“Đây là bản vẽ con vẽ sao? Căn nhà này con muốn xây như vậy?” Vương nhị thúc cảm thấy rất kỳ lạ: “Thẩm Hà, con có biết nếu làm như thế, cần bao nhiều thời giờ để làm không?”Thẩm Hà ngước mặt lên nhìn Vương nhị thúc, nở nụ cười.
Khoảng thời gian này Thẩm Hà ăn uống rất tốt, trên mặt đã có thêm không ít thịt, cuối cùng không còn như đứa nha đầu nhỏ con ốm yếu xanh xao, có cảm giác mơn mởn hơn.
“Nhị thúc, thôn Thẩm gia của chúng ta nằm khu phía Bắc, những năm tháng trước đây phải gánh chịu thiên tai từ tuyết không ít.
Khi con sao chép phả hệ và địa phương chí, thì có chú ý đến điểm này.
Triều đại Đại Việt năm thứ ba, năm thứ tám, năm thứ mười hai đều từng gặp qua thảm họa tuyết.
Khi vào năm ngoái, tuy rằng không xảy ra thảm họa tuyết lớn, nhưng lại do khô hạn gây nên sản lượng lương thực giảm mạnh.
Vào ngày cuối đông, động vật trong núi không có thức ăn để ăn, từng tấn công vào thôn, gây thương tích cho biết bao nhiêu người.”
“Con đã khảo sát qua vị trí địa lý của Thẩm gia thôn.
Nơi đây tuy có sông có núi không lo ăn không lo mặc, nhưng cũng chính do địa hình này, rất dễ hình thành thời tiết bất lợi khuếch tán, gây nên thời tiết lũ lụt và tuyết lớn trên diện rộng.
Cho nên nhà này của con cần xây trên mặt đất một tầng, dưới mặt đất một tầng.
Không những như thế, con còn muốn đem khu nhà mở rộng, tốt nhất đem ba mẫu đất của con đều khoanh lại trong khu nhà cả.”
“Năm nay con mới chỉ mười tuổi, nếu lương thực bội thu, con có thể giữ được hay không vẫn là chưa rõ.” Thần sắc Thẩm Hà bình tĩnh, giọng đầy sự quyết đoán nói: “Cả nhà đại bá con đều sống rất gian khó, tuy rằng con đã ra riêng hoàn toàn, nhưng nếu họ đến nhà mượn lương thực, con nên cho mượn hay không đây? Nói cho cùng con còn phải sinh sống trong thôn này, cho nên nhân tình thế thái trong thôn, con vẫn cần tuân thủ.”
“Cho nên con không lấy quá nhiều đất, chỉ cần ba mẫu là đủ.
Ba mẫu đất, đây là giới hạn giờ con có thể giữ được.
Một khi đất đai trong tay con nhiều rồi, lương thực cũng nhiều, thì dễ khiến người ta ganh tỵ.
Con tuy rằng có thể nhờ trợ giúp từ nhị thúc, nhưng nhị thúc không thể mãi bảo vệ con.
Cho nên con chỉ có thể khiêm tốn.
Khiêm tốn tốt nhất đó chính là trong tay con không thể nắm giữ quá nhiều tư vật, để người khác nhìn thấy Thẩm Hà con đây ngoài ba mẫu đất miễn cưỡng no bụng ra, không còn tài sản nào khác cả.”
“Chỉ có như thế, con mới có thể bình an mà khôn lớn.
Chờ sau khi con khôn lớn, con muốn làm bất cứ chuyện gì, thì không có ai có thể chỉ tay múa chân nữa.
Hơn nữa chuyện mà con muốn làm, có lẽ không giống như người khác.
Con đường làm giàu bình thường không thích hợp với con, con cần tìm con đường mới nhanh gọn hơn.”
Vương nhị thúc nghe Thẩm Hà từ tốn mà nói, cảm thấy tam quan của mình đều bị tan vỡ!
Đây thật sự là đứa trẻ mười tuổi sao?
Hai mươi tuổi cũng chưa để ý nhiều như vậy được không?
Nhưng không thể không thừa nhận, những lời đứa trẻ này nói, thật sự là chân lý!
Hoài bích kỳ tội!
Đạo lý này, không phải bất cứ ai cũng đều hiểu cả!
Thẩm Hà một lúc lấy ra tiền mua ba mẫu đất và khế ước nhà, đã khiến cho không ít người đỏ con mắt.
Nhưng chút đồ này, lại vừa hay nằm trong phạm vi chấp nhận trong lòng của người khác, cho nên tạm thời không có người có ý nghĩ gì.
Nhưng nếu nhiều hơn thì không chắc được.
Cho nên Thẩm Hà tự mình đưa ra bảng thiết kế.
Đem ba mẫu đất toàn bộ đều khoanh lại cả, tất cả đều xây thành tường cao mà khoanh lại.
Sau đó sau nhà dựa vào núi, rất an toàn.
Nhà không phải xây trên mặt đất, mà là hướng xuống phía dưới mà xây.
Như vậy khi thu lương thực, cũng có thể cất giữ ở dưới, không đến nổi bị người khác dòm ngó.
Vương nhị thúc nghĩ thông điểm này, sau đó liền nhíu mày nói: “Nhưng con phải biết, nếu con muốn làm như thế, phải tốn rất nhiều tiền.”
Thẩm Hà cười gật đầu: “Con biết.
Con đều đem tiền công chuẩn bị cả rồi.
Bây giờ thì là dựa vào thiết kế ngôi nhà mà tính toán ra gạch và gỗ, tìm thợ mộc và thợ gạch bắt đầu làm.
Chuyện này, con muốn nhờ nhị thúc giúp đỡ.
Ngoài ra...”
Thẩm Hà nói đến đây, giọng nói liền khựng lại, sau đó lại nói: “Nếu nhị thúc không ngại, nhị thúc cũng có thể qua đây làm hàng xóm với con.
Nếu như con đoán không lầm, bão tuyết năm nay sẽ lớn hơn mọi năm rất nhiều.”
Vương nhị thúc kỳ lạ mà hỏi cô ấy: “Con làm sao biết được?”
“Con lật xem qua địa phương chí của thôn trên đó có có ghi chép, những năm xảy ra bão tuyết lớn, mùa Hạ và Thu đều sẽ rất khô hạn.
Nước mưa năm nay không dồi dào.”
Vương nhị thúc liền hiểu ra.
Trong lòng lần nữa cảm khái, người đọc qua sách quả nhiên khác hẳn.
Vương nhị thúc vẫn có chút do dự: “Bỏ đi, ta vẫn nên trước tiên giúp con giải quyết vấn đề căn nhà đã.”
Thẩm Hà liền đứng dậy, trịnh trọng khom chào với Vương nhị thúc: “Đại ân đại đức của Vương nhị thúc, Thẩm Hà nhất định sẽ đền đáp!”
Vương nhị thúc bị Thẩm Hà long trọng cảm tạ như vậy có chút ngại ngùng, liền xoa xoa đầu nói: “Con cũng không cần như thế.
Hàng hóa mấy lần này bán được giá tốt, đều nhờ phước của con cả.”
Trong hai tháng nay, thú săn mà Vương nhị thúc săn bắt được, đều được Thẩm Hà chia loại ra mà bán.
Rõ ràng là cùng một loại hàng, tuy nhiên giá bán được lại gấp ba lần so với giá bán lúc trước.
Vương nhị thúc càng ngày càng cảm thấy bản thân giúp đỡ Thẩm Hà, là chuyện chính xác nhất không gì bằng.
Có sự giúp đỡ của Vương nhị thúc, rất nhanh liền tìm được thợ xây và thợ mộc.
Vừa bắt đầu, người trong thôn đều không hiểu, tại sao Thẩm Hà lại muốn xây nhà rộng đến thế, còn muốn đem đất của mình đều khoanh lại chung với nhau.
Sau này khi làm nền, cả thôn đều đến xem náo nhiệt!
Bởi vì, nền nhà của Thẩm Hà, là đào xuống dưới khoảng năm mét mới dừng lại.
Sau khi làm nền xong, tuy nhiên còn đào không ít gạch, làm một địa thất to lớn!
Chiêu này của Thẩm Hà, khiến cho mọi người trong thôn đều bàn luận không ngất.
Tất cả mọi người đều cảm khái Thẩm Hà tiêu tiền lung tung, không biết cuộc sống sống thế nào.
Hôm nay, đại bá nương của Thẩm Hà bưng theo cái khay đến đá xay chung trong thôn mà chà lương thực, người trong thôn liền kéo lấy bà ấy, tám chuyện với bà ấy: “Ây ây ây, nhà các người khi tách riêng với nhà Thẩm Hà, thật sự không cho tiền cô ấy sao? Thế cô ấy đâu ra tiền mà vừa mua đất vừa xây nhà chứ? Chà chà chà, thật không nhìn ra, con ranh con này lại biết kiếm tiền đấy chứ? Bà nói xem, cô ấy có phải có quan hệ không bình thường với lão Vương?”
Nghe người trong thôn bại hoại danh tiếng Thẩm Hà và Vương nhị thúc, đại bá nương Thẩm Hà liền nhíu mày.
Bà ấy tuy rằng không thích Thẩm Hà, hơn nữa Thẩm Hà vì để lập nữ hộ mà ra riêng.
Nhưng, nói cho cùng di sản của phụ thân Thẩm Hà chưa được trả về, hơn nữa còn cho bà ấy hai lượng bạc tổ chức hôn sự của đệ đệ, đại bá nương của Thẩm Hà giờ mới không cùng họ bại hoại danh tiếng của Thẩm Hà, chỉ là nói: “Người ta có tiền là do người ta có bản lĩnh, bà ngưỡng mộ thì bà cũng đi hỏi mà xem người ta làm sao mà kiếm tiền, nói không chừng bà cũng được!”
Người trong thôn nghe đại bá nương nói thế, liền bĩu môi, nghiêng người rời khỏi.
Kiểu đối thoại này, trong thôn lưu truyền đủ kiểu.
Thẩm Hà bày tỏ rất bình tĩnh, Vương nhị thúc thì cảm thấy rất tức giận!
Cho đến một hôm, Vương nhị thúc đem một người nói bậy đập một trận, làn gió bêu xấu này mới dừng lại!
Không cách nào, Vương nhị thúc là thợ săn thứ hai trong thôn, người ta có sức mạnh, đánh không lại.
Sau khi Thẩm Hà biết chuyện này, tìm đến Vương nhị thúc, do dự mọt lúc, khuyên răn Vương nhị thúc cưới vợ kế.
Làm gì biết được Vương nhị thúc chỉ cười chứ không nói gì..