Diệp thị có rất nhiều phương pháp dưỡng sinh tại gia, một trong số đó là không yêu cầu hài tử phải thức dậy sớm mỗi ngày, phải bảo đảm giấc ngủ. Cũng bởi vì cách quản lý nhà cửa của Diệp thị đặc biệt, Bùi gia không có một đống quy củ rườm rà như mọi nhà khác, ngoại trừ ngày đầu tiên tân nhân chính thức vào cửa, bình thường đều không cần dậy sớm thỉnh an.
Bình thường đồ ăn sáng đều được phòng bếp làm theo thói quen của cá nhân rồi đưa vào phòng riêng, nếu có tình huống đặc biệt thì có thể yêu cầu đầu bếp làm riêng một phần, không cần tụ tập lại một chỗ dùng cơm, cũng không cần lo đến muộn sẽ không còn đồ ăn.
Tối hôm qua Bùi Thanh Hoằng đã nói rõ ràng tất cả những quy của này kia của Bùi gia cùng một vài chi tiết trọng yếu mà trưởng bối để ý với Lan Mân. Diệp thị mong đứa nhỏ nhà mình được ngủ đầy đủ, bình thường bà cũng dậy khá trễ, ngược lại nếu buổi sáng lại dậy sớm đi xun xoe chẳng phải sẽ để lại ấn tượng không tốt hay sao.
Bởi vì vậy nên Lan Mân cũng không cố ý khống chế thời gian ngủ của mình, dù sao khi ở trong cung y cũng khó mà được ngủ sớm như vậy. Đợi mấy hôm nữa Bùi Thanh Hoằng cần lên triều sớm y cũng phải thức dậy sớm hơn đối phương mới được.
Hôm qua, trước khi đi vào giấc ngủ Lan Mân còn định dậy sớm một chút, kết quả mới sáng sớm sờ sang bên cạnh đã thấy gối đầu lạnh ngắt, y đành gác lại kế hoạch đàm đạo công bằng kia.
Y nhìn đồng hồ cát trong phòng, xem ra mình tỉnh dậy cũng không tính là trễ, chỉ là hôm nay Bùi Thanh Hoằng thức dậy thật sớm, rời đi cũng sớm.
Đứng dậy y liền thấy chăn trên người được đắp thật cẩn thận, quần áo cũng được gấp chỉnh chỉnh tề tề đặt ngay bên tay, trong phòng còn bày một chậu nước ấm, trên bàn là đồ ăn sáng do Bùi Thanh Hoằng sai người đưa tới phòng riêng.
Người hầu còn đặc biệt sử dụng hộp gỗ được chế tác tinh xảo bằng gỗ lim, chờ Lan Mân mở ra, bên trong thức ăn vẫn còn nóng hôi hổi, nhìn thực khiến người ta muốn động đũa ngay. Thế nhưng không rõ có phải do không biết khẩu vị của y hay không, hộp đồ ăn này có đến mấy tầng, loại điểm tâm nào cũng có, ba bốn người ăn cũng đủ.
Nghe được động tĩnh trong phòng, bên ngoài liền vang lên tiếng đập cửa: "Lang quân đã tỉnh rồi sao, tiểu nhân có thể vào được không?"
Lan Mân để miếng điểm tâm tinh xảo trong tay xuống, xác nhận chính mình không ăn mặc thất lễ mới lên tiếng: "Vào đi."
Tên sai vặt Thập Cửu ôm một đống giấy Tuyên Thành bước vào, phía sau còn có thư đồng bộ dạng thanh tú: "Thiếu gia nói ngài cần dùng những thứ này để vẽ tranh, trong phòng có bàn, nhưng bình thường ngài ấy không hay họa nên giấy Tuyên Thành đều để ở bên ngoài, bao giờ ngài tỉnh giấc ta mới được vào."
Đặt một chồng lớn giấy Tuyên Hòa lên bàn xong hắn liền dùng tay áo lau lau mồ hôi trên trán vì bê đồ chạy qua chạy lại, sau đó lấy ra một xâu chìa khóa đưa cho Lan Mân: "Của hồi môn của ngài đều được để trong nhà kho, đây là chìa khóa của nhà kho và rương đựng, thiếu gia bảo ta đưa cho ngài quản lý. Bên trong đều có giấy bút mực, ngài chỉ cần chọn rồi dặn dò ta đi lấy là được."
Lan Mân cầm chìa khóa trên tay Thập Cửu: "Đúng rồi, thiếu gia còn nói, ngoại trừ bốn vị quản sự mai lan trúc cúc, còn lại ngài đều có thể sai sử. Những việc như mài mực đều có thể gọi ta đến làm, ta là thư đồng của thiếu gia, cũng là thư đồng của lang quân ngài. Còn đây là Trúc Ý, trước đây hắn hầu hạ bên người đại thiếu gia, cũng khá hiểu biết về giấy bút, nếu ngài cần nghiên mực linh tinh gì đó đều có thể hỏi Trúc Ý."
Dọn xong bút và nghiên mực tên hạ nhân thanh tú liền gật gật đầu: "Xin được ra mắt lang quân, những đồ vật như bút mực ngài đều có thể sai bảo tiểu nhân."
Thập Cửu lại bổ sung một câu: "A, còn một việc nữa. Thiếu gia nói hôm nay ngài ấy phải tu sửa lần cuối, để ngày mai vào triều có thể được thông qua sớm một chút, nếu không sẽ lại phải tới lần nữa. Ngài muốn đi dạo nơi nào đều có thể gọi ta."
Hạ nhân trong phòng Bùi Thanh Hoằng đều là những người có xu huớng giới tính bình thường, ngoài chân chạy vặt ra đều là những người đàn ông vạm vỡ tay chân thô kệch. Tuy rằng nha hoàn sẽ cẩn thận tỉ mỉ hơn nhưng Lan Mân và Bùi Thanh Hoằng đều là nam nhân, nam nữ cần tránh hiềm nghi. Tránh vì thời gian ở chung quá dài mà sinh ra tâm tư không nên có.
Lan Mân tỏ vẻ đã hiểu, Thập Cửu liền lui xuống đóng cửa phòng lại. Trúc Ý giúp Lan Mân mài mực một hồi, chờ đến khi Lan Mân mở miệng kêu hắn ra ngoài, lúc này mới lui xuống.
Hắn không hề quay đầu lại, nhưng bước chân cũng không bước quá nhanh, đợi đến khi đã đi xa rồi mới bước nhanh hơn, tới chỗ của Bùi Thanh Hoằng.
Khi đã tới hậu viện tương đối hẻo lánh, hắn dịch mở cửa đá tròn tròn chặn cửa cầu thang hướng xuống thông đạo ngầm phía dưới, trong tay còn cầm cây đèn để tránh ngã xuống do không nhìn rõ.
Bởi Bùi Thanh Hoằng chính là một thiên tài về phương diện kiến trúc, những nơi thuộc về hắn đều được thiết kế rất nhiều mật thất ngầm dưới lòng đất. Thế nhưng phần lớn hắn chỉ dùng những nơi này để yên tĩnh làm việc hoặc tránh người tới biếu đồ vật này nọ, có thể coi như mở rộng không gian trong sân một chút, cũng không có gì đặc biệt đáng nói.
Khi Trúc Ý đi xuống liền bị bao phủ bởi một biển sách mênh mông, trừ lúc bước xuống cầu thang có chút tối thì bên trong tầng hầm sáng trưng, trên vách tường được khảm dạ minh châu do Thái thượng hoàng ban cho Bùi Thanh Hoằng lúc trước.
Bởi nơi này vô cùng an tĩnh, không cần tốn nhiều công sức hắn đã nhìn thấy bóng hình Bùi Thanh Hoằng đang sắp xếp lại đồ vật ở kệ sách thứ ba.
"Ta đã mang tất cả những đồ vật Nhị thiếu gia phân phó qua đó, còn ở trong đó một hồi lâu. Bất kể là tư thế lấy bút hay vẩy mực đều không có vấn đề. Tất cả đều khớp với lời của Lan gia, hơn nữa căn cứ vào búi tóc chảy xuống trong bức tranh họa Lan công tử, hẳn là cùng một người."
"Được rồi ta đã biết, ngươi lui xuống đi."
Trúc Ý vừa rời khỏi tầm hầm không bao lâu, một đầu bếp nữ phụ trách nấu ăn lại xuống dưới, trên tay còn cầm một ít thức ăn: "Vừa rồi những món lang quân ăn không hết đều được người mang về phòng bếp. Nghe nói Lan công tử thích nhất là món bánh đậu xanh bỏ thêm rất ít bột hạt sen như ngài dặn, đây là đơn viết chi tiết những món lang quân ăn ít ăn nhiều do ngài yêu cầu."
Đầu bếp nữ mập mạp kia còn nói thêm một câu: "Ngài trở về hỏi lang quân thích ăn gì không thích ăn gì không phải được rồi sao, lãng phí biết bao nguyên liệu, phu nhân sẽ không vừa lòng đâu."
Chờ đầu bếp nữ đi rồi Bùi Thanh Hoằng mới lấy tờ giấy trong túi ra, bên trên viết những món ăn Lan Mân thường thích ăn, căn bản là hắn muốn làm cho tân phu nhân càng thêm thoải mái nên mới tìm hiểu, nhưng mà còn chưa kịp đưa tới cho đầu bếp.
Cẩn thận đối chiếu hai mảnh giấy, Bùi Thanh Hoằng liền lập tức xé đi một bản. Nếu là thay tân lang giả, đương nhiên không thể trong một thời gian ngắn như vậy không có chút sơ hở nào, nếu người hiện tại cùng người trong tranh là một, chi tiết cũng không có vấn đề gì, vậy chắc chắn không đến mức người Lan gia không muốn lập gia đình nên mới đưa người khác tới thay thế.
Người là do chính hắn chọn, cũng không phải có người theo dõi chằm chặp thấy Bùi gia có ý với Lan gia liền xuống tay, Bùi Thanh Hoằng thở dài nhẹ nhõm một hơi, trái lại còn vì bản thân hoài nghi Lan Mân nên có vài phần áy náy. Chờ ngày mai hạ triều xong hắn sẽ cùng người đi dạo quanh kinh thành một vòng, sau đó có thể tặng đối phương một ít đồ tốt coi như nhận lỗi.
Vốn là hắn định lấy vật kia làm thọ lễ cho sinh thần của Thái thượng hoàng vào tháng sau, nhưng sinh thần Lan Mân và Thái thượng hoàng lại là cùng một ngày, phải tối muộn hắn mới có thể trở về.
Lúc trước hắn không chuẩn bị lễ vật sinh nhật cho Lan Mân, hiện tại ngẫm lại vẫn là nên đem thứ tốt tặng cho thê tử mình, cũng coi như bày tỏ sự hối lỗi.
Do Bùi Thanh Hoằng dùng rất nhiều thời gian làm việc bên trong tầng hầm ngầm, Lan Mân cũng tìm được thời cơ rời khỏi Bùi phủ, chờ y phê duyệt tấu chương xong, Thường Tú đứng bên cạnh y đột nhiên hoảng hốt la lên: "Bệ hạ, cánh tay người!"
Thái Thúc Lan cúi đầu nhìn tay mình, thấy bên trên có vô số nốt mẩn đỏ, chi chít đến dọa người.
"Bệ hạ lại ăn phải điểm tâm có hạt sen phải không, ngự thiện phòng cũng thật lớn mật! Đừng gãi, nô tài lập tức đi lấy thuốc mỡ cho người!"
"Không cần, cũng không phải do ta ăn tại đây."
"Người có khó chịu lắm không?" Vẻ mặt Thường Tú đau đớn khôn nguôi khi thấy chủ tử nhà mình, tựa như mấy nốt mẩn kia không phải trên người Thái Thúc Lan mà trên người hắn vậy.
"Không có gì, cũng không phải vô cùng ngứa. Tìm cho ta bộ y phục dài có thể che hết đi, nhớ là mộc mạc một chút, hôm nay ta phải trở về sớm."
Không cần nghĩ cũng biết hạt sen này là do Bùi Thanh Hoằng thêm vào điểm tâm, đối phương cũng không phải thằng ngốc, đương nhiên sẽ không nói ra hoài nghi của mình. Nếu bây giờ y dùng thuốc mỡ tiêu sưng, đến lúc trở về biết ăn nói thế nào?
Cũng may trước kia Thái Thúc Lan thích dùng những thân phận khác nhau chạy quanh phố lớn ngõ nhỏ, trong cung vẫn còn rất nhiều quần áo bình dân.
"Bệ hạ yên tâm đi, ảnh vệ giả trang nhiều năm như vậy vẫn chưa xảy ra sự tình gì, người vẫn nên trở về sớm một chút rồi tiêu sưng cánh tay đi, nô tài thật sự là nhìn đến đau lòng."
Chờ Thái Thúc Lan rời khỏi hoàng cung, Thường Tú mới thở dài một hơi. Bùi Thanh Hoằng hoài nghi Lan phủ tráo người cũng không phải không có lý, thế nhưng hắn muốn tra cũng không thể tra ra dấu vết gì, bởi vốn dĩ Thái thượng hoàng và Lan Mân là cùng một người, chỉ là một thân phận theo họ cha, một thân phận theo họ mẹ mà thôi.
Thật lòng mà nói, tuy hắn và chủ tử mình thân mật như vậy, nhưng nhiều lúc hắn thực sự nhìn không ra tâm tư của đối phương. Đổi lại là hắn, khi Tiên hoàng vừa chết sẽ lập tức mang thân phận Lan Mân này công bố với toàn dân chúng, nếu không tốt xấu gì cũng sẽ dùng quyền lực ở hoàng gia sắp xếp tốt cho thân phận còn lại của mình.
Lúc trước khi Thái Thúc Lan làm một Nhị hoàng tử không hề có cảm giác tồn tại đã không làm được gì, đến khi Tiên hoàng qua đời, Đại hoàng tử năm đó cũng chính là Tiên hoàng, Thái Thúc Lan lại vẫn giữ lại cả hai thân phận như cũ. Dù trên mặt không có vết thương, nhưng khi dùng thân phận Thái Thúc Lan vẫn thường xuyên đeo mặt nạ.
Đại khái là Tiên hoàng có ảnh hưởng quá sâu đối với chủ tử nhà mình, cũng có thể chỉ là nhớ tình bạn cũ. Thường Tú vốn phỏng đoán nhân tâm không tồi, tuy không phải nhà tâm lý học nhưng hắn cũng đã làm không ít việc cùng người hoàng gia. Thái Thúc Lan quyền cao chức trọng nhưng lại không yêu thích thứ gì, dù sao cũng phải có chút khác biệt với người thường.
Cứ nghĩ tới vị Nhị công tử Bùi gia kia Thường Tú lại thở dài, hắn mơ hồ cảm thấy, có lẽ chủ tử mình không thể giấu diếm lâu đến vậy được.