Thẩm Hà ngẩng đầu, liền thấy một thiếu niên phong lưu phóng khoáng mặc chiếc trường sam gấm vóc màu trắng, dưới sự đi cùng của một đám người mà xông vào nhà.Họ thấy Thẩm Hà ngồi xổm trong sân mà nướng trứng chim, liền ngây ra, sau đó là một người dáng vẻ như quản gia mở miệng nói: “Tiểu Hà cô nương, trong nhà cô có người lớn không? Chúng tôi là thiếu gia Văn gia trên trấn, muốn cùng người lớn nhà cô nương bàn chút chuyện.”
Thẩm Hà đang chuẩn bị ăn trứng chim ngón tay liền khựng lại.
Văn gia?
Đợi đã!
Văn gia!
Có khi nào là Văn Gian Thanh?
Thẩm Hà liền đứng dậy, trực tiếp dùng tiếng Pháp hỏi: “Gian Thanh, là em sao? Chị là Thẩm Hà.”
Sau khi nói xong, đám người đối phương với vẻ ngơ ngác, rõ ràng không ai nghe hiểu lời của Thẩm Hà cả.
Ánh mắt Thẩm Hà liền lướt qua vẻ thất vọng.
Chẳng lẽ không phải Văn Gian Thanh?
Thế họ rốt cuộc đi đâu?
Tại sao chỉ có mình ở đây?
Tâm trạng Thẩm Hà rõ ràng lạc lỏng, nhưng sau đó lại chấn tỉnh hẳn lên.
Nhất định phải tìm được họ!
Thẩm Hà giờ mới dùng ngôn ngữ của nơi này trả lời nói: “Các người tìm nhị thúc có chuyện gì sao?”
“Là như thế.
Mấy hôm trước, nghe nói nhị thúc cô ở trên quán trà trên trấn, để lại mấy cuốn...” người trông có vẻ như quản gia lần nữa mở miệng nói: “Không biết có thể bàn bạc tỉ mĩ với nhị thúc cô không?”
Thẩm Hà liền nhe miệng mà cười.
Cá cuối cùng cũng cắn câu.
Những thủ đoạn trồng trọt của xuyên không kia quả nhiên không thích hợp với mình.
Bản thân mình vẫn thích hợp cách làm giàu thu tiền nhanh chóng hơn.
Người thiếu niên trước mắt này, có lẽ chính là tấm đệm của mình.
Thẩm Hà liền nói: “Ta biết các người là vì chuyện gì mà đến, vào trong nói chuyện.
Nhớ đóng cửa lại.”
Thẩm Hà quay người đi vào trong nhà, đem mở đầu của câu truyện khác vẫn với hình thức liên hoàn họa mà vẽ nên, trực tiếp đơn giản mà bạo lực đạo lấy tên của.
Thẩm Hà tin rằng, hai cuốn sách này nhất định cuốn hút được người của thế giới này.
Nói cho cùng, trình độ vẽ truyện tranh của cô ấy, ở triều đại này không có ai có thể sánh kịp.
“Các người là vì cái này mà đến phải không?” Thẩm Hà đem liên hoàn họa trong tay mình đưa cho thiếu niên này, ánh mắt tự tin dương cao: “Nếu là như thế, thế thì người mà các người muốn bàn chuyện có lẽ là ta.
Bởi vì mấy này đều là ta vẽ rã cả.”
Người thiếu niên đó cầm sang liên hoàn họa, chỉ là lật xem một lát, liền kinh ngạc kêu lên: “Đây là câu truyện khác đó sao! Đây là, đây là...!thật sự là do cô nương vẽ sao?”
“Nếu không thì còn ai?” Thẩm Hà khẽ bật cười: “Chuyện như thế này đem để đánh lừa, thì có lợi ích gì chứ?”
Người thiếu niên đó mới thu lại liên hoàn họa, nhìn chằm chằm Thẩm Hà, trên dưới xem xét, mới lại ngồi về ghế, nói: “Cô nương xác định không để nhị thúc cô trở về bàn với ta chuyện này?”
“Ta tên Thẩm Hà, ta là tạm thời ở nhờ trong nhà của Vương nhị thúc.” Thẩm Hà mĩm cười nói.
Nghe câu này của Thẩm Hà, thiếu niên ngây ra cả buổi trời mới tỉnh người, hiểu nội hàm của câu này.
Thì ra tiểu nha đầu này tuy nhiên tự lập nữ hộ?
Thật là không ngờ đến!
Quản gia họ cũng ngây ra, không biết nên nói gì cho phải.
Thông thường mà nói, cho dù cha mẹ mất sớm, chỉ cần gia tộc còn có người, thì sẽ có người giúp nuôi dưỡng.
Loại chuyện tự lập nữ hộ này, trước giờ chỉ nghe nói, người xung quanh thật không ai dám làm!
Gan của tiểu nha đầu này đúng lớn thật, tuy nhiên thật sự tự lập nữ hộ!
Thẩm Hà chằm chằm mà nhìn vị thiếu niên: “Nếu như cậu cảm thấy tuổi tác ta quá nhỏ không đáng tin cậy, thế thì mời về cho!”
Vị thiếu niên đó cười khổ, liền đứng thẳng người, cúi chào nói với Thẩm Hà: “Tại hạ Văn Tri Châu, gia phụ là cử nhân, hiện tại đang nhậm chức ở thư viện.
Tại hạ bất tài, mở được một tiệm sách.
Hôm trước vô tình thấy được tác phẩm hội họa của Thẩm tiểu thư, trong lòng rất yêu thích, cho nên muốn hỏi Thẩm tiểu thư, có chấp nhận đem tác phẩm hội họa bán cho tại hạ? Tại hạ chấp nhận ra phí nhuận bút với giá cao để đáp tạ.”
Thẩm Hà hỏi ngược lại: “Thế phí nhuận bút của cuốn kia là bao nhiêu?”
“Một lượng bạc.” Văn Tri Châu mĩm cười trả lời.
Thẩm Hà lắc đầu: “Ta hiểu ý của Văn thiếu gia, là muốn dùng một lượng bạc mua đứt câu truyện này.
Nếu như cần tiền gấp, thế thì một lượng bạc một cuốn, thực sự là giá cao.
Tuy rằng ta bây giờ rất cần tiền, nhưng ta vẫn muốn cùng Văn thiếu gia bàn một chuyện buôn bán khác.
Ta muốn dùng hình thức đảm bảo tối thiểu, đem bản thảo trong tay ta bán cho các hạ.
Văn thiếu gia có muốn suy nghĩ một chút?”
Văn Tri Châu liền có hứng thú: “Xin được lắng nghe tường tận.”
“Hai câu truyện trong tay ta, có thể nối tiếp trong thời gian rất lâu, vẽ từ một đến hai năm không thành vấn đề.
Nếu như ta đoán không lầm, Văn thiếu gia đem sách vẽ đi là muốn bán lẻ theo lô.
Nếu đã đưa ra thị trường, thế thì nhất định có rủi ro.
Cho dù gia thế Văn thiếu gia rất bền bỉ, cũng chịu không nổi mua bán lỗ vốn lâu dài.
Giá cả một cuốn một lượng bạc, ta một tháng có thể làm ra mười cuốn, đây chính là mười lượng bạc.
Một năm sẽ là một trăm hai mươi lượng, nghĩ lại tiền tiêu vặt một năm của Văn thiếu gia chẳng qua cũng chỉ nhiêu đây.
Tất cả đều đặt lên trên đó, trên cuộc sống nhất định sẽ rất cam go.
Cho nên ta đề nghị là, mỗi cuốn tạm chi năm trăm văn, nếu như thị trường buôn bán tốt, tiền lợi nhuận ta và cậu sau khi trừ bỏ năm trăm văn đó, năm năm mà chia.
Nếu như thị trường không tốt, Văn thiếu gia chẳng qua chỉ tổn thất có năm trăm văn, không đến nổi tổn thiệt hại nặng nề.
Văn thiếu gia thấy thế nào?” Thẩm Hà đầy tự tin mà nói.
Đùa à!
Bản thảo của cô ấy đâu rẻ vậy!
Nhớ năm xưa, mấy nhà sách tạp chí báo chí, muốn một bài viết của cô ấy, đều cần phải hẹn trước kèm theo phí nhuận bút rất cao!
Kiếp này, chỉ có thể ủy khuất mình làm nhà vẽ truyện tranh không ra sao này rồi!
Đề nghị này của Thẩm Hà, liền khiến đối phương im lặng.
Qua một lúc sau, Văn Tri Châu mới mở miệng nói: “Thẩm cô nương thật là...!khiến tại hạ mở mang tầm nhìn.
Có tầm nhìn như thế, tại hạ thực sự bái phục!”
Thẩm Hà liền cười.
Trong thời đại này, một lượng bạc = một sâu = văn.
Thẩm Hà chỉ lấy năm trăm văn, chính là giảm một nửa số giá.
Có lẽ Văn Tri Châu lần đầu tiên thấy kiếm tiến nhiều, chủ động mà hạ một nửa số giá.
Văn nhân khi xưa cậu ta gặp, phần lớn đều rất ngạo khí.
Cho nên rất ít khi so đo trên vấn đề tiền bạc.
Bây giờ lại gặp một tiểu cô nương biết hội họa lại chủ động giảm giá, Văn Tri Châu cảm thấy tam quan của mình có nhu cầu lần nữa gây dựng lại.
Quản gia suy nghĩ một lúc, liền gật đầu với thiếu gia của mình.
Điều này dễ làm.
Có thể có hiệu quả tránh được thị trường thua lỗ.
Văn Tri Châu cũng là người sảng khoái, liền cười nói: “Cũng được, thế thì quyết định như thế.”
Thẩm Hà vô cùng bình tĩnh mà lấy ra hai tờ giấy, trên đó viết nội dung như nhau, đưa một tờ trong đó cho Văn Tri Châu: “Đây là hợp đồng ta thảo ra, Văn thiếu gia người xem, nếu không có dị nghị, chúng ta hai bên cùng ký tên là có hiệu quá.”
Văn Tri Châu nhận lấy hợp đồng, sau khi từ đầu nhìn tới cuối, lần nữa ngẩng đầu nhìn Thẩm Hà, ánh mắt lần nữa thay đổi!
Cậu ta cứ cảm thấy, tiểu cô nương trước mặt này, so với cậu ta nghĩ còn cao thâm khó đoán hơn.
Cậu ta lâm thời nổi hứng mới đến, mà hợp đồng này, rõ ràng là sớm đã được chuẩn bị từ trước..