Không nghĩ nhiều nữa, Diêu Vũ liền sờ lên vùng bụng của hắn. Thậm chí còn có thể đếm được từng khối cơ bụng ở bên trên...rất cường tráng.
Dần dần, bàn tay lại sờ cả vào trên ngực, vô tình chạm trúng hai điểm nhỏ nhô ra ở bên trên. Ngay tức khắc liền làm lỗ tai Diêu Vũ nóng lên, hoảng loạn rút tay về.
Phù...phù...
Hô hấp có chút hỗn loạn, Diêu Vũ thật sự không dám tưởng tượng, nếu chuyện vừa nãy bị người biết được, thì cái mặt này của y phải làm sao?
Chắc phải tìm hố đem đi chôn mất...
Có tao ngộ vừa rồi, bây giờ Diêu Vũ cũng không dám khắp nơi sờ loạn nữa. Y tùy tiện đem vạt áo hai bên của hắn khép hờ lại. Sau đó, mới chuyển mục tiêu đến hạ thể của hắn.
Lúc này, bàn tay Diêu Vũ đang vịn lấy hông của đối phương, cẩn thận xê dịch xuống đùi, tránh cho không may chạm tới thứ không nên chạm vào.
Bởi vì tư thế cùng vị trí của cả hai lúc này, nên mục tiêu đầu tiên của Diêu Vũ liền chính là chân trái của hắn.
Y đem chân trái của hắn nhấc lên, gác ở trên đùi của mình để tiện kiểm tra trên dưới. Kế tiếp mới bắt đầu động thủ, trên dưới vuốt lên từng tấc da thịt hắn.
Phần đùi không có gì cả, nhưng ở trên đầu gối của hắn, y lại tìm tới một cây đinh.
Chỉ là, vừa mới định đem cây đinh rút ra. Một tiếng gà gáy lại đột ngột cất lên, tựa như ở ngay bên tai, làm Diêu Vũ không khỏi giật mình, sửng sốt.
Nhanh như vậy, tiếng gà gáy thứ nhất liền đã vang lên rồi sao? Bây giờ đã sắp sỉ giờ sáng rồi à?
Nhưng y rõ ràng cũng chưa tiêu hao bao nhiêu thời gian mà.
Trừ phi...thời gian tuyến ở đây và ở thế giới bên ngoài là khác nhau, có chênh lệch rất lớn...
Đậu!
Nghĩ rõ điểm này, Diêu Vũ ngay tức khắc liền trợn tròn mắt. Vô ý, bàn tay liền rơi vào trên chỗ khó nói của ai kia, da kề da, cùng vật đó tiếp xúc thân mật.
Ừm, kích cỡ này...con mẹ nó, vì sao lại lớn như vậy!
Diêu Vũ cảm thấy, lòng tự tôn nam nhân của chính mình đã chịu phải đả kích nặng nề. Nhất là khi chênh lệch cũng không phải là một chút xíu như vậy, mà là gấp đôi!
Gấp đôi! Gấp đôi! Gấp đôi! Chuyện quan trọng phải nói lần.
Kích cỡ này thật sự là người sao? Quả nhiên, không có so sánh sẽ không có đau thương. Y thật sâu vì thê tử của hắn cảm thấy bi ai.
Bị hung khí bậc này đâm vào, không chết cũng phải tàn phế.
Được rồi, y sẽ không thừa nhận trong suy nghĩ của mình có chút vị chua đâu. Ai bảo nam nhân đều đặc biệt ganh đua cái này làm chi.
Có lẽ vì tâm linh chịu đả kích quá lớn, nên lúc này, dây thần kinh ngượng ngùng của Diêu Vũ liền đã bị tê liệt. Y thu tay lại, mặt không cảm xúc đem vạt áo của hắn phủ lên trên đó, có chút ý vị mắt không thấy tâm không phiền.
Làm xong hết thảy, y mới tiếp tục cùng quan tài đinh vật lộn.
Cũng không lâu sau, trong tay Diêu Vũ liền nhiều ra thêm hai chiếc đinh lấy được từ xương đầu gối hai bên của hắn.
Đối với vị trí của hai cây đinh cuối cùng, trong lòng Diêu Vũ liền đã có chút suy đoán. Cho nên, y cũng trực tiếp bắt tay vào việc, bắt lấy cổ chân của hắn, tìm đến vị trí của mắt cá, khẽ sờ một hồi.
Quả nhiên, không mất bao lâu liền đã tìm được một chỗ khác thường!
Trước khi tiếng gà gáy thứ hai vang lên, Diêu Vũ cũng đã góp đủ bảy cây đinh ở trên thi thể của quỷ tân lang. Phân biệt là một cây ở mi tâm, hai cây ở hai vai, hai bên đầu gối cùng mắt cá chân.
Tổng cộng cũng chỉ có cây đinh, nhưng riêng phần chân liền đã tụ tập cây. Khó trách quỷ tân lang không thể rời khỏi quan tài được.
Không biết có phải là yếu tố tâm lý hay không, thời khắc này, theo y nắm giữ bảy cây quan tài đinh ở trong lòng bàn tay, nhiệt độ xung quanh liền đột ngột hạ thấp.
Mặc dù không thể nhìn thấy được, nhưng Diêu Vũ có thể sâu sắc cảm nhận được, bên trong quan tài đang yên lặng xuất hiện một loại chuyển biến nào đó.
Phát giác chuyện này, Diêu Vũ liền theo phản xạ dịch dịch mông, cùng thi thể lạnh băng kia kéo dài khoảng cách, trốn vào góc quan tài đằng xa, cố gắng giảm nhẹ sự tồn tại.
Đương nhiên, trong lòng cũng đã sớm ảo não không thôi.
Y phát hiện, bản thân đã quên mất một vấn đề vô cùng trọng yếu. Đó chính là, nhiệm vụ của hệ thống chỉ yêu cầu tìm và nhổ đinh trước tiếng gà gáy thứ ba mà thôi. Cũng không có nhất quyết bảo sau khi tìm được liền phải nhổ ra ngay...
Như vậy, khả năng rất lớn là phải đợi khi tiếng gà gáy thứ ba vang lên, y mới có thể tự chủ rời khỏi nơi quỷ quái này.
Thế nhưng, vấn đề tới!
Bây giờ ngay cả tiếng gà gáy thứ hai vẫn còn chưa tới, y liền đã đem hết thảy bảy cây đinh đều nhổ ra.
Như vậy, kế tiếp ở đây sẽ phát sinh chuyện gì?
Trong khoảng thời gian chờ đợi tiếng gà gáy thứ ba để rời khỏi, y còn phải kinh lịch điều gì?
Càng nghĩ, Diêu Vũ lại càng có xúc động muốn thổ huyết. Thầm nghĩ bản thân đúng là quá mức nôn nóng, dục tốc bất đạt.
Bây giờ đem đinh nhét về chỗ cũ có còn kịp hay không?!!
Phảng phất là cọng cỏ cuối cùng đè chết lạc đà, niềm tin của Diêu Vũ rất nhanh liền đã ma diệt. Bởi vì lúc này, cỗ thi thể kia, cư nhiên lại bắt đầu truyền tới một số tạp âm kỳ dị.
Có chút giống với xương cốt vặn vẹo, răng rắc răng rắc tràn đầy giòn giã.
Lại xen lẫn với âm thanh khản đặc tương đối quen thuộc mà Diêu Vũ đã từng may mắn thưởng thức qua.
"Áách..."