Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Ngay lập tức, ý thức của mọi người trở nên đình trệ.
Thành Tranh nhanh chóng phản ứng, vội bịt kín tai lại.
Chỉ có Hoắc Nhiễm vẫn nhìn chằm chằm Khương Nghiêu Xuyên, cả người ngây ngốc, tròng mắt không hề chuyển động.
Nhưng ngoài ý muốn của mọi người, tiếng súng không hề vang lên.
Chỉ thấy cò súng ‘cạch’ một tiếng, người đàn ông kia sợ tới mức hai chân run rẩy, kinh hoàng nhìn người lạ mặt trước mắt.
Trong nháy mắt, ông ta cảm giác tử thần chỉ cách mình trong gang tấc.
Khương Nghiêu Xuyên đã sớm nhận ra khẩu súng này có vấn đề, không thể bắn ra đạn. Anh nhanh chóng vung tay, thúc một cú thật mạnh vào bả vai đối phương. Cánh tay mạnh mẽ vung xuống, động tác vừa nhanh vừa chuẩn, anh mím môi, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như trước.
Người đàn ông quỳ rạp xuống đất, không có khả năng chống trả.
Khương Nghiêu Xuyên rút bộ đàm trong túi quần, thấp giọng nói: “Sót một khẩu ở nhà xưởng.”
Anh thông báo chưa được bao lâu, lập tức có người chạy tới, nhìn đồng phục trên người, có thể đoán đây là cảnh sát, phối hợp với Khương Nghiêu Xuyên chế trụ người đàn ông kia.
Khương Nghiêu Xuyên thu tay lại, nhìn khẩu súng, ánh mắt bình thản, ném cho người bên cạnh.
“Chắc là mới đào được sáng nay, nhưng bị thiếu linh kiện, hơn nữa đã không còn đạn.”
Sáng nay, trong lúc đang làm việc, công nhân ở đây vô tình đào được mấy viên đạn, đào sâu hơn nữa còn thấy vài khẩu súng và bom đạn.
Xung quanh đây toàn công nhân và nông dân, họ cảm thấy mình đào được thứ gì đó rất quý hiếm, liền giành giật tranh nhau. Ở gần đấy có một đám vô công rồi nghề, ăn chơi lêu lổng, nghe nói đào được bảo bối, cũng nhanh chóng tới xem.
Sau khi có người báo cảnh sát, cảnh sát lập tức tới hiện trường, nhanh chóng gô cổ cả đám. Vốn định rời đi, ai ngờ vẫn còn sót một khẩu súng.
Không hề có hiểu biết, nghĩ đào được súng thì ta đây lợi hại, ngay cả bên trong có đạn hay không cũng không biết.
Vài người cảnh sát tới bắt chuyện với Khương Nghiêu Xuyên, nhìn dáng vẻ thì có thể thấy là rất kính trọng anh.
Khương Nghiêu Xuyên gật đầu, đang chuẩn bị rời đi, nhưng chợt nhớ ra gì đó, đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn Hoắc Nhiễm và Thành Tranh, “Hai cô có làm sao không?”
Giọng điệu nghiêm túc, lời nói lạnh lùng xa cách, chỉ nhìn thoáng qua các cô rồi thản nhiên quay đầu.
Hoắc Nhiễm ngơ ngác lắc đầu, “Không sao.”
Khương Nghiêu Xuyên nhìn balo vẫn chưa khóa của cô, hỏi tiếp, “Phóng viên?”
Hoắc Nhiễm lại gật đầu.
Cô nhìn Khương Nghiêu Xuyên, đôi mắt tròn xoe ngập nước, trông không khác gì mấy đứa ngốc.
“Nếu các cô muốn phỏng vấn thì cứ đi cùng họ.” Khương Nghiêu Xuyên nói xong, không hề chần chừ, lập tức bỏ đi.
Hoắc Nhiễm ngây ra một lúc, sau đó mới phản ứng lại, quay sang dặn Thành Tranh “Cậu đi trước đi”, rồi nhanh chóng đuổi theo Khương Nghiêu Xuyên.
Đương nhiên Khương Nghiêu Xuyên nghe thấy tiếng bước chân phía sau.
Anh không quan tâm, vẫn đi thẳng về phía trước, bước từng bước lớn, đi cũng nhanh, cho dù ở đây có bùn lầy cỏ dại mọc đầy, tốc độ cũng không chậm lại.
Giống như đang đi trên vùng đất bằng phẳng.
Hoắc Nhiễm vừa phải chú ý dưới chân, vừa muốn đuổi kịp bước chân của anh, cả người tập trung tinh thần, không dám lơ là.
Con đường bên bờ sông càng lúc càng trơn, Hoắc Nhiễm thấy người phía trước càng lúc càng xa, sợ mình không đuổi kịp, vô cùng sốt ruột.
Một khi sốt ruột liền gặp phải chuyện không hay.
Hoắc Nhiễm trượt chân.
Đây là bờ xông, sơ sẩy một chút là ngã, Hoắc Nhiễm hoảng sợ, lúc ấy không nhịn được mà hét lên một tiếng. Nhưng ngay lập tức, một bàn tay to lớn giữ vững cánh tay của cô, không để cô bị ngã.
“Có sao không?”
Khương Nghiêu Xuyên chỉ dùng một tay đã kéo được cả người Hoắc Nhiễm, đỡ cô ra xa bờ sông, sau đó anh rụt tay về.
Anh cũng không hiểu vì sao cô gái này lại đuổi theo anh.
Hoắc Nhiễm ngẩng đầu nhìn anh, trong lòng không tránh khỏi mất mát.
Anh không hề nhận ra cô.
Vừa rồi lúc ở bên kia, cô liếc mắt một cái đã nhận ra anh.
So với năm năm trước, Khương Nghiêu Xuyên không thay đổi gì nhiều, chỉ có làn da hơi ngăm đen, thân thể thêm cường tráng.
Nhưng từ ánh mắt anh, có thể thấy là không nhận ra cô.
Hoắc Nhiễm chỉ có thể an ủi mình, chắc do cô thay đổi quá nhanh. Từ một cô bé mười sáu tuổi cho tới thiếu nữ hai mươi mốt tuổi, khoảng cách lớn như vậy, chỉ sợ Khương Nghiêu Xuyên không nhận ra.
Nhưng cô một lòng đuổi theo anh, hiện tại còn đứng ngay trước mặt anh, anh vẫn không hề nhận ra cô.
Chẳng lẽ anh… đã quên rồi sao?
Nghĩ như vậy, tâm trạng của cô không khỏi trùng xuống, cả người rầu rĩ khó chịu.
Hoắc Nhiễm hít sâu một hơi, bàn tay kéo nhẹ ống tay áo của anh.
Nhẹ nhàng giật hai cái, cô mở miệng, đôi mắt chờ mong nhìn anh, nhỏ giọng kêu, “Anh.”
Khương Nghiêu Xuyên nghe thấy giọng nói run rẩy của cô, cả người ngây ra, một lúc sau mới cúi xuống, cẩn thận nhìn cô.
Hình như đúng là… có phần quen mắt.
“Anh, bao giờ anh về?” Hoắc Nhiễm nhỏ giọng hỏi anh.
Cô mở miệng, đôi mắt mở to nhìn anh, trong con ngươi bao hàm ý chờ mong.
Nhìn thấy đôi mắt kia, rốt cuộc Khương Nghiêu Xuyên cũng nhớ ra…
Năm năm trước, cô bé nhỏ gầy ngồi xổm trong góc, trên tay đầy máu, giống như con mèo nhỏ bị chặt đứt móng vuốt, co ro lạnh run.
Lúc Khương Nghiêu Xuyên xông vào trong, đập vào mắt là hình ảnh của cô.
Căn nhà lung lay sắp sập, ngay giây phút xà ngang rơi xuống, Khương Nghiêu Xuyên ôm chặt lấy cô, cả người che chắn cho cô.
Thân thể nhỏ bé được anh ôm chặt trong vòng tay, chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu đen bóng. Cô bé nắm chặt tay, cả người không ngừng run rẩy, trợn tròn mắt nhìn anh, không hề rơi nước mắt, đôi mắt trong sáng sạch sẽ.
Nhưng giây phút đó, anh nhìn thấy đôi mắt cô long lanh ánh nước.
Khương Nghiêu Xuyên đã trải qua biết bao trận mưa bom bão đạn, vô số lần phải làm nhiệm vụ khẩn cấp, lúc rơi vào tình cảnh nguy hiểm, anh vẫn có thể bình tĩnh xử lý.
Anh luôn duy trì sự bình tĩnh quả cảm của một người quân nhân.
Nhưng thời điểm nhìn thấy cô gái nhỏ khóc, trái tim anh như thắt lại.
Ngay cả chính anh cũng không hiểu tại sao.
Thứ cảm giác đau đớn tới tận đáy lòng này, không hiểu sao lại khắc sâu vào trong tim, mỗi lần nhớ lại là một lần đau.
Lần đầu tiên lý trí của anh dao động. Vậy nên ngay khi hoàn thành nhiệm vụ, anh liên hệ với bố mẹ, kể với họ tình huống của cô bé.
Không ngoài dự đoán, bố mẹ lập tức đồng ý, đưa cô bé về nhà, cùng nhau chăm sóc nuôi nấng.
Vậy nên anh dẫn cô tới thành phố Đồng, ở tại nhà của bố mẹ.
Năm năm trôi qua, Khương Nghiêu Xuyên vẫn ở bên ngoài, không hề nhớ tới chuyện này, cho tới khi cô xuất hiện trước mặt anh.
Hoắc Nhiễm nhìn anh, thấy có vẻ như anh đã nhớ ra, trong lòng không khỏi nhảy nhót, khóe môi cũng hơi nhếch lên.
“Hoắc Nhiễm?” Khương Nghiêu Xuyên nhíu mày, chuẩn xác gọi tên cô.
Hoắc Nhiễm liên tục gật đầu, vui vẻ đáp, “Vâng.”
“Hôm qua em còn nghe cô chú nói anh sắp về, không ngờ hôm nay em lại gặp được anh.”
Hoắc Nhiễm vừa nói vừa nhón chân, hiển nhiên là dáng vẻ vô cùng vui mừng. Cũng đã hai mươi mốt tuổi, vậy mà trông chẳng khác gì đứa trẻ.
Khương Nghiêu Xuyên lại không hề vui mừng.
“Đi trước đi.” Anh ngẩng đầu nhìn xung quanh, ý bảo cô rời khỏi đây trước.
Nơi này là bờ sông, đường đi nguy hiểm, không thích hợp để nói chuyện.
Nói xong, anh quay người đi về phía trước.
Hoắc Nhiễm bước theo sau, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm Khương Nghiêu Xuyên, cô thấp thỏm gọi, “Anh Khương, em không đi được.”
Trời sinh Hoắc Nhiễm có giọng nói thanh thoát trong trẻo, lúc tức giận hoặc sốt ruột, ngữ điệu có phần lên cao, mang theo chút hờn dỗi.
Khương Nghiêu Xuyên quay đầu lại nhìn cô.
“Chân em bị mắc kẹt trong vũng bùn, không kéo ra được.” Hoắc Nhiễm cắn răng, muốn nhấc chân lên nhưng lại sợ bị ngã.
Cô nhìn sang Khương Nghiêu Xuyên, nói: “Mau qua đỡ em.”
Khương Nghiêu Xuyên vươn tay, nhưng anh không nắm tay cô, ngược lại còn bám chặt khuỷu tay Hoắc Nhiễm, thấp giọng nói, “Yên tâm, anh đỡ em.”
Có Khương Nghiêu Xuyên, Hoắc Nhiễm vô cùng yên tâm.
Cô cũng không để ý nhiều, cho dù anh đã đỡ cô, nhưng cô vẫn nắm chặt lấy tay Khương Nghiêu Xuyên, cố gắng rút chân ra, đặt chân lên thảm cỏ, vẩy hết đám bùn lầy đi.
Chỉ là Hoắc Nhiễm vẫn không buông tay anh ra, cô nắm chặt lấy, cùng anh bước đi.
Khương Nghiêu Xuyên cúi đầu nhìn thoáng qua, cũng không nói gì.
Ra khỏi đây chính là đường lớn. Tới nơi, Khương Nghiêu Xuyên mới rút tay ra.
Sức lực của anh lớn, cho dù Hoắc Nhiễm có túm chặt lấy ngón tay anh, cuối cùng vẫn bị anh rút ra.
Hoắc Nhiễm mím môi, ngượng ngùng thu tay về.
“Tạm thời đừng nói cho bố mẹ biết anh về rồi.” Khương Nghiêu Xuyên đột nhiên mở miệng, quay đầu nhìn Hoắc Nhiễm.
“Vì sao?” Hoắc Nhiễm bất ngờ, nói: “Cô chú rất nhớ anh.”
Dù sao đã năm năm không gặp, thời gian dài như vậy, không có bố mẹ nào là không nhớ con của mình. Hoắc Nhiễm biết, cho dù chú Khương nói lời tuyệt tình, nhưng thật ra trong lòng rất nhớ anh.
Tuy nhiên Khương Nghiêu Xuyên lại nghiêm mặt, không trả lời, Hoắc Nhiễm nghĩ, chắc là anh có nhiệm vụ bí mật.
Vì thế cô gật đầu, ngoan ngoãn nói: “Vâng.”
“Vậy giờ anh Khương muốn đi đâu? Em và anh cùng đi nhé.”
Hoắc Nhiễm vẫn hưng phấn nói chuyện.
Khương Nghiêu Xuyên lắc đầu, từ chối: “Anh còn có việc.”
Anh đã có việc, cô không nên quấy rầy.
“Vậy anh có số điện thoại không? Anh nói cho em đi, lần sau em sẽ tìm anh.”
Khương Nghiêu Xuyên lại lắc đầu, “Không có.”
Mới gặp nhau chưa được bao lâu, nhưng anh vẫn luôn nói “Không có”, “Không được”, “Không thể”.
Hoắc Nhiễm nghe mà thấy nản.
“Giờ em muốn đi đâu?” Lên xe, Khương Nghiêu Xuyên trực tiếp mở miệng, nói: “Anh đưa em đi.”
“Em không…” Hoắc Nhiễm mở miệng, còn chưa kịp nói xong, Khương Nghiêu Xuyên đã trực tiếp đẩy cô lên xe.
“Anh đưa em về.” Khương Nghiêu Xuyên nói xong, lập tức ngồi vào ghế lái, ngữ điệu như ra lệnh.
Hoắc Nhiễm sợ run, đáp: “Vâng.”