Khi Quả Cam và Trà Xanh tròn tuổi, Tiểu Liêu sớm định mang bánh kem trở lại nhà. Nhưng Vinh Hưởng và Vinh Nhung lại đi du lịch Nhật Bản không kịp trở về, chỉ có mấy người Dịch gia cùng ăn mừng với bọn nhỏ. Dịch gia đã lâu rồi không có sinh khí như vậy, cho nên Tưởng Mạch thật sự rất vui. Hai tiểu tử kia cứ chạy vòng quanh bàn ăn cười khanh khách không ngừng.
Lâm Duệ mang đến cho tiểu tử kia đĩa trò chơi mới nhất. Trà Xanh đặc biệt thích thú, nắm vạt áo Lâm Duệ muốn hắn phải dạy bọn chúng chơi. Thiên Bắc ẵm bé ngồi trên thảm, mỗi người ôm bé chuẩn bị khai chiến.
Lâm Duệ ôm Quả Cam cùng đánh nhau với Thiên Bắc và Trà Xanh. Thiên Bắc rất lợi hại, Trà Xanh ngồi trong lòng anh trợn tròn mắt nhìn anh. Đánh không được mấy hiệp Lâm Duệ đã chết. Cậu nghiêm mặt ấn Return. Vừa chơi vừa thở hổn hển la hét “Ca, anh đi hướng bên kia. Không phát hiện boss.”
Khi Tiểu Liêu đang thắp nến, không biết cớ gì tay lại run lên. Hai cây nến trong tay rớt cả xuống bánh kem.
Ánh mắt ngẩn ngơ nhìn mấy người đang chơi giỡn bên kia. Sườn mặt Thiên Bắc do ánh sáng ngược tỏa ra vầng sáng trắng ngời. Miệng anh vẫn mang theo cười, thỉnh thoảng lại cúi đầu nhìn Quả Cam trong lòng ngực. Lâm Duệ nói chuyện cùng anh, anh vẫn là bộ dạng lạnh băng tiếp tục ngăn chặn cậu. Hình ảnh anh thế này, giống như đã từ quen biết.
Những thứ vừa rồi, chặt chẽ nắm lấy trái tim của Tiểu Liêu. Có điều gì đó không rõ ràng lắm đang xoay vòng trong đầu nó.
Thời điểm thổi nến sinh nhật, Quả Cam cùng Trà Xanh ghé vào cạnh bàn cùng chắp tay cầu nguyện. Ánh nến lung linh còn tiểu tử kia thì cười vui vẻ. Ánh mắt Tiểu Liêu cũng tràn ngập ý cười, yêu thương nhìn đứa. Nhưng khi vừa nhấc mi lên lại thấy Thiên Bắc nhìn mình chăm chú. Trong đôi mắt đen đó, chứa dựng nhiều lắm điều gì đó mà nó không rõ ràng. Có lẽ, dù có hiểu cũng không dám nghĩ đến… Quả Cam và Trà Xanh vô cùng nghịch ngợm, nhất là Quả Cam. Cánh tay mập mạp lấy bơ kem trét mọi nơi, đầy cả trên mặt Thiên Bắc. Thiên Bắc còn dữ dội hơn hay đùa giỡn với bé, cuối cùng còn cho Quả Cam thè lưỡi ra liếm kem trên mặt anh.
Tiểu Liêu thấy thế nghiêm mặt cảnh cáo bé “Còn không ngoan, sẽ đem con cho sói xám.”
“.... Con mới không sợ, có sói xám xám nhỏ làm bạn, hư hư.”
“Cố ý muốn làm mẹ giận phải không?”
Quả Cam nhìn Tiểu Liêu thè lưỡi, nhảy mắt hớn hở. Tiểu Liêu trợn tròn mắt, cái đứa nhỏ này, càng ngày càng không biết lớn nhỏ. Đều là do má Phúc chiều hư, không muốn tốn hơi thừa lời, đưa tay qua nắm lấy Quả Cam, bé nhanh chóng chạy đến trốn dưới gầm bàn. Toàn bộ người trong phòng đều muốn cười nhưng lại không đám cười ra tiếng.
Quả Cam thò cái đầu nhỏ ra, mắt híp thành đường “Má mi ngốc ngốc, đến đây bắt con đi.”
Tiểu Liệu làm bộ như đang tiến đến đó bắt lấy bé, thì Thiên Bắc đã nắm lấy cánh tay nó, cười ngăn nó lại “Sao lại so đo với đứa trẻ, sao còn ngây thơ hơn cả Quả Cam thế. Dịch Tiểu Liêu của chúng ta không phải rất lợi hại sao. Võ Tòng còn phải trốn nữa mà, sao bây giờ lại ngốc thế này.”
Thiên Bắc nói xong liền xoay lại đưa tay đón Quả Cam “Bảo bối, lại đây với chú, không được làm mẹ giận.”
Trái tim Tiểu Liêu như đình chỉ đập, ánh mắt chăm chăm nhìn Thiên Bắc.
Thiên Bắc cảm nhận được ánh mắt của nó, nghiêng người cười nhìn nó “Sao vậy?"
“...Không có gì.”Buổi tối khi Tiểu Liêu nằm trên giường, không ngừng suy nghĩ về màn diễn ra trước đó. Có thứ gì đó tồn tại trong long nó, càng ngày càng rõ ràng.
Hình như… nó đã bỏ qua thứ gì đó.
Thiên Bắc mở cửa ra nhìn thấy Tiểu Liêu đứng ở của, ánh mắt mập mờ che giấu “Có phuyện sao?”
Ngón tay Tiểu Liêu rất nhanh nắm chặt khung cửa bên cạnh. Do dự rất lâu, rốt cuộc lấy hết dũng khí nói “Thiên Bắc, ngủ chung không?”
“…”
Tiểu Liêu nghiêng đầu, híp mắt cười “Được không?”
“Tiểu Liêu, em biết bản thân đang nói gì không?” Sắc mặt Thiên Bắc rất khó coi, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Liêu hiện lên luồng lửa giận.
Tiểu Liêu nheo mắt lại nhìn anh, có phản ứng như thế là tốt rồi. Nhưng vẫn như trước, bất động thanh sắc tiến về trước, cả người càng ngày càng tiến đến gần anh hơn. Bàn tay trắng nõn vòng qua ôm lấy cổ anh, tay còn lại đặt ở xương quai xanh của anh.
“Anh không thích em sao?” Cả người Thiên Bắc cứng ngắc, lồng ngực kịch liệt phập phồng. Cả thân thể mềm mại đang dán sát vào người anh. Anh cảm thấy toàn thân như nóng chảy khó kiềm chế, đưa tay đẩy cánh tay nó ra, lạnh lùng nói “Đi ra ngoài.”
Ánh mắt Tiểu Liêu lờ mờ, đi đến bên giường ngồi xuống ở mép. Ngoảnh đầu nhìn anh cười nói “Thiên Bác, em thích anh. Anh vẫn còn thích em chứ?”
Thiên Bắc đóng chặt mắt, móng tay bấm chặt vào da thịt. Không ngừng đẩy lui lửa nóng đang chế trụ trong người mình. Sắc mặt trầm xuống hẳn, cơ hồ là cắn chặt răng nói “Dịch Tiểu Liêu, anh nói lại lần nữa, ra ngoài cho anh.”
Tiểu Liêu nhìn thấy anh như vậy, những thứ hoài nghi trong lòng dường như đã có đáp án, đi qua bên cạnh anh, cúi đầu cười “Thì ra, đóng vai người ta, rất thú vị.”
“…”
Cánh cửa phía sau đóng sầm lại, Tiểu Liêu nhếch khóe miệng cười.
Thiên Bắc dựa vào sau cửa, mắt đóng chặt, lông mi nhẹ run rẩy. Dịch Tiểu Liêu, em rốt cuộc muốn biết cái gì.
Từ lúc này Tiểu Liêu mới bắt đầu để ý, Thiên Bắc cũng có nhiều thói quen giống Bách Sanh. Buổi sáng không thích ăn trứng luộc, lại thích ăn trứng chiên. Không thích đọc sách nhưng lại thích xem tiết mục truyền hình. Cuối tuần rảnh rỗi thì thích luyện súng và cưỡi ngựa. Còn thường cùng Lâm Duệ đi leo núi. Khi dẫn theo Quả Cam và Trà Xanh lại giở tính trẻ con tranh ăn, tranh đồ chơi với bọn nhỏ. Đôi khi chơi xe điện còn chơi xấu đối với Trà Xanh.
Những thứ này, so với Thiên Bắc trước đây khác trời vực.bg-ssp-{height:px}
Thiên Bắc trước đây ôn nhu không thích cưỡi ngựa, hoặc các hoạt động dễ ra mồ hôi như leo núi. Anh thì tương đối thích sạch sẽ, càng tốn nhiều thời gian vào sách. Dẫn Quả Cam và Trà Xanh đi chơi, cũng không tỏ ra tính trẻ con, rất là chiều chuộng bọn nhỏ.
Những thứ này, tại sao đến giờ nó mới phát hiện? Có lẽ… Từ khi Bách Sanh không còn, trong tiềm thức Tiểu Liêu luôn trốn tránh Thiên Bắc, sợ hãi nhìn đến ngũ quan quen thuộc kia.
Sau chút manh mối hiện ra, Tiểu Liêu mới hoàn toàn tỉnh ngộ. Ánh mắt Thiên Bắc gần đây nhìn nó càng ngày càng kỳ quái. Chẳng lẽ, anh… Tiểu không dám nghĩ nữa, rất nhiều thứ nó vẫn chưa hiểu được. Đáp án nhất định chỉ có thể từ miệng anh nói ra.
Hôm thứ bảy, Thiên Bắc cũng giống như mọi ngày. Sau buổi trưa thì đi ra ngoài. Tiểu Liêu thấy anh đi ra vội trộm đi theo sau, đi được đoạn rất xa. Xe Thiên Bắc mới dừng tại biệt viện.
Xe Tiểu Liêu cũng dừng trong rừng cây cách đó không xa. Thiên Bắc ngồi trong xe lúc mới xuống xe.
Biểu hiệu trên cửa Biệt Viện nhất thời khiến tim Tiểu Liêu đập nhạnh hơn - TRUNG TÂM PHỤC HỒI AN DÂN. Tay nắm chặt tay lái của Tiểu Liêu không ngừng dùng sức. Nếu như phép thử hôm qua không thể xác định rõ ràng thì hôm nay nó dường như đã khẳng định.
Khi Lâm Duệ nhìn thấy hắn đến, khẽ thở dài “Làm sao lại đến nữa, không sợ cô ấy phát hiện sao?”
Sau khi Bách Sanh tiến vào phòng bệnh, liền mệt mỏi ngồi ở ghế bên giường. Nhìn trên giường vẫn như trước không có phản ứng gì, vẻ mặt cô đơn “Ở nhà kìm nén đến khó chịu.”
Lâm Duệ biết rõ tình cảnh của hắn, trong lòng khòng nguyên do cũng cảm thấy phiền muộn, muốn hút điếu thuốc, lại nhìn đến Thiên Bắc đang nằm trên giường đành hạ thùy mắt.
Bách Sanh đưa tay sờ mà người trên giường “Trước đây cái gì cũng không cần nghĩ, bây giờ cái gì cũng phải nghĩ, cậu nói tôi làm sao làm như không có việc gì mà đối mặt với cô ấy đây.”
Lâm Duệ vỗ bờ vai hắn “Em hiểu mà, thật sự.”
“Cậu hiểu cái gì, cậu không phải là tôi, sẽ không hiểu được đâu.”
“Có phải anh đang trách em…” Lâm Duệ có hơi tự trách.
Nếu như không phải cậu tự tiện làm chủ, ngay lúc Thiên Bắc và Bách Sanh gặp chuyện thay đổi quần áo của bọn họ, nghĩ làm thế để che đậy ánh mắt Thiên Hạ nhằm giúp đỡ Bách Sanh. Để Doãn Thành ảo tưởng rằng Bách Sanh đã chết, thì cũng không hại Tiểu Liêu thiếu chút nữa đã tự sát.
Lúc cậu biết Tiểu Liêu thiếu chút nữa là đã chết, nội tâm cậu áy náy tự trách thiếu chút nữa muốn nói ra toàn bộ sự thật. Nhưng mà ngày Doãn Thành chưa sa vào lưới, cậu cũng không dám tự tiện đả thảo kinh xà.
Nhìn người nằm trên giường, Bách Sanh không khỏi cảm thấy chua xót. Nếu không phải vào giây phút quan trọng Thiên Bắc bảo vệ hắn. Chỉ sợ người hôm nay phải sống đời sống thực vật chính là hắn, Dịch Bách Sanh. Vậy mà, cuối cùng hắn còn dùng danh nghĩa Thiên Bắc mà tiêp tục cuộc sống của mình.
Bách Sanh sao không biết Lâm Duệ tự trách mình, nên nhìn cậu cười cười “Tôi biết cậu là muốn tốt cho tôi, tôi không trách ai cả, chỉ tự trách bản thân thôi. Lúc trước nhất thời mềm Lòng, nếu lúc đó thẳng tay giết Doãn Thành, thì đâu để lại phần hậu hoạn như hôm nay.”
“Anh cũng không dự đoán được, hắn ta mạng lớn như thế cũng không chết.”
Ngày đó, Chu Cảnh Lan nói với hắn rằng Doãn Thành vẫn chưa chết, hắn biết sẽ có ngày Doãn Thành sẽ tìm hắn trả thù. Nhìn thấy Tiểu Liêu vì chuẩn bị hôn lễ mà vui vẻ như thế, trong lòng hắn lại càng nôn nóng bất an. Doãn Thành cứ như oan hồn gao găt bám theo hắn. Luôn trong khi hắn không đề phòng mà xuất quỷ nhập thần mà không hề báo trước.
Bách Sanh đoán không ra chủ ý của gã, mãi đến hôn lễ khi phát hiện thắng chân đã bị đụng chạm. Trong xe chỉ có tài xế, hắn cùng Thiên Bắc ba người. Giờ nghĩ lại, Doãn Thành cực kỳ hận người của Dịch gia. Hắn cùng Thiên Bắc cùng chết đi, chính là đả kích lớn nhất đối với Dịch Phong. Như vậy thật phù hợp với mục đích trả thù của gã.
Khi hắn gặp chuyện, thần trí mơ hồ không rõ, cơ hồ cảm thấy được hắn sẽ thật sự rời xa Tiểu Liêu. Cầm lấy điện thoại, soạn những lời mà bản thân muốn nói với nó nhất nhưng lại khó nói ra bằng miệng. Nhưng khi Mạc Anh Minh cùng Lâm Duệ đến nơi hắn lại lâm vào hôn mê.
Lâm Duệ một mực ngồi canh giữ bên cạnh hắn. Tranh thủ làm người đầu tiên nhìn thấy hắn tỉnh dậy. Khi Bách Sanh tỉnh lại thì trong đầu lại đọng máu, khiến trí nhớ có phần không rõ ràng. Rất nhiều đoạn ký ức hỗn loạn không tả rõ. Làm sao hắn lại dùng danh nghĩa của Thiên Bắc để sống sót.
Thiên Bắc thật sự bởi vì chấn thương quá nặng, tất cả mọi người đều nghĩ anh hẳn sẽ chết. Thậm chí còn an bài thế thân này lừa gạt Tiểu Liêu. Lại không nghĩ đến Tưởng Mạch không chết tâm cầu cứu bác sĩ, nói rằng thử lại lần cuối, nếu vẫn không được thì sẽ chấp nhận từ bỏ. Cuối cùng, liên tiếp dùng các kích thích bằng điện luật, Thiên Bắc cư nhiên lại có phản ứng, khôi phục chút hơi thở mỏng manh. Nhưng vẫn không thoát khỏi vận rủi phải sống đời thực vật. Bác sĩ bảo rằng, có lẽ anh sẽ tỉnh lại, cũng có thể sẽ nằm thế này cả đời. Không thể xác định được thời gian khi nào sẽ tỉnh lại. Nhưng, ít nhất cũng coi như còn hy vọng.
Tưởng Mạch khi đó mới biết rõ sự việc, vì đại cuộc, nên chấp nhận phối hợp diễn để lừa Tiểu Liêu mà hết thảy mọi việc gần như thuận lợi được che giấu. Vốn Lâm Duệ cùng Mạc Anh Minh còn vì chuyện hỏa táng mà lo âu. Căn bản không nghĩ đến Tiểu Liêu ngày đó không dám đi nhìn Bách Sanh. Đây cũng chính là cơ hội tốt để bọn họ di dời Thiên Bắc đi. Nửa năm trôi qua, thương thế của Bách Sanh cũng dần dần khôi phục. Doãn Thành dưới danh nghĩa thủ hạ của Đường Hữu Thiên cũng từ từ đứng lên, không tiếp tục tìm Bách Sanh gây phiền toái. Thật sự đã tin rằng Bách Sanh đã chết.
Phía bên Đường Hữu Thiên cũng đã an bài người chu toàn, khi tung lưới sẽ bắt gọn. Bách Sanh có thể lại danh chính ngôn thuận đứng trước mặt Tiểu Liêu. Nhưng người tính lại không bằng trời tính, Lâm Duệ bọn họ lại không ngờ đến Bách Sanh lại nhớ đến chuyện trước đây, thôi miên đối với hắn cũng không có tác dụng. Bách Sanh nhớ đến chuyện này cũng không đến tuần. Nhưng việc mỗi ngày hắn đều phải ở cùng Tiểu Liêu và bọn nhỏ, lại không thể nói lời thật, loại tra tấn này như con mối gậm nhắm tim hắn. Lâm Duệ buồn bực, rút điếu thuốc định ra cửa hút hơi, vừa xoay người thì điếu thuốc trên tay liền rớt xuống đất. Cậu lấy lại bình tĩnh cười nói “Chị… chị dâu.”
Lưng Bách Sanh cứng đơ, từ từ quay đầu nhìn lại. Sắc mặt Tiểu Liêu không chút thay đổi đứng sau lưng hắn, trong ánh mắt nhìn về phía hắn không hiện hữu chút cảm xúc nào. Tim Bách Sanh đập loạn xạ, còn chưa kịp mở miệng nói, đã thấy Tiểu Liêu hướng hắn đi đến.
Tiểu Liêu nâng tay liền cho hắn bạt tai. Kỳ thực lực đạo cũng không lớn, nhưng trong phòng bệnh yên tĩnh lại đặc biệt kinh tâm.
Bách Sanh nhắm mắt lại, miệng mỉm cười “Giận à?”
Tiểu Liêu cảm thấy lồng ngực mình sắp nổ tung, bị cả đoàn hỏa thêu trong người đốt đến nóng ran cả người. Nó đau lòng như thế, tuyệt vọng như thế, hắn lại có thể phong đạm vân kinh nói ra câu “Giận à!”.
Giận dữ ngước lại khiến nó mỉm cười, nó đưa tay che miệng, cười nói “Lại chơi trò gì nữa, trước đây chơi nằm vùng, chơi mất tích. Giờ thì sao? Chơi trò tái sinh?”
Bách Sanh thu liễm lại ý cười, ánh mắt sâu sắc nhìn nó, đưa tay ra muốn ôm nó vào lòng.
Tiểu Liêu gạt tay hắn ra, hốc mắt bắt đầu đỏ lên “Khốn nạn, có biết thiếu chút nữa em đã chết đi.”
Bọn họ thật sự thiếu chút nữa đã ngàn thu vĩnh biệt. Thật sự, chỉ kém chút ... là mãi không thể gặp lại. Bách Sanh nhìn thấy nó ẩn nhẫn chịu đựng, trong lòng như bị đao oanh tạc rách ra đến phát đau. Lại đưa tay ôm lấy nó “Anh biết, anh đều biết. Là anh không tốt, xin lỗi. Là lỗi của anh, bảo bối đừng khóc.”