“Tiểu nha đầu, không cần cả ngày đều nghĩ bậy.”
“Em rất chăm, chỉ, nha! Mới không phải nghĩ bậy!” Quét về phía ngũ quan rối rắm của anh tạo thành một đoàn, tỏ vẻ kháng nghị.
“Được rồi, mời tiếp tục.” Anh nhún vai, từ chối cho ý kiến chỉ cười yếu ớt.
Chính là như vậy! Từ nhỏ đến lớn, Chu Luật Nhân cứ lấy phương thức đối xử với trẻ con ứng phó với cô, giống như tất cả việc cô làm cho anh đều không quan trọng.
Sở tiểu Thiến không ngừng nhắc lại hai chữ “Phụ nữ” vừa nãy của anh, tâm trạng nặng nề nếu không phải vì vậy mới chuyển buồn làm vui.
Đúng vậy …. Anh Luật Nhân yêu là “Phụ nữ”, nhưng anh căn bản không xem cô là phụ nữ, cô ở trong miệng anh, luôn luôn là “Tiểu nha đầu”….
Nhìn chằm chằm miếng táo trong trà hoa quả, nghĩ đến bất luận cô theo đuổi thế nào, hay là đời này đến già vẫn không lọt được vào mắt anh, từ đó cô không khỏi đau xót.
“Tiểu Thiến?” Nhận ra tâm trạng của cô đột nhiên giảm sút, mày của Chu Luật Nhân nhăn lại, “Mệt rồi sao?”
“Ừ ….” Cô cầm lấy ly trà đầu rũ xuống không ngẩng lên, buồn bực trả lời, “Có một chút.”
“Còn muốn ăn không? Hay là muốn đem về?” Anh chau mày rất chặt, mắt nhìn trước mặt cô còn lại phân nửa phần mì ý sò điệp.
Câu trả lời của đối phương cho anh là đầu lắc lư hai cái, nhưng vẫn chỉ nhìn thấy đỉnh đầu cô như cũ.
“Hay là muốn ăn món điểm tâm ngọt? Mang về nhà, em muốn ăn thì ăn?” Anh lại hỏi.
Sự quan tâm của anh, hoàn toàn là chăm sóc cô giống như em gái thôi…. Sở Tiểu Thiến càng khó chịu.
“Tiểu Thiến?”
“Được.” Để ly nước xuống, cô tùy tiện gật đầu, “Em ra ngoài đợi anh trước, anh chọn giùm em đi.” Không đợi anh phản ứng, cô khẽ cười với anh, sau đó lập tức rời khỏi.
Chu Luật Nhân không ngăn cản cô, chỉ là yên lặng nhìn cô di chuyển ra cửa lớn.
Tiểu nha đầu tâm trạng không tốt!
Giống như lúc nhỏ, chỉ cần tâm trạng giảm sút thì chỉ biết trốn đi, tự mình nghĩ cách giải quyết. Tuy đoán được tâm trạng cô đột nhiên thay đổi có mười phần là liên quan đến mình, nhưng…..
Anh có thể làm gì đây?
“Ai…..” Thở dài, anh cầm cà phê uống hết, không vội tính tiền đi ra ngoài, là muốn nhóc con bên ngoài có chút thời gian xử lý nỗi buồn.
Chỉ là nhìn thấy nụ cười miễn cưỡng trên mặt của cô, anh liền buồn bực, cũng không thể không nghi ngờ thái độ vô vị từ trước đến nay của anh có thể kiên trì đến bao giờ?