ngay tức khắc, vô số bóng đen lại đột ngột từ trước hắc ám ào ạt đánh tới, đem y dọa nhảy dựng một cái, theo bản năng lùi về sau, cùng những vật đó sượt qua nhau.
Lách cách Âm thanh chói tai hối hả không ngừng vang lên, phảng phất có mang theo từng tầng sóng âm.
Diêu Vũ vịn lấy tay vịn cầu thang, tựa sát người vào trên vách tường. Đưa mắt nhìn hàng ngàn con dơi toàn thân che kín lông đen đang xuyên qua lối đi, bay về phía bầu trời bên ngoài.
Cũng may, những con dơi này không phải dơi hút máu. Nếu không, tưởng tượng đến viễn cảnh bị mấy ngàn con dơi bao vây...quả thực là làm người sống lưng lạnh lẽo.
Hít sâu một hơi, sau khi xác định sẽ không lại có dơi đột nhiên lao ra, Diêu Vũ liền tiếp tục cẩn thận bước xuống.
Cầu thang của Vọng Nguyệt Lâu xây dựng rất đặc biệt, từ lầu năm nối thẳng xuống lầu một không đứt đoạn, trên dưới có khoảng gần trăm bậc.
Bởi vì người ở quỷ bí thế giới, Diêu Vũ cũng không có tìm chết đến mức đi đếm bậc thang, cuối cùng đi từ trăm bậc thành mấy ngàn bậc.
Chỉ là, dù vậy, ở bốn phía đều là bóng đêm, chỉ có thể chăm chú nhìn vào từng bậc lại từng bậc thang dưới chân, Diêu Vũ vẫn có cảm giác con đường này thật dài.
Có lẽ do tuế nguyệt quá lâu, nên cầu thang của Vọng Nguyệt Lâu cũng đã sớm xuống cấp. Đạp vào không chỉ sẽ vang lên tiếng kẽo kẹt chói tai, mà còn bậc có bậc không, nhiều bậc thậm chí chỉ còn lại một khoảng trống.
Muốn vượt qua, chỉ có thể trước vươn chân xuống, cách hai ba bậc mới có chỗ đặt chân.
Những lúc chân ở trên khoảng trống thế này, Diêu Vũ chỉ có thể cố ép chính mình không suy nghĩ những chuyện lung tung, tỉ như ở trong âm ảnh dưới đó sẽ đột nhiên có một cánh tay trắng bệch đưa ra, bắt lấy bắp chân của y.
Nhưng dù cẩn thận thế nào đi nữa, Diêu Vũ vẫn là suýt trượt chân mấy lần. Bởi vì bậc thang dưới chân do quá suy sụp, không chịu được nổi sức nặng của y.
Mất gần một tiếng, Diêu Vũ mới có thể đi đến bậc thang cuối cùng, đoạn đường có thể gọi là hữu kinh vô hiểm.
Ánh lửa của hỷ nến vẫn luôn thiêu đốt một cách rất bình tĩnh, chứng tỏ trong lâu cũng không tồn tại thứ gì không sạch sẽ.
Diêu Vũ vốn còn muốn ở trong lâu đi dạo, tìm kiếm xem có vật gì hữu dụng hay không. Thế nhưng, đợi khi nhìn thấy vô số tạp vật chồng chất ở xung quanh, y rốt cuộc vẫn là tạm gác lại.
Dù sao, nếu giải quyết xong nhiệm vụ lần này, tòa cổ lâu này liền đã là của y. Đến lúc đó lại đi thăm dò, chẳng phải sẽ thư thái hơn sao?
Ôm tâm lý như vậy, Diêu Vũ mới vén lên tấm rèm che đã sớm phai màu, xám đen treo ở trước đại môn lên, đi ra ngoài.
Khi nãy còn không quá chú ý, lúc này, đứng ở trước hành lang, Diêu Vũ mới phát hiện, khuôn viên của Vọng Nguyệt Lâu lại rộng lớn đến vậy.
Tường vây cao hơn mười trượng, thậm chí so với tường thành của một số thành trì nhỏ còn phải cao hơn. Sân lớn được lót bằng gạch xanh, kín không kẽ hở, một ngọn cỏ cũng không mọc được.
Ngoại trừ gạch đã ố vàng, dính đầy bùn đất, nhưng thoạt nhìn vẫn vô cùng rộng rãi, thoáng đạt.
Nhưng làm Diêu Vũ thẫn thờ chính là, ở giữa khoảng sân lớn này, y lại chợt nhìn thấy một gốc liễu đỏ thật lớn. Theo gió thoảng qua, từng đóa hoa cùng cành lá rũ xuống lại bắt đầu đong đưa qua lại, tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt.
Đến thế giới này đã nửa tháng có hơn, ngày ngày cùng lệ quỷ giao thoa. Giây phút này, Diêu Vũ lại nhìn đến ngây dại, tâm linh chấn động không ngớt.
Đây thật sự không phải một gốc cây khô héo. Mà là một cây liễu sinh cơ bừng bừng!
Cảm xúc này, tựa như người đi giữa sa mạc khô cằn, đã quen bốn bề cát đá, bỗng dưng lại nhìn thấy một hồ nước trong xanh.
Bởi vì vui mừng quá đỗi, thậm chí còn sẽ hoài nghi có phải chính mình đã nảy sinh ảo giác rồi không.
Nhưng lúc này, dưới chân bị thứ gì đó lạnh lẽo cuốn lấy, lại làm Diêu Vũ không khỏi hồi thần nhìn xuống. Chỉ thấy, từng sợi xiềng xích đang ở trên mặt đất xếp thành một dòng chữ...
Thích không?