Có lẽ, cuộc đời Hiếu chưa bao giờ bận như tuần vừa rồi.
Nàng thề, đợt này, thấy Phong ở đâu, nàng dần cho nhừ tử ở đó.
Vậy mà, nàng đúng là người đàn bà thiện lương, ruột để ngoài da. Vừa mới bay vào Nam lúc chiều, nghe tin cái đứa nàng ghét cay ghét đắng bị tai nạn, nàng và chồng lại hối hả bay ra Bắc chuyến sớm nhất.
Hai người phi thẳng tới bệnh viện, vừa ra khỏi thang máy, Hiếu đụng phải một người, nàng kéo tay Nghĩa:
-“Mình ơi, em thấy con bé đó quen lắm…”
Nghĩa mệt mỏi trả lời:
-“Mình bay chuyến liên tục nên hoa mắt tý thôi, nhanh…anh sốt ruột quá!”
-“Ừ, phòng …rẽ phải…”
….
….
-“Con chào hai bác!”
-“Con chào hai bác!”
-“Ừ, Hiếu Nghĩa à, đang ở trong Nam cơ mà, vất vả cho các con quá!”
Ba Phong lấy ghế cho hai đứa. Mẹ anh rơm rớm.
-“Mọi chuyện xảy ra bất ngờ quá…”
Phong cũng đã tỉnh, anh trấn an mẹ.
-“Mẹ đừng lo, bác sĩ cũng bảo rồi, không bị nặng lắm mà…”
Hiếu nhìn Phong, mặt mày tái nhợt… nàng vừa thương vừa bực. Cực kì ngứa miệng, cực kì muốn nói đểu vài câu kiểu như “cái loại khốn nạn nhà mi, đối xử với vợ chồng bà như thế nên bị quả bảo là phải”, mà khổ nỗi, phụ huynh ở đây, không dám vọng ngôn.
-“Ăn uống nghỉ ngơi cho tốt vào…”
-“Nhìn mọi người kìa, như là tôi toi tới nơi rồi ý!”
Phong cố cười, làm yên lòng các “đồng chí”.
-“Còn không nói, nếu không nhờ Hà Anh cho máu trong lúc ba mẹ chưa lên kịp thì con có nằm ở đó mà ba hoa được không?”
-“Ơ, Nguyệt Anh bị chứng sợ máu mà?”
Nghĩa vô tình lên tiếng, đúng lúc đó, Hà Anh đi kiểm tra lại sức khỏe vừa hay về, tay che đi vết gạc trắng, giọng cô yếu ớt:
-“Lúc đó nguy hiểm quá, em run tới mức quên cả mình bị cái chứng đó…”
-“Gia đình bác đội ơn con nhiều lắm!”
Ba mẹ Phong nắm tay người con gái thiện lương, cảm động vô cùng. Phong nhìn cô, ánh mắt trìu mến, sống mũi cay cay…
Nhiều năm qua, cô vẫn luôn bên anh.
Giúp anh trả nợ, là cô.
Mạng hôm nay, là cô cho anh!
Người yêu anh đằng đẵng tháng ngày, cũng là cô…
Bác sĩ nói, lượng máu rút từ cô so với bình thường là rất nhiều, may mắn sao, cô vẫn khỏe mạnh, nếu không…anh làm sao dám đối mặt?
Cuộc đời thật trớ trêu! Nếu như, người trong lòng anh, là Hà Nguyệt Anh, mọi thứ có phải trở lên rất đơn giản?
Nhiều khi, trái tim con người, đúng là ngang trái!
….
….
-“Ta mua cho mi bát cháo gan!”
Hà Nguyệt Dương há hốc ngạc nhiên.
Hiếu đỡ Dương lên giường, rồi thổi thổi, đút đút. Tự dưng, nước mắt cô chảy.
-“Ăn đi!”
-“Muội không thích ăn gan, chỉ ăn cháo được không?”
-“Không ăn cũng phải ăn, ăn cho bổ máu!”
Nghe chính miệng tỷ nói, cô húp thìa cháo mà run run…
-“Tỷ…tỷ…”
-“Không muốn người khác biết thì đừng làm!”
-“Muội có làm gì đâu?”
Cô cố gắng che đậy.
Tỷ tỷ nóng tính, quát tháo:
-“Mi tưởng ta ngu chắc, mi còn va vào ta ở gần thang máy đấy, còn cái vết gì trên tay mi kia? Vả lại, con em mi ta học chung ba năm ta lại không biết, nếu nó không mắc chứng sợ máu thì nó cũng có tật nhát chết, với lại nó cho đi lượng máu thế mà mặt mũi vẫn hồng hào…không thể…nhưng mà nó nhận nó cho là không được, chỉ có thằng Phong bị tai nạn ẩm não rồi nên mới tin thôi…”
Chẳng thể chối cãi, cô giải thích.
-“Đừng trách Hà Anh, muội dặn nó như thế…”
Xúc tiếp thìa nữa, tỷ bực:
-“Mi định làm gì? Thành nhà hảo tâm giấu mặt hả?”
-“Không phải, trước đó cãi nhau, muội và cậu ấy to tiếng, tai nạn của Phong, tất cả là do muội…”
-“Thì cho nó biết, là xong, coi như mi chuộc lỗi…”
-“Phong chắc ghét muội lắm, tỷ nghĩ xem, một người tỷ rất ghét, nhưng giờ lại mang ơn người đó, cảm giác có khó chịu không? Muội không muốn cậu ấy phải suy nghĩ nhiều, an tâm mà nghỉ ngơi…”
Hiếu đồng cảm:
-“Cũng phải, thôi đợi bao giờ nó khỏe hẳn thì nói sau, không ngờ muội cũng lớn rồi…uống nốt cốc nước hoa quả này đi!”
-“Tỷ đừng nói gì, để muội tự…”
-“Vì thế mà muội về thẳng không ở lại thăm hắn hả? Cũng may, hắn không có gì nghiêm trọng nữa rồi…”
Hà Dương thở phào, đó là câu cô muốn nghe nhất từ khi tỷ tới. Mà cô sợ…sợ sẽ lộ ra tình cảm của mình, nên chẳng dám hỏi.
-“…Dương này, liệu có phải Phong quá đau lòng không, ngày xưa hắn yêu ta như thế, rồi ta đùng một phát yêu Nghĩa, giờ ta mới cưới Nghĩa một thời gian, hắn liền tai nạn…”
Nàng tâm sự, đăm chiêu. Cả công ty cũng giao cho nàng và chồng. Phong vì yêu mà phải tránh mặt nàng ư???
Hà Dương cố gắng lắm mới nhịn được cười!
Hai tỷ muội tâm sự, thấy muội muội trông kha khá, Hiếu nói tý lại phải vào Nam luôn, nàng để lại cho Dương số điện thoại Hạnh, ngày xưa là bạn học Sinh , cùng khóa, nếu cô cần gì, thì cứ gọi.
Hà Dương tươi cười tiễn tỷ tỷ, nói tỷ cứ yên tâm, cô còn khỏe chán.
Đúng là lúc đó thấy rất khỏe.
Chẳng hiểu sao, sáng hôm sau dậy bỗng thấy cả người choáng váng, khó thở, đầu óc chao đảo…
Bệnh viện.
Vì có Hà Nguyệt Anh chăm sóc chu đáo, cộng thêm tình hình của Phong tiến triển rất tốt nên ba mẹ về từ chiều qua, thực tình, ý ba mẹ gán ghép tạo không gian riêng, anh cũng thừa hiểu.
-“Phong này, đừng thấy áy náy. Đó là hạnh phúc của em, những giọt máu của em, chảy trong anh, ấy là ngọt ngào…chăm sóc anh cũng là hạnh phúc của em…còn về việc kia, em không ép, chỉ là em sẽ luôn đợi anh…đợi tới khi anh quay đầu trở lại, nhìn em!!!”
Hà Nguyệt Anh nở nụ cười hiền hòa.
Cô chưa bao giờ thấy nắng đẹp như hôm nay! Dạo này, Phong cũng nhìn cô khác xưa. Không cần biết đó là anh mắt biết ơn hay rung động, chỉ cần biết, nó rất ấm áp.
Phong cũng đỡ rồi.
Cô nhân cơ hội quay quảng cáo ở nước ngoài đợt này, đem nói với anh, cô cũng đã thuê y tá riêng cho anh, cô tin rằng, đợt này cô đi, anh sẽ nhận ra sự trống trải khi không có cô.
Rồi họ sẽ có một kết thúc viên mãn…
Cái ngày cô mong đợi, rồi cũng sẽ tới!!!
…
Có người trằn trọc trên giường bệnh, khuôn mặt thoáng nét buồn.
Tin anh tai nạn, lan truyền khắp báo mạng.
Hoa quà của fan gửi tới nhận không xuể.
Bạn bè xa gần, trừ Nguyệt, thì không vắng mặt một ai.
Anh không tin cô không biết, chỉ là không ngờ…cô lại là giống động vật máu lạnh tới thế!
Đã cố không nghĩ về cô, vậy mà cứ nghĩ…
Tức, bực, giận!!!
Hà Nguyệt Dương! Ngay cả cái tên này giờ anh cũng thấy ghét!
Ghét, rất ghét, rất rất rất ghét…
Ghét tới mức…
Cầm điện thoại chơi, lại vô tình nhấn phím gọi MyMoon…anh quả thật, thấy mình không có chút tiền đồ.
Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được. Xin quý khách…
Nghe tiếng trả lời tự động, điên!
Ai đó chán nản nhẹ day thái dương…kí ức như dòng điện xẹt qua …ngay lập tức ngồi dậy, hôm nay, chẳng phải hôm nay là ngày cô bay qua Mỹ chuẩn bị phỏng vấn sao???
Mấy tối sang nhà cô ăn trực, xem trộm lịch trình của cô, tự trách sao mình có thể đãng trí tới thế?
Bộ não thì mách bảo, chuyện của Hà Nguyệt Dương từ nay, chẳng còn liên quan tới chuyện của Vũ Huỳnh Phong…vậy mà chân thì cứ chạy, tay thì cứ vẫy…
Chẳng mấy chốc đã bắt được xe về tới chung cư.
Cũng không kịp nhấn chuông, vội vàng xông vào.
-“Nguyệt!”
-“Nguyệt ơi!”
Phong hớt hải tìm…phòng khách, phòng bếp, nhà tắm, ban công…căn nhà lạnh lẽo chưa từng thấy.
Có lẽ cô đã đi rồi.
Cũng chẳng nói lấy một lời từ biệt.
Mệt mỏi đẩy cánh cửa phòng ngủ, khẽ chui vào chăn của cô, lòng thấy trống trải vô cùng.
Anh cố gắng ngửi, cố gắng ghi nhớ mùi hương còn sót lại, cô đi rồi, mà sao mùi hương ấy vẫn vậy, cứ như cô đang bên anh?
Chẳng nhẽ anh lại hồ đồ tới vậy? Không phải, không thể nào…từ trước tới giờ, đối với Nguyệt, giác quan của anh luôn luôn rất nhạy cảm.
Điên cuồng tìm kiếm.
Lần này, tỉnh táo hơn, anh đã thấy cô.
Nguyệt nằm đó, ngay góc khuất cạnh chân giường, nhẹ xoay cái đầu bé nhỏ về phía mình, anh cười:
-“Cậu nằm đây thảo nào tôi không thấy!”
-“Hôm qua lại xem phim khuya phải không?”
Giọng anh có phần giận dỗi, vừa bế cô lên giường vừa trách móc.
-“Cậu thật, tôi bị tai nạn như thế mà cậu không thèm thăm, chỉ biết phim với ảnh?”
Vén những sợi tóc, hơi lạnh trên má cô khiến anh có cảm giác bất an…trán, cổ, chân, tay của Nguyệt, tất cả đều lạnh toát…
-“Nguyệt ơi…”
-“Nguyệt Dương!”
-“Hà Nguyệt Dương, cậu giở trò gì hả???”
Đáp lại anh, chẳng có gì khác ngoài tiếng thở yếu ớt lúc có lúc không của cô. Vũ Phong cả người cứng nhắc, tim tưởng chừng muốn ngừng đập, sợ hãi gọi.
-“Ê…”
-“Nguyệt à, đừng như vậy, đừng dọa tôi thế…”
-“Nguyệt…”
….
….
Tháo chiếc khẩu trang trắng, Hạnh nhẹ bước về phía người đàn ông ngồi gần hành lang.
Anh vẫn khoác trên mình bộ áo quần bệnh viện, đôi chân mày nhíu chặt, khuôn mặt tái mét, những ngón tay luồn vào tóc run rẩy…
Anh rốt cuộc là cái gì, mà ngay cả khi lo lắng, cũng khiến người khác si mê tới vậy???
Năm đó, cô trúng tuyển chuyên Sinh chuyên Biên Hòa. Lần đầu tiên cô nhìn thấy anh, đó là ngày khai trường năm lớp , anh nhận phần thưởng thủ khoa…cô đã ngay lập tức phải lòng.
Hàng tuần cô đều rất mong thứ bảy, hôm đó có buổi họp chung của các lớp trưởng, được nhìn thấy anh thôi cũng đủ hạnh phúc.
Anh học đỉnh, đẹp trai, hát, nhảy, chơi thể thao, cái gì cũng giỏi. Dù dính vào tin đồn giới tính thì số người thích anh cũng vẫn xếp hàng dài, trong đó có cô.
Cô nhớ hai năm trước, cô đang là sinh viên năm ba trường Y, ba cô mất sớm, mẹ thì bệnh nặng. Lúc đó, khốn khổ vô cùng, đi gia sư, chạy bàn, bán hàng… không việc gì là không từng làm, tiền như muối bỏ bể. Thế rồi ông trời thương tình, cho cô được gặp lại Phong.
Kể từ đó, mọi khó khăn trong cuộc sống của cô dần nhẹ tựa lông hồng…đến cả việc được nhận vào thực tập ở bệnh viện này, cũng do anh nhờ người quen giới thiệu. Và cứ như thế, tình cảm cô dành cho anh, ngày một nhiều.
Vẫn biết, Phong tốt với tất cả mọi người. Cô cũng chưa bao giờ dám tham lam cả, chỉ là, khi yêu, người ta vẫn hay hi vọng.
Ngày anh gặp tai nạn, là ngày duy nhất trong đời cô thấy ghét mình, ghét vì mình không có nhóm máu đó.
Và hôm nay, sau bao nhiêu năm quen biết, lần đầu nhìn anh khiếp sợ vì người phụ nữ kia, cô lại thấy luyến tiếc…
Cô nhẹ đặt tay lên vai anh, vỗ về.
-“Phong!”
-“Thế nào rồi?”
Cô nghe tiếng anh thở gấp gáp, không hiểu sao trong lòng dấy lên nỗi chua xót. Cô nói:
-“Hình như cậu ấy bị ngất rất lâu rồi thì phải…nhưng may vẫn còn kịp…”
Mặt Phong dần trắng bệch, Hạnh cố gắng động viên:
-“Cậu biết không, tuy vậy nhưng mình thấy ghen tỵ, nếu đổi lại là mình, có người thương mình như vậy, rồi để cứu sống người ấy, chút máu có là gì…”
-“Cậu nói cái gì thế?”
-“Nguyệt Anh…là bị suy nhược do mất nhiều máu, có thể cậu ấy lại đi đóng phim luôn, coi thường sức khỏe nên mới vậy…”
-“Cậu nhầm rồi, người ấy…cô ấy là Nguyệt Dương…”
Hà Nguyệt Dương? Chị gái sinh đôi của Hà Nguyệt Anh? Ngày xưa nghe các cặp sinh đôi thường tương thông, một người bị ốm thì người kia cũng thường bị theo, cô không tin lắm, giờ mới được tận mắt chứng kiến.
-“Mình vào được chứ?”
Giọng anh sốt sắng, cũng chẳng kịp nghe câu trả lời, anh đã vội vàng đi tới căn phòng đó.
Tới giờ uống thuốc thay băng, các bác sĩ bắt Phong về phòng mình, mà anh nhất định không chịu, Hạnh mang cơm vào khuyên răn thì anh bảo:
-“Cậu mang về đi, mình không muốn ăn, đợi Dương tỉnh đã, cậu ấy sẽ tỉnh nhanh thôi, phải không?”
Ánh mắt anh đau đớn nhìn cô, cầu mong một câu trả lời tích cực.
Nghe tiếng ừ, anh mỉm cười nắm tay cô gái ấy, chốc chốc lại ghé sát đầu xuống dưới, như để an tâm rằng cô ấy vẫn còn thở.
….
….
-“Hạnh, Hạnh, cậu qua đây mau đi!”
Hạnh hớt hải theo Phong.
-“Cậu xem, sao hơn một ngày rồi mà Dương chưa tỉnh, cậu sờ thử chỗ này xem…tay vẫn lạnh như thế…cả chân nữa…”
-“Có cần đưa đi bệnh viện khác không?”
Bệnh viện khác? Đây là bệnh viện tốt nhất trong nước mà cô biết tới, lẽ nào Vũ Huỳnh Phong định khiêng bệnh nhân ra nước ngoài?
-“Cậu kiên nhẫn đợi chút, đây là việc bình thường…không có gì đáng ngại đâu…”
Hạnh nhìn Phong, cô thấy mắt anh đỏ, trông cứ như bị người ta dọa mất hồn. Cô lại tự cười chính bản thân hết thuốc chữa, người ta yêu thương người kia nhiều thế, mà sao cô chứng kiến, cô lại càng cảm động, càng yêu anh nhiều hơn???
….
….
Moon rốt cuộc đã nằm tới ba mươi tiếng đồng hồ.
Ai đó đếm từng giây, từng phút, ai đó cầu nguyện…
Vậy mà Moon vẫn trơ lì không chút biến chuyển.
Ăn năn, hối hận, lo lắng…thương, yêu , giận, hờn, ghét…một loạt cảm xúc cứ đan xen tới rối bời…
Ức chế, bực!!!
Không thể kiểm nén nổi, có người không nể tình, véo má bệnh nhân, quát:
-“Hà Nguyệt Dương, đồ khốn nạn!”
-“Tôi chửi cậu đấy, cậu có nghe thấy không hả?”
-“Mau, mau dậy chửi nhau với tôi, hôm nọ chúng ta vẫn chưa giải quyết xong…”
-“Nguyệt ngu như bò đội nón, béo như lợn, mau dậy đi!”
-“Cậu định bức chết tôi hả, láo toét, MAU TỈNH LẠI CHO TÔI!!!”