Diêu Vũ ôm quỷ tân lang ngủ suốt một đêm.
Sáng hôm sau, mặc dù đã có Chí Dương Thể, nhưng y vẫn là không khỏi bị cảm lạnh một trận.
Đây cũng là lần đầu tiên kể từ khi đến Linh Vực, Diêu Vũ mắc bệnh.
Y nằm trong Vọng Nguyệt Lâu hai ngày, đến ngày thứ ba, mắt thấy khoảng cách thời hạn nhiệm vụ Tìm Người chỉ còn có vài ngày cuối cùng.
Mà sức khoẻ của bản thân cũng đã không còn gì đáng ngại.
Y mới rời giường, chuẩn bị thực thi nhiệm vụ.
Có kinh nghiệm trước đó, lần này, Diêu Vũ đã tiếp tục cưỡi xe đạp rời đi.
Trước khi đi, y cũng đem ba lô của mình mang theo, không bỏ sót bất kì thứ gì.
Dọc đường, không biết có phải vận khí trổi dậy hay không, Diêu Vũ cũng không gặp được người nào muốn đi nhớ xe nữa cả.
Lúc này, nếu dựa theo thời gian tới nói thì cũng đã là giữa trưa, giờ phút.
Dù cho bên ngoài, sắc trời vẫn cứ tối đen như mực.
Trong lúc di chuyển, Diêu Vũ hiển nhiên cũng gặp được không ít quỷ quái.
Nhưng rất đáng tiếc, cấp bậc đều không quá cao.
Ngay cả một thước quanh thân y đều không đến gần được, thì liền đã bị quỷ tân lang thuận tay xử lý.
Khi Diêu Vũ đến được trước cửa hí tràng, đó cũng là chuyện của một khắc sau.
Thời khắc nhìn thấy khung cảnh quen thuộc trước mắt này, Diêu Vũ cũng không biết nên cảm khái duyên phận kỳ diệu hay nhân gian hữu hạn.
Giống với lần trước Diêu Vũ đến, lúc này, hí tràng vẫn vắng lặng đìu hiu.
Cửa lớn đóng chặt, tường vây thật cao lại tựa như một cái lồng, đem mọi thứ ở bên trong vây kín.
Bước chân nhẹ nhàng đi tới bên hai đầu sư tử đá dựng trước cửa, Diêu Vũ liền đưa tay.
Chỉ là, đầu ngón tay của y vẫn còn chưa kịp chạm vào ván cửa, thì không chút báo trước, hai cánh cửa liền đã đột ngột tách ra, tựa như có người đang âm thầm giúp y mở cửa.
Âm thanh ken két chói tai vang lên, nhìn xem khe hở rộng gần năm tấc do hai cánh cửa chủ động xê dịch thành trước mặt, Diêu Vũ vẫn là đè xuống nghi ngờ, lách người tiến vào.
Giống với nhiệm vụ miêu tả, hí tràng lúc tối cùng lúc sáng, quả thật là có rất nhiều điểm khác biệt.
Chưa nói đến việc bốn phía đều tĩnh lặng, thì giữa sân lớn cũng đã không còn xếp đầy ghế ngồi cho khán giả quan sát.
Lúc đi qua sân, sắp sửa đặt chân lên ván gỗ của khán đài, bước chân của Diêu Vũ liền không khỏi khựng lại, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên.
Sự thật chứng minh, bên trên không có thi thể vặn vẹo biến hình, cũng chẳng có kén vải giấu người ở trong.
Theo bản năng nắm lấy dây đeo ba lô, sờ vào nó, Diêu Vũ mới có được một chút cảm giác an toàn.
Y đang sợ, sợ không may bị Mặc Phong bắt gặp tại trận.
Đến lúc đó, cũng không phải chỉ cần trả lại hí phục mà mình ăn trộm thì sẽ dễ dàng được bỏ qua như vậy.
Cạch Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng thời khắc sàn gỗ dưới chân sụp xuống, vang lên một tiếng vang giòn giã, Diêu Vũ vẫn là không khỏi giật mình sửng sốt.
Hí tràng này, so với ban đêm, rõ ràng lại càng tồi tệ, đổ nát hơn nhiều.
Cẩn thận thả nhẹ bước chân, khó khăn vượt qua sân khấu mục nát phủ đầy tro bụi dưới chân.
Thời khắc nhanh chân rẽ vào thông đạo dẫn đến phòng ngủ của Mặc Phong, Diêu Vũ đã không kìm lòng được liếc mắt nhìn lại.
Dưới ánh mắt kinh nghi của Diêu Vũ, trên sân lớn trống không, lúc này lại đột ngột nổi lên một tầng giá rét.
Theo sau đó, từng dãy lại từng dãy ghế tựa liền đã nhanh chóng được xếp thành hàng.
Mặc dù bên trên ghế vẫn không có người, nhưng dù vậy, khung cảnh ma quái này vẫn như cũ khiến Diêu Vũ đáy lòng run sợ.
Vội vã thu hồi tầm mắt, chuyên chú chạy vào trong.
Giống với lần trước nhìn thấy, lần này, hai bên vách tường của hành lang vẫn còn treo đầy hỏa đăng.
Chỉ khác biệt ở chỗ, khi y xuất hiện, đèn cũng không tự mình thiêu đốt, lóe lên lam hỏa u ám.
Thậm chí, ngay cả một tia ánh sáng mờ ảo nhất cũng đều không có.
Diêu Vũ chỉ có thể nhờ vào âm đồng mới có thể nhìn thấy khung cảnh phía trước.
Đây là tình huống mà lần trước tới, y chưa từng thể nghiệm qua.
Bởi vì đã chuẩn bị sẵn hai ngọn nến vừa mua sắm trong thương thành, Diêu Vũ từ đầu cũng không có ý định dùng đèn bên trong hí tràng để làm nhiệm vụ.
Dù sao, y vẫn còn chưa quên, thứ mà chúng thiêu đốt, là thi dầu!
Rõ ràng lần trước còn là ma quật, nhưng lần này, kể từ lúc tiến vào hí tràng đến giờ, đừng nói là người, ngay cả một bóng ma Diêu Vũ cũng đều không nhìn thấy.
Dựa theo trí nhớ cũ, Diêu Vũ rất nhanh cũng liền đã tìm được phòng của Mặc Phong.
Mang theo vui mừng xen lẫn cảnh giác, Diêu Vũ liền chầm chậm đưa tay, đem cửa gỗ trước mặt đẩy ra.
Chỉ là, khung cảnh Mặc Phong ngồi nhìn y mỉm cười, hay quỷ quái từ bên trong nhảy ra cũng chưa từng xuất hiện.
Thứ duy nhất đập vào mặt mũi Diêu Vũ, cũng chỉ có một tầng bụi bặm thật dày.
Tựa như, nơi này cũng đã mấy mươi năm không có người đặt chân qua.
Nói thật, một hí tràng tử khí như thế này, so với hỉ tràng ma quỷ tứ ngược, lại càng khiến Diêu Vũ cảm thấy đè nén hơn..