“Tùy anh muốn nói gì thì nói!”
Lưu Tuyền xoay người lên lầu, vừa đi vừa nói, “Sao đi chăng nữa các người nói làm sao, tôi không thể nào đi bệnh viện chăm sóc mẹ của các người, bắt đầu từ ngày hôm qua, sống chết của bà ta chẳng có liên quan gì đến tôi, các người thích như thế nào thì như thế nào, thích nghĩ ra sao thì ra sao, tùy!”
Lưu Tuyền đã lên lầu, một tiếng “Bằng...“đóng lại cửa phòng.
Tần Phi Ngữ ở dưới lầu như là nắm được nhược điểm của Lưu Tuyền vậy, chỉ vào cửa phòng đóng chặt la lớn lên với Tần Nham, “Anh trai, anh thấy chưa hả? Cô ta đây là thái độ gì, bất kể trước đó như thế nào, bây giờ mẹ cũng đang nằm viện rồi, chuyện của trước đó không thể xóa sạch hết sao, người phụ nữ sao mà nhỏ nhen đến thế! Đúng là tức chết em thật mà, may mà hôm nay mẹ không có ở đây, nếu không bị mẹ nhìn thấy cảnh tượng này, mẹ giận đến sắp tức chết rồi!”
Tần Nham lạnh mắt lướt đến, “Bô lô ba1la không ngừng, em có mệt không!”
“Anh trai...”
“Câm miệng!” Tần Nham từ sofa đứng dậy, “Em vào bệnh viện chăm sóc mẹ, anh có chuyện nói với chị dâu em!”
Tần Phi Ngữ không muốn.
Mẹ cô thích gây sự vô cớ quá rồi, cô chẳng muốn vào bệnh viện chăm sóc chút nào.
Bác sĩ không phải đã nói rồi sao, không nghiêm trọng lắm!
Tần Phi Ngữ ngồi trên sofa không động đậy, Tần Nham bây giờ cũng không muốn nhiều lời với Tần Phi Ngữ, từng bước một bước lên lầu.
Anh gõ vào cửa phòng, “Lưu Tuyền?”
Trong đó một tí âm thanh cũng không có.
Tần Nham vặn tay nắm cửa, trong phòng không có khóa trái cửa, anh rất dễ dàng mở được cửa phòng ra.
Ở trong phòng!
Lưu Tuyền đang ngồi xổm dưới đất, bên cạnh cô là cái vali hôm qua họ đã dọn xong, lúc này vali bị mở ra, Lưu Tuyền đang lấy đồ của anh ra từng cái từng cái một ra ngoài, còn đồ của cô... vẫn nằm nguyên trong vali, không hề có ý muốn động vào.
Tần Nham xoa lên đôi mày, đi qua đó cầm lấy tay Lưu Tuyền, “Lưu Tuyền, em đang làm1gì ở đây?”
“Tần Nham, em không thể cùng mẹ anh và em anh chung sống hòa bình, còn anh... nếu như anh đã hứa với mẹ anh sẽ không chuyển nhà, vậy em nghĩ lại rồi, bây giờ cách tốt nhất là bản thân em tự chuyển đi, đợi mẹ anh xuất viện trở về, nhìn không thấy em, dự đoán là tâm trạng lập tức sẽ tốt hơn nhiều, như vậy tất cả mọi người đều sẽ vừa ý thôi.”
“Tiểu Tuyền, anh rất mệt em có biết không, em có thể đừng kiếm chuyện nữa được không!”Trong lòg Lưu Tuyền đột nhiên trầm lại.
Rốt cuộc là ai đang kiếm chuyện?
“Tần Nham, nếu như mệt rồi, vậy thì buông tay đi!”
“Không!”
Tần Nham nắm chặt tay của Lưu Tuyền, cắn răng nói, “Lưu Tuyền, em cùng anh vượt qua khoảng thời gian này được không? Anh biết em chịu ấm ức, em không thể vì anh nhịn một chút sao? Bây giờ mẹ anh đã như thế này làm sao anh chuyển đi? Mẹ anh không tốt cỡ nào vẫn là mẹ anh, em tại sao lại không thể thông cảm cho anh một chút! Chúng ta kề vai vượt qua5khoảng thời gian này trước, đợi cơ thể của mẹ khỏe rồi, chúng ta lại nghĩ cách chuyển đi, như vậy không được sao!”
Trái tim của Lưu Tuyền triệt để lạnh hẳn, cô cười đắng, “Thông cảm anh? Tần Nham, em vẫn chưa đủ thông cảm anh sao? Kết hôn gần bốn tháng, anh nói cái gì thì là cái gì! Anh bận công việc, hôn lễ tổ chức đơn giản? Em thông cảm anh! Kết hôn không chụp ảnh cưới? Ok, em cũng thông cảm anh. Anh đi làm mệt, em cũng thông cảm anh, chuyện trong gia đình chưa từng khiến anh lo lắng... nhưng bây giờ, trái tim của em đã bị người nhà anh tổn thương đến tan nát cõi lòng, anh không ngờ còn muốn em thông cảm anh. Tần Nham, làm người không thể ích kỉ như thế được, anh yêu cầu em thông cảm anh, vậy anh tại sao không thể thông cảm thông cảm lại cho em hả!”
Tần Nham không nói nên lời.
Anh biết yêu cầu của anh có chút quá đáng, nhưng bây giờ anh không giải quyết được mẹ mình, cho nên anh chỉ có thể tìm Lưu Tuyền, muốn2cô thỏa hiệp.
“Tần Nham, nếu anh vẫn còn một chút tội nghiệp em, thì sẽ không nói những lời quá đáng như thế!”
Lưu Tuyền đẩy tay anh ra, cố chấp vứt hết quần áo của anh lên giường, cô cúi mắt xuống, “Anh nhất thiết thừa nhận, gia đình này... anh không thể kiểm soát được, tất cả những chuyện đều không tiến hành theo cách mà anh mong muốn. Vừa nãy anh cũng nói rồi, anh mệt rồi, em cũng rất mệt, từ cơ thể đến trái tim, đã rất mệt rất mệt rồi, em chưa từng khát vọng qua muốn trốn thoát khỏi một nơi như thế! Nếu như chúng ta đều mệt rồi, vậy chúng ta đừng đày đọa tổn thương đối phương nữa, anh tiếp tục làm con trai hiếu thuận của anh, chung sống cùng với mẹ anh và em anh. Còn em...”
Lưu Tuyền nhẹ nhàng thở ra một hơi dài, cô ngoảnh đầu nhìn sang cửa sổ bên ngoài, ánh nắng cửa sổ rất sáng lạn, mép miệng cô nhếch lên một nụ cười nhạt nhòa, “Còn em... ước muốn là ánh nắng, cũng xin anh cho em tiếp tục sống dưới ánh nắng!”
Tần Nham9giận dữ, lạnh lạnh nhìn chằm chằm vào cô, “Em ước muốn ánh nắng, hay là ước muốn người đàn ông cùng với em tối hôm qua?”
Lưu Tuyền tức thì ngây ra, không dám tin liếc nhìn Tần Nham, “Anh nói cái gì?”
Nếu như chuyện đã nói đến mức này, Tần Nham liền triệt để không nể mặt mọi thứ!
Anh thả lỏng sự trói buộc với Lưu Tuyền, lạnh lạnh liếc nhìn cô, “Nếu như muốn người khác không biết, trừ phi mình không làm! Lưu Tuyền, tối hôm qua em lên xe của một người đàn ông, em tưởng rằng anh không biết à! Em cả đêm không về, cùng với người đàn ông đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Anh thấy em căn bản chính là muốn có mới nới cũ...“
“Pốp...“
Lời nói của anh chưa dứt, Lưu Tuyền một cái tát mạnh giáng qua đó.
Cái tát này cô đã dùng hết sức mình, đánh đến mặt của Tần Nham cũng nghiêng đi, trên mặt tức thì sưng đỏ lên, sau khi đánh xong lòng bàn tay cô cũng tê đến mãnh liệt.
Lưu Tuyền cả người run rẩy.
Cô đỏ mắt chỉ vào Tần Nham, “Anh có thể1lăng mạ em, nhưng cấm anh lăng mạ Dung Cảnh!”
Tần Nham liếm vết máu trên mép miệng, cười lạnh, “Thì ra người đàn ông đó tên là Dung Cảnh!”
“Tần Nham, em không nghĩ là tư tưởng của anh lại dơ bẩn như vậy! Đúng! Em tối hôm qua đích thực một đêm không về, em cũng đích thực đã lên xe của một người đàn ông, anh biết người đàn ông đó là ai không? Đó chính là Dung Cảnh ngày trước đã cứu em từ tay kẻ xấu! Tinh thần em hoảng hốt đi trên đường xém tí bị xe cán, là người ta tốt bụng cứu lấy em. Cũng là người ta nhìn thấy tâm trạng em không tốt, tốt bụng dẫn em đi xem mặt trời mọc, để em giải tỏa nỗi khổ trong lòng!”
Lưu Tuyền bất chấp nhét hành lý của mình vào trong vali, đóng vali lại cô cầm lấy nó rồi đứng dậy, “Anh có thể lăng mạ em, nhưng em tuyệt đối không để anh lăng mạ một người đàn ông tốt như vậy!”
Tần Nham thấy vậy, một tay nắm chặt cánh tay cô.
“Buông tay!”
“Không buông!”
Tròng mắt của Lưu Tuyền đều đỏ cả, “Tần Nham, em lúc đầu còn tưởng rằng anh khác với mẹ anh và em gái anh, trông ra em đã lầm rồi, hơn nữa còn lầm đến rất nghiêm trọng, em làm sao quên được, anh nói sao thì cũng là người thân cùng huyết thống với họ, đồ của họ, anh làm sao một chút cũng không có được! Ha ha, tình hình đó của tối hôm qua, anh cảm thấy em còn tâm trạng tình tứ với người đàn ông khác sao? Tần Nham, em đúng thật nhìn lầm anh rồi!”
Tần Nham nhìn thấy phản ứng của Lưu Tuyền liền biết được bản thân khẳng định là hiểu lầm rồi.
Nhưng anh không kiểm soát bản thân được!
Lúc sáng anh về nhà đi đến đâu cũng không tìm thấy Lưu Tuyền, anh đến biệt thự tìm kiếm nhiều nơi, lúc gọi điện thoại lại tắt máy, anh mới nghĩ đến di động của Lưu Tuyền ngày trước đã bị kẻ xấu vứt đi, trong lòng anh căng thẳng, sợ rằng Lưu Tuyền sẽ xảy ra chuyện, liền ở khu biệt thự không ngừng đi tìm người hỏi han.
Trời không phụ lòng người, anh cuối cùng cũng hỏi được.
Kết quả đáp án lại là, “Tối hôm qua lúc tầm mặt trời lặn, tôi nhìn thấy vợ anh lên xe của một người đàn ông, hai người cùng không biết đi đâu rồi.”
Khoảnh khắc đó, trong lòng anh chỉ còn lại phẫn nộ.
Văn Văn trước đó tại vì người đàn ông khác phản bội anh, bây giờ lại xuất hiện một Lưu Tuyền nữa!
Anh không cần nghĩ đến sự việc có hợp lý hay không, theo phản xạ đã nhận định Lưu Tuyền đã cắm cho anh một cái sừng to đùng này!
Vừa nãy cái tát của Lưu Tuyền, gọi là đã triệt để tát tỉnh anh.
Thật đấy!
Tình hình đó của tối hôm qua, Tiểu Tuyền e sợ là đã tan nát cõi lòng rồi, làm sao còn có tâm trạng đi tình tứ người đàn ông khác...
Tần Nham ôm chặt lấy Lưu Tuyền, “Tiểu Tuyền, anh xin lỗi anh xin lỗi, là anh hiểu lầm em, anh sai rồi, em đừng rời xa anh...”
“Buông tay!”
“Không buông! Tuyệt đối không buông!” Tần Nham từ đằng sau ôm chặt lấy cô, “Anh biết là anh hiểu lầm em, là lỗi của anh, anh không nên nhỏ nhen như thế, cũng không nên nghĩ em như thế... là lỗi của anh, em đừng rời xa anh...”
Trong lòng của Lưu Tuyền rất là cay đắng.
Nước mắt nóng hổi trong mắt rơi xuống từng giọt từng giọt.
“Tiểu Tuyền, anh là bị lòng đố kị làm mù quáng tâm trí, anh nghĩ đến em cùng người đàn ông lạ đơn độc ở ngoài một đêm trong lòng anh khó chịu vô cùng, nhưng... đây không phải chứng minh là anh đang quan tâm em sao, nếu như không quan tâm, anh có thể coi như không biết chuyện này... em đừng đi! Coi như là anh cầu xin em, được không?”
Lưu Tuyền sợ nhất là không phải Tần Nham lạnh mặt với cô.
Cô sợ nhất là sự yếu đuối của anh.
Chỉ cần anh yếu đuối, trong đầu cô lập tức nhảy ra hình ảnh anh giúp đỡ cô, an ủi cô lúc nhỏ... và chỉ cần nghĩ đến những thứ này, trong lòng cô cho dù đi sao nữa cũng không cứng cỏi được nữa.
“Tần Nham, anh buông em ra trước!”
“Anh không buông, anh mà buông tay em sẽ lập tức bỏ đi!” Tần Nham chính là ôm chặt cô không chịu thả tay ra, “Tiểu Tuyền, chuyện hồi nãy là anh sai rồi, còn nữa vừa nãy dưới lầu, Phi Ngữ nói em như thế anh nên nói tốt cho em, nhưng anh lúc đó còn đang đố kị, trong lòng khó chịu nên không có nói gì cả! Tiểu Tuyền, em đừng thất vọng về anh được không, anh biết là em tốt nhất, khẳng định sẽ không tính toán với anh.”
Lưu Tuyền không có nói gì.
Tần Nham tiếp tục nói, “Tiểu Tuyền, em không cần đến bệnh viện chăm sóc mẹ anh, em đến rồi mẹ anh khẳng định gây khó dễ em... em cái gì cũng không cần làm, anh sẽ tìm hộ lý chăm sóc bà ấy! Tiểu Tuyền, anh biết anh lại khiến em chịu ấm ức, nhưng bây giờ sao đi nữa cũng là mẹ anh, cho nên, em hứa với anh, nhịn thêm lần này nữa được không, đợi cơ thể của mẹ khỏe hẳn, anh sẽ lập tức nghĩ cách chuyển đi!”
Lưu Tuyền không thể không nhắc nhở anh, “Thái độ của mẹ anh anh cũng đã thấy rồi, tỉ lệ phần trăm mà bà ta hứa cho chúng ta chuyển ra ngoài cơ bản là bằng 0! Nếu như lần sau anh đề xuất chuyển đi, đến lúc đó mẹ anh lại tự tử nữa phải làm sao?”
Tần Nham câm như hến!
Lưu Tuyền thở dài.
Cô gần như có thể đoán được, đây là một kết cục chết cứng, ai cũng không giải được!
Tần mẫu chính là nhắm trúng điểm này, cho nên mới ngang tàng làm như thế.