Lệ Quỷ Lại Xin Chút Dương Khí

chương 39: xuất hiện

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cạch cạch

Bởi vì quỷ xoay người lui lại, nên Diêu Vũ mới có thể thở phào một hơi. Nhưng chưa để y thư giãn được bao lâu, lúc này, gian phòng ngay bên cạnh y liền đã truyền tới tiếng va chạm.

Phảng phất có đồ vật gì đang gấp rút muốn phá cửa mà ra.

Diêu Vũ hít sâu một ngụm khí, không dám suy nghĩ nhiều nữa, lập tức bất chấp hết thảy hướng về phía lối ra chạy đi. Bởi vì y có linh cảm, nếu để thứ quỷ bên trong gian phòng đó đi ra, chính mình nhất định sẽ chết chắc.

Theo hướng lối ra ngày một gần, tiếng diễn hí bên tai liền càng thêm to rõ. Pha lẫn với tiếng bước chân dồn dập của Diêu Vũ.

Y khẽ quay đầu nhìn lại, phát hiện quỷ xoay người vẫn đứng tại nguyên địa không nhúc nhích. Cho nên, liền càng thêm kiên quyết chạy về trước.

Chỉ là, càng chạy, đầu óc Diêu Vũ liền bắt đầu say sẩm, đối với tiếng xướng khúc kia nảy sinh si mê. Thậm chí còn lướt qua rất nhiều suy nghĩ điên cuồng, tỷ như tự tay đào tim đào phổi chứng minh cho tấm chân tình của mình.

Nhưng cũng vào lúc này, thân ảnh của Diêu Vũ cũng vừa vặn từ trong góc khuất của hành lang chạy ra, thoát khỏi bóng đêm bao trùm.

Ánh trăng trên bầu trời chiếu rọi lên người y, đem một góc của cái bóng phản chiếu ra.

Ở nơi mà Diêu Vũ không nhìn thấy, từng sợi dây xích trên quan tài giống như lại khẽ chuyển một chút. Nhưng ngay sau đó, lại tựa như là chịu phải thương tổn gì, trong nháy mắt liền phá toái, vỡ vụn thành từng điểm đen trôi nổi.

Gần như cùng lúc, vẻ si ngốc trong mắt Diêu Vũ cũng bị cuốn đi, lấy lại được thanh minh.

Nhưng nhớ lại suy nghĩ vừa rồi của mình, Diêu Vũ lại cả kinh đến ra một thân mồ hôi lạnh.

Loại trạng thái quỷ dị này rất quen thuộc, giống như ngày đó vừa nhìn thấy dung mạo của quỷ tân lang, y cũng đã từng xuất hiện qua triệu chứng như vậy. Chỉ là không có đáng sợ như bây giờ.

Theo suy đoán của Diêu Vũ...ừm, kỳ thực là kinh nghiệm xem tiểu thuyết nhiều năm cho hay. Thì đây có lẽ là một loại công kích tinh thần của lệ quỷ, giống như là tạo ra ảo giác, dùng để dọa người vậy.

Cũng chính là quỷ mê tâm trí.

Tầm mắt vốn bị u ám bao phủ, một lần nữa nhìn thấy được ánh sáng, mặc dù không tính là quá chói mắt. Diêu Vũ vẫn là theo phản xạ dừng lại bước chân.

Mà cũng trong nháy mắt, hí khúc liền đồng thời yên lặng. Cả hí tràng lại lần nữa khôi phục loại tĩnh mịch chết chóc kia.

Nhưng cũng bởi vì nơi đây quá yên tĩnh, nên một giọt nước tí tách rơi vào trên đỉnh đầu của bản thân, mới có thể khiến Diêu Vũ ngơ ngác sờ sờ đầu.

Ngón tay cọ đến chất lỏng sền sệt, cũng không giống như mồ hôi.

Y đem tay đưa ra trước, lúc này mới phát hiện ngón tay đã biến thành màu đỏ tươi, bị chất lỏng xích hồng lây dính.

Có mùi gỉ sét, tựa hồ...là tiên huyết.

Lúc này, lại là hai tiếng tích tách rơi vào trên đỉnh đầu Diêu Vũ. Y ngẩng đầu, ánh mắt vừa vặn liền đối diện với một cỗ thi thể nằm vắt ngang trên sà nhà, với tư thế vô cùng kinh khủng.

Tứ chi bị bẻ quắp vào cùng một chỗ, tạo thành một khối chữ nhật. Hai mắt trợn trừng, phảng phất trước khi chết đã gặp phải chuyện gì rất kinh khủng. Xương hàm triệt để vỡ nát, không tài nào khép lại được. Mà máu tươi, cũng là từ trong miệng bọn họ chảy ra.

Con ngươi Diêu Vũ co vào, theo bản năng muốn tránh. Nhưng một khắc tầm mắt rơi xuống dưới sân, hai chân của y lại trực tiếp thoát ly khống chế, cứng ngắc tại chỗ.

Chỉ thấy, bên dưới sân là vô số ghế ngồi xếp thành từng hàng với nhau.

Tràng diện này trên cơ bản cùng với lúc y tiến vào cũng không có gì khác nhau.

Thế nhưng, y nhớ rất rõ, lúc y đi vào, ghế ngồi tất cả đều là trống.

Như vậy, đám người mặt mũi tử khí nặng nề bên dưới lại là ai? Từng cái đều giống như xác chết lâu ngày, trên mặt thậm chí còn có giòi bọ ngọ nguậy lung tung.

Nhìn nhìn, Diêu Vũ có cảm giác sống lưng chợt lạnh. Đổi lại thành ai, đột ngột bị vô số xác chết chú mục như vậy, có thể bình tĩnh được mới là lạ. Không dọa tè ra quần đã là vạn hạnh.

Phù

Một luồng hơi lạnh vô cùng rõ ràng phả vào tai, làm tâm Diêu Vũ trong nháy mắt liền thắt chặt. Cảm thụ được có người đang ghé vào bên tai của mình...sau đó lại là liếm một cái.

Khí lạnh nhập thể, Diêu Vũ có cảm giác xương cốt đều lạnh thấu. Rốt cuộc cũng hiểu rõ, vì sao bị quỷ tân lang ở trong mộng hôn một chút, y liền đã giống như bị người hút khô.

Bởi vì nếu tiếp xúc vật lý với đỉnh cấp hồng y, dương hỏa trên người y liền sẽ bị quỷ khí của đối phương ăn mòn. Nhẹ thì toàn thân lạnh buốt, đến bệnh nhẹ, nặng thì bệnh liệt giường, dương khí tiêu tán, chết đến không thể chết lại.

Hai chân run rẩy, Diêu Vũ liền không khống chế được mà ngã ngồi xuống sàn gỗ. Y một bên thầm hận thân thể không biết cố gắng của mình, một bên lại nâng mắt muốn nhìn thấy kẻ đứng phía sau là ai.

Chỉ là, này vừa nhìn, Diêu Vũ lại không khỏi ngẩn ngơ.

Đây là một nam tử thân cao bảy thước, ước tính ban đầu so với Trác Thiên Hạo còn phải cao hơn. Chỉ là, dáng người lại không quá hùng vĩ, thậm chí còn có hơi đơn bạc. Nhất là khi còn phối hợp với một bộ hí phục có ống tay áo và tà áo thật dài.

Trên mặt đối phương có họa trang, tầng tầng phấn dày đem diện mạo thật sự đều che lấp. Nhưng dù vậy, chỉ cần thông qua ánh mắt tà khí đó, Diêu Vũ vẫn có thể cảm nhận được, đối phương nhất định rất tuấn mỹ, không thua kém gì Trác Thiên Hạo.

[ Quỷ Hí Tử (?) - cấp bậc : S (?), đỉnh cấp hồng y (!).]

Thuộc tính :

--Tính danh : Mặc Phong.

--Sinh thần : không rõ.

--Chiều cao : m.

--Nick name : A Phong,...

--Thuộc tính : Âm u, quỷ súc, biến thái, tâm cơ công.

--Lý tưởng sống : lý tưởng sống không có, nhưng lý tưởng chết thì có rất nhiều.

Truyện Chữ Hay