Lục Sâm có mặt, chuyến bay vào lúc ba giờ, nhưng anh cố ý đến phi trường vào lúc hai giờ rưỡi.
Vốn dĩ anh ta dự định cho Triệu Đình Đình trực tiếp đi chuyến bay ra Bắc Kinh, nhưng Triệu Đình Đình lại nói, “Nếu như Tiêu tiểu thư đến phi trường tiễn anh, kết quả lại phát hiện chúng ta không ngồi cùng một chiếc máy bay, cô ta nhất định sẽ hoài nghi, chẳng phải chuyến bay của anh cũng dừng giữa chặng sao, thì em sẽ cùng đi với anh và đợi khi chuyển máy bay thì em sẽ đi xuống, sau đó sẽ sẽ bắt một chuyến khác đến Bắc Kinh.”
Lục Sâm cảm phục cô ta suy nghĩ thấu đáo,tự đáy lòng thầm cảm ơn cô ta.
“Nếu thật sự muốn cảm ơn, thì vé máy bay của em sẽ do anh trả nhé, thế nào?”
Lục Sâm cười nhẹ, “Đương nhiên rồi!”
Sau khi hai người tới sân bay rồi, Triệu Đào đi làm thủ tục đăng ký, Lục Sâm và Triệu Đình Đình đang ngồi trên hàng ghế bên trong phòng chờ đợi.
Ánh mắt của Triệu Đình Đình quét nhìn xung quanh, nhưng không thấy hình bóng của Tiểu Thất đâu.
“Chẳng lẽ Tiêu tiểu thư không tới?”
“Không thể nào, cô ta nhất định sẽ đến đây, cô ta chắc chắn đang trốn quanh đây mà chúng ta không biết, có thể đang trốn trong một góc tối nào đó để quan sát chúng ta.” Lục Sâm rõ con người của Tiểu Thất, ánh mắt của anh cũng đang quét nhìn xung quanh phòng chờ của sân bay, phát hiện ra một nơi cô ta có thể trốn đó là quán cà phê ở bên kia.
“Anh đang hoài nghi Tiêu tiểu thư đang ở đó à?”
“Không phải hoài nghi, mà chắc chắn cô ấy đang ở bên trong.”
Đó là nơi ẩn náu tốt, nếu anh ta là Tiểu Thất, anh ta cũng sẽ tìm một nơi thích hợp, và chắc chắn là quán cà phê này.
“Lục Sâm... anh không qua chào hỏi Tiêu tiểu thư, hay là nói lời tạm biệt sao?”
Lục Sâmsuy nghĩ, cuối cùng vẫn là cười khổ lắc đầu.
“Không cần, vốn dĩ Tiểu Thất không muốn ra đây gặp anh, chắc là cô ấy cảm thấy nếu hai người gặp mặt rồi sẽ ngại ngùng, nếu mà như thế, anh xem như là không biết gì, dù sao... Cũng chỉ có thể như vậy thôi.”
Triệu Đình Đình nhẹ nhàng thở dài.
Lời nói tuy như vậy, nhưng cô cảm giác được Lục Sâm như không nỡ.
Ánh mắt của anh luôn liếc nhìn vào quán cà phê.
Tầm nhìn của Tiểu Thất và Lục Sâm... chỉ cáchmột khoảng cách nhỏcủa vách tường.
...
Sau khi Lục Sâm đến rồi, Tiểu Thất lo lắng sẽ bị Lục Sâm và Triệu Đình Đình phát hiện ra, dứt khoát nằm sà trên bàn.Vừa mới...
Cô đã nhìn thấy Lục Sâm rồi.
Nhìn thấy Lục Sâm so với gặp anh ta vào hai ngày trước ở nhà ăn, trông anh ta có vẻ ốm đi một tí.
Khóe mắt của Tiểu Thất bỗng đỏ ửngvà cười lên.
Anh ta ốm, thì cũng không có quan hệ gì với cô nữa.
Chắc chắn là bởi vì công việc quá bận rộn...
Tiểu Thất hít hà cái mũi, len lén nhìn về hướng hai người đang ngồi, chỉ một ánh mắt, trái tim của cô như thắt lại, Tiểu Thất che giấu trái tim không ngừng đau đớn của mình, nụ cười càng ngày càng trở nên chua sót.
Mấy ngày nay, vì không muốn người nhà lo lắng, nên cô không dám khóc, không dám biểu hiện ra vẻ thương tâm.
Cố kìm nén!
Khó chịu!
Mà hôm nay, cuối cùng cô cũng không cần kìm nén được nữa rồi.
Nước mắt của Tiểu Thất tuôn ra xối xả, cô vịn vào hai má, khóc không nên lời.
Rõ ràng là đã chấp nhận sự thật chia tay rồi.
Nhưng tại sao...
Nhìn thấy vẻ mặt của Lục Sâm và Triệu Đình Đình vừa nói vừa cười, cô vẫn cảm thấy rất là khó chịu.
“Tiêu Tiểu Thất, hãy khóc đi hãy khóc đi, cô phải nhớ kỹ, đây là lần cuối cùng cô vì người đàn ông này mà chảy nước mắt, đợi anh ta đi nước ngoài rồi, thì hai người... sẽ không gặp mặt nữa rồi, cho nên, hãy khóc một trận cho sảng khoái đi, khóc xong rồi thì sau này hãy tự chữa thương cho thật tốt, hãy để thời gian chữa trị hết vết thương lòng...”
Thời gian từng phút từng giây trôi qua.
Tiểu Thất cầu cho thời gian trôi qua chầm chậm hơn nữa.
Đã đến thời gian hai giờ bốn mươi lăm phút chiều rồi, hồi phát thanh cuối cùng thông báo chuyến bay đi Thụy Sĩ cũng đã phát ra.
“Các hành khách thân mến, chuyến bay số xxxxxx đến Thụy Sĩ, sẽ rất nhanh chóng cất cánh...”
Tiểu Thất đột nhiên hốt hoảng.
Cô ta hoảng loạn từ vách tường khách ngẩng đầu lên, nhìn thấy Triệu Đào đang đẩy chiếc xe lăn của Lục Sâm đi vào nơi soát vé, Triệu Đình Đình vẫn đi theo sau hai người.
Nước mắt của Tiểu Thất”ào xuống”và tuôn trào ra.
Lục Sâm... Anh ấy thật sự phải rời khỏi đây!
Thế là anh ta sẽ biến mất khỏi cuộc đời cô, về sau sẽ không bao giờ... trở về nữa.
Tiểu Thất tự hỏi chính mình!
Cô lẳng lặng nhìn anh ta rời đi như vậy, thì sau này thật sự sẽ không hối tiếc chứ!
Sẽ!
Cô nhất định sẽ hối tiếc, nhất định sẽ hối hận!
Tiểu Thất như một kẻ điên từ trên ghế ngồi bật dậy, lao ra khỏi quán cà phê và chạy ra ngoài, nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi, đợi đến khi cô xông ra khỏi quán cà phê thì không còn thấy bóng dáng của Lục Sâm và Triệu Đình Đình nữa rồi.
Tiểu Thất hai mắt đẫm lệ mơ hồ.
Đứng tại chỗ cảm thấy trời đất như xoay tròn.
Cô không khống chế liền chạy về hướng kiểm soát an ninh, vừa lớn tiếng hô to, “Lục Sâm... Lục Sâm anh ở đâu?”
Nhưng mà!
Cũng không có tiếng người hồi đáp.
Mọi người thấy khuôn mặt Tiểu Thất đẫm lệ, có người nghi hoặc, có người đồng tình, nhưng cũng có người chán ghét.
“Tiểu thư, nơi đây là nơi công cộng, xin cô đừng lớn tiếng la lên như vậy!”
Tiểu Thất như không nghe thấy gì, cô phi nhanh nhốn nháo và chạy đi, bèn níu lấy cái người ngồi xe lăn, nhưng đó cũng không phải là Lục Sâm!
“Lục Sâm... Lục Sâm anh ở nơi đâu, rốt cuộc anh đang ở nơi nào.”
Tiểu Thất cuối cùng suy sụp, quỳ xuống đất khóc thật to, “Lục Sâm em xin anh đừng bỏ đi được không, em sau này hứa sẽ không... bướng bỉnh nữa, sau này em sẽ không làm phiền đến cuộc sống của anh nữa, xin anh hãy trở về có được không...”
Những người qua lại nhìn thấy Tiểu Thất khóc nức nỡ và sụp đổ, cuối cùng cũng không đành lòng quở trách nữa.
Ở bên kia.
Lục Sâm và Triệu Đình Đình đã đi qua phòng kiểm soát an ninh, đứng bên một góc tường bị che chắn lại, lẳng lặng nhìn về hướng Tiểu Thất đang sụp đổ trong phòng chờ sân bay.
Đôi mắt của Triệu Đình Đình vàTriệu Đào có chút đỏ ửng.
Nhưng Lục Sâm... anh ta nắm vào tay vịn của xe lăn... đã nổi hết gân xanh, bởi vì quá gồng sức, nên các ngón tay của anh đều nổi lên một màu trắng.
Triệu Đình Đình nhìn thấy bộ dạng của Tiểu Thất, không đành lòng, cúi đầu nhìn Lục Sâm cũng đang đau khổ và khóc, “Lục Sâm... nếu bây giờ anh có hối hận, thì vẫn còn kịp!”
Âm thanh từ hai hàm răng đang nghiến lại của Lục Sâm đang phát ra, “Không! Nếu mà bây giờ quay đầu lại, thì sau này anh sẽ càng hối hận hơn!”
Triệu Đình Đình bậm môi lại, “Vậy anh... ít ra thì cũng phải nói lời tạm biệt với cô ấy, Tiêu tiểu thư như vậy rất là đáng thương.”
Lục Sâm xoa cái mặt của mình.
Anh ta cũng muốn qua đó, nghĩ muốn ôm Tiểu Thất vào lòng nhẹ nhàng an ủi.
Nhưng mà...
Như vậy thì được gì.
Cuối cùng anh ta cũng rời đi thôi.
Thương tổn, thì cuối cùng cũng là tổn thương thôi,nếu là như vậy, thì cần gì phải tạo cho cô ấy thêm một tia hy vọng!
Phía bên truyền thông lại vang lên âm thanh, hối thúc hành khách mau rời đi.
Ánh mắt của Lục Sâm nhìn Tiểu Thất lần cuối, thấy cô quỳ dưới đất, trông giống như mất hết cả thế giới vậy, cô khóc một cách đau khổ tột cùng, người chứng kiến thì đau lòng, người nghe thì chảy nước mắt.
Lục Sâmôm chặt lồng ngực!
Anh ta cố kiềm chế giọt nước mắt của mình, nhắm chặt đôi mắt lại, lăn xe lăn rời đi, sau đó, chỉ nói một chữ, “Đi!”
Triệu Đào chỉ có thể đỏ hai mắt, tiếp tục đẩy xe lăn.
Vào lúc này, Tiểu Thất như có tâm linh tương thông, từ dưới đất đứng dậy, chạy về phía sau bức tường kiểm tra an ninh, nhìn thấy bóng dáng của Lục Sâm vẫn chưa rời đi.
Tiểu Thất thẩn thờ một chút, đột nhiên chạy tới bên đó.
Cô nhìn thấy chiếc xe lăn đang đẩy đi, bèn cuồng loạn la lớn lên, “Lục Sâm! Đừng đi!”