Lấy Nhầm Anh Chồng Nhiều Tiền

chương 4

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Hướng Kình!”

Trong quán rượu, Lý Quang Minh cầm lấy một ly rượu, đi tới bên quầy bar ngồi xuống ở bên cạnh bạn tốt.

“Khó được gặp cậu còn ở chỗ này lúc này.” Anh trêu ghẹo nhìn Hướng Kình tâm sự nặng nề, “Cậu không phải là sau khi kết hôn đã biến thành người đàn ông tốt, ngày ngày về nhà ăn cơm sao?”

Hướng Kình chẳng qua là ngoài cười nhưng trong không cười, khóe môi khẽ cong, lại ngẩng đầu đem rượu rót vào trong miệng.

Trong lòng anh xung đột cùng mâu thuẫn, khiến cho anh không biết nên xử lý như thế nào, cho nên mới phải trễ như thế còn ở chỗ quán nhỏ này uống rượu giải sầu.

Thành thật mà nói, sau khi cưới, anh mỗi ngày đúng lúc về nhà ăn cơm, bắt đầu chỉ là muốn để cho mẹ mình yên tâm đối với mình, về mặt khác, cũng đề phòng bà không có chuyện ngược đãi gì người vợ nhỏ của anh, bởi vì nhân vật Hàn Ngữ đối với anh tương đối trọng yếu.

Song về sau, cùng Hàn Ngữ ở chung đã lâu, anh phát hiện mình lại bắt đầu kỳ vọng mỗi ngày khi về nhà, nghe cô dùng thanh âm mềm mại ôn nhu cùng anh nói chuyện phiếm, ăn thức ăn mỹ vị cô tỉ mỉ chế biến.

Hướng Kình không thể nào đối với Hàn Ngữ động tâm , nhưng lại không cách nào giải thích hành vi của mình, không thể làm gì khác hơn là một người trốn tới đây, nghĩ rõ ràng.

“Này, nhìn cậu rất không ổn.” Lý Quang Minh lắc đầu đối với Hướng Kình, “Bất quá kế tiếp tôi muốn cho cậu biết tin tức kia, sợ rằng lại càng không tốt.”

“Nói.” Hướng Kình cũng không muốn khiến Quanh Minh lải nhải nhiều, dù sao hiện tại cũng không còn cái gì có thể so với chuyện trong nhà càng làm cho anh phiền lòng rồi.

“Xa Tinh Tinh trở lại Đài Loan rồi.” Nói tới đây, Lý Quang Minh không khỏi thầm than bạn bè thật không dễ làm, nhất là làm mình cùng quen biết một đôi tình nhân cũ nam nữ song phương. “Cô ấy đã lấy được bằng thạc sĩ, một tháng trước trở về nước, muốn gặp ngươi.”

“Gặp tôi làm cái gì?” Chợt nghe tin tức này, Hướng Kình sửng sốt một chút.

“Cô ấy nói biết tình huống công việc của cậu, muốn giúp cậu một tay.” Nhún nhún vai, Lý Quang Minh cũng không phải là ngày thứ nhất biết Xa Tinh Tinh, biết chuyện không thể nào đơn thuần như vậy. “Bất quá tôi nghĩ, cô ấy muốn một công việc. Hi vọng cậu nể tình bạn lâu năm, để cho cô ấy ở chỗ cậu tập luyện.”

“Cậu biết rõ không phải chỉ là như vậy.” Hướng Kình tức giận trừng mắt liếc Quanh Minh một cái. “Cha mẹ của cô ấy đều ở Malaysia, riêng mình lại tới Đài Loan, nguyên nhân có đơn thuần như vậy sao?”

“Nhưng cô ấy mở miệng, tôi cũng chẳng qua là truyền đạt, về phần có muốn tiếp nhận hay không tiếp nhận, đều do cậu quyết định.” Anh cũng rất bất đắc dĩ thôi? “Tinh Tinh nói mình lấy được học vị quản lý cao cấp, cậu cần cô ấy. Huống chi, năm đó mẹ cậu đối với cô ấy mọi cách ghét bỏ, Tinh Tinh khẳng định phải làm cho mẹ cậu nhìn với cặp mắt khác xưa, cho nên lần này, tôi tin tưởng cô ấy là thật muốn giúp cậu. Không nói tới gút mắt giữa các người, năng lực của cô ấy cậu cũng là biết đến.”

Hướng Kình trầm mặc, vốn là kiên trì chống cự tâm tình dao động. Quả thật, hiện tại anh dùng người chính trực, sở trường cùng năng lực Xa Tinh Tinh rất phù hợp anh cần, hơn nữa anh biết cá tính của cô cùng phương thức làm việc, hai người tương đối khá phối hợp, chưa nói là cả hai còn có mục tiêu giống nhau.

“Được” về quyền lợi, anh dứt khoát là đáp ứng. “Ngày mai giúp tôi hẹn thời gi¬an cùng cô ấy gặp mặt đi.”

“Nhanh như vậy?” ngược lại làm Lý Quang Minh sợ hết hồn, bắt đầu có chút nghi ngờ mình giúp người bận rộn này không biết là đúng là sai. “Nếu như cậu quyết định muốn cộng sự cùng Xa T¬inh Tinh, cũng phải suy tính đến những ý nghĩ của Hàn Ngữ.”

“Hàn Ngữ sẽ không quản chuyện làm ăn của tôi.” Nhưng thật ra là anh không muốn làm cho Hàn Ngữ liên quan quá nhiều. Huống chi, anh đem Xa Tinh Tinh đưa vào dưới trướng, một mặt cũng là muốn kiểm tra xem tình cảm của mình đối với Hàn Ngữ, đến tột cùng đến mức nào.

“Này! Câuj không phải nghĩ tới tái hợp tình cũ sao?” Đây là Lý Quang Minh lo lắng một chút, anh biết năm đó hai người là do mẹ Hướng chia rẽ, căn bản không phải tự nguyện tách ra .

Trong đầu Hướng Kình không khỏi hiện lên vẻ mặt Hàn Ngữ lã chã chực khóc, quả quyết nói: “Không thể nào!”

Nhướng một bên lông mày, Lý Quang Minh cảm thấy thú vị rồi. “Cậu trả lời thật đúng là thẳng thắn, rất thích Hàn Ngữ sao? Nếu không Xa Tinh Tinh là cô gái xinh đẹp như vậy, lại là tình nhân cũ của cậu, lại có thể nói không động tâm sẽ không động tâm?”

“Tôi không thích. . . . . .” Nói xong mình cũng có chút cảm thấy kỳ quái, Hướng Kình thích thú đổi lời nói, “Tôi là nói cảm giác của tôi đối với Hàn Ngữ, vẫn chưa tới tình trạng kia, chẳng qua là cảm thấy chuyện cùng Tinh Tinh đã qua, không cần thiết nhắm trúng một thân tinh.”

“Thật?” Lý Quang Minh tiến tới gần, nhìn thẳng mắt của Hướng Kình.“Xa Tinh Tinh muốn làm là thư ký riêng của cậu nha!”

Hướng Kình không biết tại sao mình có chút chột dạ, mà Lý Quang Minh tướng hết thảy nhìn ở trong mắt, cũng như có chút thấy được.

Hai nam nhân uống rượu của mình, mà ý nghĩ chân chính trong lòng, có lẽ chỉ có mình rõ ràng.

Thời gi¬an Hướng Kình làm việc bận rộn, Hàn Ngữ cũng không rõ ràng anh đến tột cùng đang bận cái gì, ly kỳ chính là, gần đây mẹ chồng cũng đi theo chừng mấy ngày không trở về nhà, hại cô chuẩn bị bữa ăn tối cũng không biết nên làm gì.

Hơn nữa, cô muốn hỏi anh về chuyện Xa Tinh Tinh, ở trong quan niệm của cô, vợ chồng chính là phải thẳng thắn với nhau, nếu như hôm nay Hướng Kình nói cho cô biết, anh còn yêu Xa Tinh Tinh, hôn sự cùng cô chẳng qua là bất đắc dĩ, như vậy cho dù đau lòng thế nào, cô cũng sẽ tự nguyện thối lui, nhịn xuống thương tâm chúc phúc bọn họ.

Như vậy cô cũng không cần tiếp tục đoán già đoán non tâm tình của anh, nếu anh thật không thể nào yêu cô, cô có thể sớm tuyệt vọng, không cần lo được lo mất nữa.

Ngồi trên sopha son môi mỗi ngày anh ngủ Hàn Ngữ cảm thụ được mùi vị của anh, nhưng càng ngày càng trống không, ánh mắt không khỏi rơi vào lỗ hổng được thêm vào bánh phao đường, dọc theo khóa kéo đem nó gở xuống, để cho miệng rộng lộ ra ngoài.

Lần nữa ngồi xuống, giống như lần đầu tiên cả người cô rơi vào trong ghế, bất quá lần này cô không có kinh hoảng, bị bông vải mềm mại bao vây cảm giác an toàn, tràn đầy mùi của Hướng Kình, Hàn Ngữ tưởng tượng mình đang được anh ôm ấp, không có nghi ngờ, cũng không có Xa Tinh Tinh.

Hơn nữa, ở trong này len lén lưu một chút nước mắt, hẳn là không ai có nghe được cô tiếng khóc đi?

Cô không phải là không tin tưởng Hướng Kình, chẳng qua là. . . . . . Chẳng qua chính mình không nhịn được nước mắt, cô nghĩ, khóc thầm, nếu không ở đây, còn có người nào, phương pháp gì có thể làm cho cô phát tiết đây?

Hướng Kình về đến nhà, vừa vào cửa phòng, thấy ghế sa lon hình son môi lại ăn cô vợ nhỏ của mình. Hàn Ngữ treo ngược hai chân mảnh khảnh ở trên cánh môi, thật là có cảm giác giống loại hoa bắt ruồi

¬ic.com/im¬ages?q=tbn:ANdGc-SqCtb¬VbuIhjB¬glEQUG¬MZkrpM-rDYygjtslIzXzxU¬CuJ

Nhìn nệm ghế bánh phao đường bị gở xuống, Hướng Kình có chút buồn cười. Cô đến tột cùng tại sao lại đem mình làm thành cái bộ dáng này?

“Hàn Ngữ?” Anh tiến lên một bước. “Em cần tôi giúp gì không?”

Ở trong ghế sa lon, Hàn Ngữ nghe tiếng vội vội vàng vàng lau khô nước mắt, vốn muốn cự tuyệt, nhưng nàng quay người một cái, phát hiện thật không cách nào dựa vào sức một mình đứng dậy, chỉ đành phải lúng túng lên tiếng.

Thấy cô vươn ra một đôi tay ngọc, anh lập tức đem cô từ trong miệng “Nhổ ra”. Chợt mất đi ghế sa lon ấm áp ôm trọn,cô rất không quen, chỉ đành phải vẻ mặt vô tội nhìn về chồng mình.

Lúc này, đầu nhập ngực của anh lấy được một chút an ủi là phương pháp tốt nhất sao? Song cô làm không được, cũng không xác định anh có cao hứng hay không? thậm chí sợ nếu mình lệ thuộc quá mức vào anh, vạn nhất cuối cùng anh lựa chọn vẫn là Xa Tinh Tinh, cô không biết cần bao lâu thời gi¬an, mới có thể từ trong nước xoáy thương yêu anh thoát ra.

“Làm sao em lại rơi vào đó?” Hướng Kình nhặt lên một bên nệm ghế hình bánh phao đường hỏi.

Hàn khó chịu cũng Ngữ không biết nên giải thích như thế nào, tâm tình không thể nói cho anh biết, sợ rằng có nói anh cũng không cách nào hiểu. “Em . . Em chỉ là cảm thấy, không có nệm ghế ngồi dậy tương đối thoải mái.”

“Là thế này phải không?” Hướng Kình buồn bực đánh giá vóc người nhỏ nhắn của cô, âm thầm phỏng đoán loại này hình thể có lẽ thật muốn nhét vào mới cảm thấy thoải mái, liền không hề nữa hỏi tới, đến một bên đổi lại khởi gia ở dùng.

Thay xong y phục, mỗi ngày đều có nước trái cây bưng đến trước mắt. Anh vừa uống, vừa nhìn cô vợ nhỏ muốn nói lại thôi lại không ngừng dùng dư quang khóe mắt liếc trộm hình dạng của mình, tựa hồ dường như có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói.

Suy nghĩ không khỏi trở lại hôm nay cảnh tượng gặp mặt Xa Tinh Tinh, cô vẫn như một loại xinh đẹp, một loại cường thế, thậm chí hơn mấy phần mùi vị người gây sự.

Xa Tinh Tinh thành công dùng mấy câu nói từ trong tay của anh lấy được chức vị trọng yếu, đối lập Hàn Ngữ trước mắt, ngay cả muốn cùng anh nói một câu cũng do dự liên tục, cất bước không tiến, đủ thấy trong lòng, anh cũng không phải là người câu thông tốt, anh không phải là có chút bạc đãi cô?

“Em có việc gì muốn nói với tôi?” Hướng Kình dứt khoát hỏi trước, không hiểu làm sao mà cô lại tiến thoái lưỡng nan.

Hàn Ngữ âm thầm cả kinh, nhớ đến toàn bộ những câu cô muốn hỏi nhưng không thành lời, cô làm sao vậy?

Diện mạo Xa Tinh Tinh trông thế nào?

Cô ấy và anh tách ra, có phải còn muốn quay lại cùng ngươi hay không?

Anh còn yêu cô ấy không?

Những lời này, toàn bộ buồn bực ở trong bụng, cô chỉ có thể lựa chọn phương thức uyển chuyển mở miệng, tránh không mạo phạm quá mức trực tiếp đến anh, cũng thương tổn mình rồi.

“Hướng Kình, mẹ nói với em, anh trước kia có một bạn gái còn sắp bàn hôn sự?”

Chân mày Hướng Kình không thể nhận ra nhíu lại, cũng bởi vì vấn đề của cô.

Mẹ nói với nàng chuyện Xa Tinh Tinh? Điều này đại biểu cái gì?

Không hề đề cập tới Xa Tinh Tinh mà đến chuyện công việc, anh giống như thoải mái mà trả lời: “Đúng vậy a, bất quá kia cũng là chuyện một năm trước rồi, em sẽ không nghĩ quá nhiều chứ?”

“Dĩ nhiên không.” Nghe thấy lời này, trong lòng Hàn Ngữ sống khá giả hơn chút ít, rồi lại không khỏi muốn biết địa vị mình ở trong lòng anh. “Vậy anh ban đầu cùng em kết hôn, là bởi vì cảm thấy cưới ai cũng không có sai, mới đáp ứng đám hỏi đấy sao?”

“Mẹ nói như vậy với em?”

Thấy được gật đầu thừa nhận, Hướng Kình cười lạnh ở trong lòng, ngoài mặt vẫn bất động thanh sắc trả lời, “Không, kết hôn với em rất đúng, tôi cảm thấy rất tốt.”

Lời này thật ra thì cũng không tính là khẩu thị tâm phi.

“Thật?” Hàn Ngữ thở phào, vỗ trước ngực thở ra một ngụm đại khí, “Chúng ta có thể thử làm một đôi vợ chồng chân chính hay không?”

“Vợ chồng chân chính?” Lời này làm bụng dưới của Hướng Kình căng thẳng, bản năng phản ứng nam tính anh cũng không cách nào khống chế, huống chi Hàn Ngữ quả thật thoạt nhìn tương đối mỹ vị ngon miệng.

“Em em em. . . . . . Ý của em không phải là. . . . . . em là nói cũng thế. . . . . .” Hàn Ngữ vừa nhìn cũng biết anh hiểu sai rồi, vội vội vàng vàng giải thích, lại nói được lắp bắp, mặt đỏ rần. “Em chỉ là muốn nói, anh có thể thử yêu thích em hay không, sau đó chúng ta có thể từ từ bồi dưỡng tình cảm giữa vợ chồng. . .”

“Tôi quả thật rất ưa thích em.” Về phần có phải cô muốn cái kia hay không... Thích, anh không muốn đi tra cứu, “Về phần bồi dưỡng tình cảm, còn nhiều thời gi¬an, không có gì lo lắng hay không?”

“Em thật yêu thích tôi?” Hướng Kình tùy tiện nói một câu, rất dễ dàng liền làm cho tim Hàn Ngữ đập thật nhanh. “Vậy . . . Anh có thể ôm em một cái không?”

Sau này cô lại có thể hay không bị miệng rộng ăn hết sao? Nếu anh hào phóng thừa nhận đối với cô là cảm giác thật tốt, cô mới dũng cảm đưa ra yêu cầu này: van xin nhiều một chút, cô gái này là vợ anh, một điểm thân mật nhỏ nhỏ, không nên coi là quá đáng.

Nhìn bộ dạng Hàn Ngữ xấu hổ, bàn tay to của Hướng Kình đã sớm không khống chế đưa tới, đem hình dánh mảnh mai của cô ôm vào lòng, thân thể hai người phù hợp ngoài ý muốn, để cho anh ôm đều không nỡ buông tay.

Ngay cả như vậy, anh vẫn tự nói với mình lần nữa, có mỹ nữ ai không thích ôm, huống chi anh ôm Hàn Ngữ là thiên kinh địa nghĩa, nếu muốn nói tới tình yêu... Phong hoa tuyết nguyệt, cũng còn quá sớm.

Lường trước Hàn Ngữ cũng không vì vậy thỏa mãn, nàng lấy ra dũng khí bình sinh lớn nhất nói: “Hướng Kình, anh có thể hôn em một chút không?”

Cái yêu cầu này trực tiếp mà trầm trọng đánh trúng Hướng Kình, làm cho anh không biết làm như thế nào cho phải, đánh sâu vào nội tâm cơ hồ muốn cho anh liều lĩnh đáp ứng yêu cầu của cô. Trong ngực thân thể mềm mại tràn đầy hương thơm, yêu cẩu mập mờ như thế, anh nếu nhịn được, chính là thánh nhân.

Hướng Kình cúi đầu hôn môi của Hàn Ngữ, lấy ra lực ý chí cuối cùng, lướt qua liền ngừng lại, nếu không anh sợ vào sâu hơn, hai người sẽ không khống chế được gây nên khói lửa.

Song, cứ hạ xuống nhẹ nhàng như vậy, Hàn Ngữ đã say mê rồi.

Hướng Kình thật thích cô, thật ôm hy vọng đối với tương lai hai người sao? Mà cô, có thể vì nụ hôn này, gi¬ao ra hết thảy.

Thân thể ôm nhau không có buông ra, cứ như vậy chặc chẽ liên kết , nhưng là trong tâm hai người suy nghĩ lại có khoảng cách thiên soa địa viễn.

Có trượng phu thương yêu, Hàn Ngữ mỗi ngày cũng là cười mị mị , song cô không biết, một cơn bão táp bao phủ Hướng gia dần dần đã tới, mà đến nhanh đến nỗi làm cho cô ứng phó không kịp.

Ngày này, mẹ Hướng trở về nhà rất sớm, hơn nữa lấy ánh mắt tương đối quỷ dị nhìn chằm chằm vào Hàn Ngữ, thấy vậy cô cả người sợ hãi, không biết mình vừa đã làm gì đắc tội lão phật gia.

“Hàn Ngữ, cô tới đây.” Ngồi ở trên ghế sa lon phòng khách, mẹ Hướng mặt không thay đổi gọi Hàn Ngữ ngồi xuống một bên.

Hàn Ngữ biết điều một chút ngồi xuống, chờ bà mở miệng, nhưng bà cũng không nói thêm một chữ nữa, mà là cầm lấy túi công văn bên cạnh đưa cho cô.

Nhận lấy túi, Hàn Ngữ lấy ra văn kiện: giấy tờ, tựa hồ là báo cáo tài vụ của Hướng Thành Gia Cụ…cô xem được không phải là rất rõ ràng, song bày mấy chữ kia ở đằng trước khiến người khác nhìn thấy mà giật mình - dấu trừ, lại làm cho cô cũng đoán được đại sự không ổn.

“Mẹ, là công ty xảy ra chuyện gì sao?” Hàn Ngữ quan tâm hỏi.

“Cô không thấy được sao? Hướng Thành Gia Cụ hiện tại tài chính không đủ, lại không mượn được tiền của ngân hàng, cũng sắp không được!” Mẹ Hướng có chút giận chó đánh mèo nhìn chằm chằm cái cô con dâu không biết nhân gi¬an khó khăn này.

“Tại sao lại như vậy?” Xem ra thật rất không thích hợp, Hàn Ngữ cũng lo lắng lên.

“Hừ! Gần đây có một đối thủ, không biết từ nơi nào nhô ra , đem vài nét bút đơn đặt hàng lớn thật tốt của Hướng Thành Gia Cụ đoạt đi, hại tôi thoáng cái tài chính yết không đến, ngay cả nhảy mấy tờ phiếu vé.” Bà càng nói càng tức giận, bây giờ nhớ tới, công ty đó căn bản là hướng về phía bà, thiết kế bẫy rập muốn cho Hướng Thành Gia Cụ nhảy xuống.

“Vậy làm sao bây giờ?” Hàn Ngữ lúc này mới hối hận ban đầu không học làm ăn cùng Hàn Thấm, không thể giúp một chút bận rộn.

Mẹ Hướng cũng không quanh co lòng vòng, thực tế vừa sắc bén địa phân tích tình hình trước mắt. “Hiện tại cần tới công dụng của cô. Ban đầu Hàn Gia đã đổi cô dâu, nguyên nhân tôi còn nguyện ý đám hỏi, chính là nghĩ, nhìn ở quan hệ thông gia, Hướng gia có khó khăn, Hàn Gia có thể giúp đỡ. Tôi muốn cô về nhà vay ít tiền, ít nhất để cho Hướng Thành Gia Cụ qua cửa ải trước mắt này, dĩ nhiên nếu như cô có thể thuyết phục Hàn Thị làm đảm bảo cho Hướng Thành, vậy thì tốt hơn. . .”

Hàn Ngữ nghe mẹ chồng thao thao bất tuyệt, nhưng tâm tư đã sớm bay hướng phương xa. Làm sao mọi người tìm cô có chuyện, động cơ sau lưng cũng là vì ích lợi? Chẳng lẽ Hướng Kình cũng là như thế?

Không! Cô phải tin tưởng anh, Hướng Kình không phải là người như vậy,anh thương yêu cô, bảo vệ cô, tuyệt đối không thể có thể làm ra chuyện như vậy.

Suy nghĩ trở lại trước mắt, mẹ chồng còn đang tự thuật Hàn thị có thể trợ giúp Hướng Thành như thế nào, cô không biết nên như thế nào mở miệng nói Hàn Thị nhà mình cũng đang cận kề nguy cơ, thậm chí còn so sánh với Hướng Thành sớm mở miệng muốn tiền, chẳng qua là bị cô ngăn chặn trở về mà thôi.

“Hàn Ngữ!” Mẹ Hướng nhìn con dâu nghe đến xuất thần, không nhịn được có chút tức giận. “Cô nghe được lời nói của tôi không?”

Lòng mẹ Hướng tin mười phần, hoàn toàn không biết ở Hàn gia con gái căn bản cũng không có địa vị, ngay cả khôn khéo như Hàn Thấm, cũng chỉ là bị xem thành một con cờ công việc, càng đừng nói Hàn Ngữ việc công ty không biết một chút.

“Mẹ. . .” Hàn ngữ còn muốn nói tiếp, nhưng cửa nhà lúc này mở ra, Hướng Kình tan việc trở về.

Thấy con trai, mẹ Hướng âm thầm hướng Hàn Ngữ làm cái ánh mắt, thấp giọng cảnh cáo, “Tóm lại chuyện tôi nói, cô làm tốt là được rồi.”

Nói xong, bà không nói thêm gì nữa, vào phòng giống như là tránh mặt con.

Hướng Kình vừa vào cửa cũng cảm giác không khí phòng khách là lạ , thấy vẻ mặt Hàn Ngữ lại càng nổi giận ngồi ở trên ghế sa lon, anh liền ngồi ở bên cạnh Hàn Ngữ như có điều suy nghĩ nhìn bóng lưng mẹ đi vào phòng.

“Tại sao?”

“Mẹ . . .” Vừa mở miệng liền dừng lại, Hàn Ngữ không hiểu được điều này có thể nói không, rồi lại cho là Hướng Kình không phải là người ngoài, hẳn là không sao cả mới đúng.

Nhưng Hướng Kình vừa thấy nàng chần chờ, lại liên tưởng tới hôm nay mẹ tại sao về nhà sớm như vậy, liền cái gì cũng khó hiểu.“Mẹ là tới tìm em nói chuyện Hướng Thành Gia Cụ sắp phá sản sao?”

“Phá sản?” Thì ra là nghiêm trọng như vậy sao? Hàn Ngữ kinh ngạc địa từ trên ghế bắn lên. “Mẹ chỉ nói tài vụ công ty xảy ra trạng xấu, muốn em về nhà vay tiền mặt quay vòng, cũng không có nhắc tới phá sản a!”

Quả thế, Hướng Kình đáy mắt hiện lên vẻ nan giải quang mang, đứng dậy đem hai tay đặt tại trên vai Hàn Ngữ, muốn cô tĩnh táo ngồi xuống.“Em không cần để ý tới mẹ, đây không phải là chuyện em có thể giải quyết. Huống chi, em cũng không thể hướng nhà mở miệng sao?”

“Đúng ..!” Có Hướng Kình an ủi,Hàn Ngữ đỡ chút ít rồi, nhưng vẫn là lo lắng. “Cha cùng anh cả không thể nào lấy ra tiền tới, nơi của chị hai lại không tốt mở miệng, chính cô ấy cũng có khó khăn mà? Hơn nữa tôi cũng vậy không muốn phiền toái cô ấy, dù sao cô ấy đến Lăng thị, không thể nào tùy tiện vận dụng tiền Lăng thị. . . . . .”

“Yên tâm đi, chuyện này tôi sẽ xử lý.” Hướng Kình hướng Hàn Ngữ mỉm cười, nếu có thâm ý thuyết:“Em không cần làm cái gì hết, chính là trợ giúp lớn nhất đối với tôi rồi.”

“Cám ơn anh, Hướng Kình.” Hàn Ngữ cảm động nhẹ ôm Hướng Kình. Gần đây, cô càng ngày càng tham luyến ấm áp như vậy rồi. “Nói đến kỳ quái,anh không có công việc tại Hướng Thành Gia Cụ, tại sao công ty phát sinh chuyện gì anh cũng biết vậy?”

“Dù sao cũng là chuyện sự nghiệp trong nhà, tôi ít nhiều gì cũng biết chút ít.” Hướng Kình cũng ôm lại, giữa hai vợ chồng có một chút thân mật mờ ám,anh càng làm càng có thói quen này.

Có lẽ là thói quen thành tự nhiên, Hướng Kình ôm thân thể mềm mại của Hàn Ngữ, cúi đầu liền cho cô một cái hôn khẽ, mà Hàn Ngữ cũng ôn nhu đáp lại anh, từ từ, cái hôn này thay đổi, bàn tay to cũng xoa lên tấm lưng nhỏ yếu của Hàn Ngữ, mềm nhẹ vuốt phẳng, cuối cùng theo vạt áo xâm nhập, trực tiếp mà kích động đụng vào da thịt trắng noãn của cô.

Hàn Ngữ ưm một tiếng, căn bản không cách nào ngăn cản Hướng Kình tán tỉnh, mà nụ hôn của anh cũng tới đến tai cô, cô nhạy cảm run rẩy một trận.

“Hướng Kình. . .” Hàn Ngữ vong tình gọi ra tên của anh, nhưng bọn họ là ở phòng khách, mẹ chồng có thể đi ra bất cứ lúc nào.

Song Hướng Kình giống như bị bồn nước đá dội xuống, lúc này mới phát hiện mình làm cái gì. Anh còn liều lĩnh muốn cô, không suy nghĩ thời gi¬an địa điểm!

“Hướng Kình?” Hàn Ngữ cũng thanh tĩnh từ trong sự kích tình, không hiểu sao anh đột nhiên cứng còng.

“Hàn Ngữ, bây giờ không phải là thời cơ tốt.” Dục vọng cả người cháy sạch anh thống khổ không chịu nổi, chỉ có thể thật chặc ôm cô, cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại. “Chờ tất cả phong ba đi qua, hết thảy sẽ có thay đổi.” Lời này không biết là đang nói với Hàn Ngữ, hay là tự thuyết phục mình.

Cho là đây là anh quan tâm, Hàn Ngữ cái hiểu cái không gật đầu, mặc anh ôm, lẳng lặng hưởng thụ giây phút này.

Hôm sau, mẹ Hướng cùng Hướng Kình chia ra đi làm, sau khi Hàn Ngữ đưa đi hai người, ngồi một mình trong phòng khách, suy nghĩ sâu xa về không khí mẹ con bọn họ đang lúc kỳ quái.

Từ khi cô gả vào, co đều cảm nhận được Hướng Kình cùng mẹ không thân, theo thời gi¬an trôi qua, tình huống tựa hồ càng lúc càng khác biệt, trước kia hai người còn có thể trò chuyện, hiện tại không biết là do công việc bận rộn hay là nguyên nhân khác, hai người bọn họ có thể chừng mấy ngày không nói một câu, Hướng Thành Gia Cụ xảy ra chuyện lớn như vậy, mẹ chồng cũng chưa từng cùng con trai bà thảo luận qua một câu, quan hệ cả hai cơ hồ so sánh còn không bằng người xa lạ.

“Dì Phùng.” Hàn Ngữ đi tới nhà ấm trồng hoa, hướng nguyên lão Hướng Gia đang trồng hương thảo hỏi thăm. “Dì đang bận rộn sao? Con có thể thỉnh giáo người một chuyện hay không?”

“Thiếu phu nhân?” Dì Phùng vừa thấy là Hàn Ngữ, liền thả tay buông công việc xuống.“Có chuyện gì không?”

“Con chỉ muốn hỏi. . . Chuyện Hướng Kình cùng mẹ.” Cô nghiêng đầu một chút. Phải hình dung tình hình là như thế nào đây? “Trong không khí bọn họ rất quái lạ, thật giống như tình cảm không tốt lắm, lúc trước khi con gả tới đây cứ như vậy sao?”

Vừa nghe vấn đề này, Phùng Tẩu liền bỏ bao tay, lôi kéo Hàn Ngữ đến một bên ghế ngồi xuống.

Thiếu phu nhân này bà vừa thấy liền thích, gả vào Hướng Gia, cũng không biết là hạnh phúc của cô hay là bất hạnh, nhưng ít ra mới chỉ quan sát trước mắt,cô tựa hồ thích ứng được không tệ, cũng không có để cho mẹ Hướng khinh bạc hoặc Hướng Kình thâm trầm đánh bại, cho nên bà cho là Hàn Ngữ có quyền lợi biết mình gặp phải, đến tột cùng là tình huống gì.

“Thật ra thì, thiếu gia khi còn bé cùng phu nhân không thân rồi, mà phu nhân rất nhiệt tình trong các hoạt động xã gi¬ao, cũng vì vậy lạnh nhạt thiếu gia.” Phùng Tẩu thầm than, có đôi khi bà cảm giác so sánh mình với mẹ Hướng càng giống mẹ Hướng Kình hơn! “Mấy năm trước sau khi lão gia qua đời, tình hình này càng thêm nghiêm trọng, phu nhân tiếp nhận Hướng Thành Gia Cụ, quan hệ mẹ con của hai người coi như là ác liệt tới cực điểm.”

“Vậy tại sao Hướng Kình không tới làm việc ở Hướng Thành Gia Cụ?”

Phùng Tẩu mặc dù không có tham dự sự nghiệp Hướng Gia, nhưng từ khi tuổi trẻ coi chừng người một nhà Hướng Gia đến già, nhưng lý do bà biết rất rõ. “Phu nhân nắm giữ tất cả quyền lực, cho dù thiếu gia vào công ty, nhiều lắm là cũng chỉ có thể đeo tên,thiếu gia là người rất có dã tâm, không chịu được việc không phát huy được khả năng của mình.”

Tình hình như thế, lập tức để cho Hàn Ngữ liên tưởng đến Hàn thị xí nghiệp nhà mình, anh cả vô năng trên danh nghĩa Tổng kinh lý, chị hai chân chính làm trâu làm ngựa mà chỉ là phó tổng, ngày ngày thay anh thu thập cục diện rối rắm, cùng để ý những chứng nhận, khó trách Hướng Kình không muốn vào công ty.

“Nhưng con cảm thấy được, mẹ không phải là hoàn toàn không quan tâm Hướng Kình. . .” thật ra cô có rất nhiều lần cũng len lén bắt đến mẹ chồng đưa tầm mắt nhìn con trai, cái loại nầy quan ái cảm xúc, không giống như là giả dối.

Vì ở trong phòng hoa, hai người bỏ qua hệ thống tv điều khiển cửa, cùng nhau đi đến trước cửa, song vừa nhìn thấy người, sắc mặt Hàn Ngữ lập tức trở nên trắng bệch, Phùng Tẩu còn lại là nhăn lại lông mày, một tay bắt được Hàn Ngữ.

“Lại là Hàn Phong? Đừng để ý đến hắn, lần trước hắn vào trong nhà đối với Thiếu phu nhân bày dữ dội, hiện tại hắn lại vẫn dám đến cửa?” Lần trước cho đến khi bà nhìn thấy trên mặt Thiếu phu nhân sưng đỏ mới biết được cô bị đánh, giận đến bà chỉ muốn cầm chổi quét đem dạy dỗ tiểu tử thúi này.

Hàn Ngữ hít sâu một cái, sắc mặt trở nên kiên định. “ Dì Phùng, để cho con tới ứng phó anh ấy.”

Hàn Ngữ cũng nên bước ra một bước này rồi. Không có ai có thể vĩnh viễn bảo vệ ai, cô phải dựa vào mình đối mặt Hàn Phong, theo như lời Hướng Kình, cô hiện tại có cả Hướng Gia cùng với chồng làm hậu thuẫn, không có lý do gì nữa sợ ác mộng trước kia.

Không lay chuyển được yêu cầu của Hàn Ngữ, Phùng Tẩu lui một bước, để cô tiến lên.

Hàn Ngữ cách cánh cửa khắc hoa nhìn thẳng người. “Anh, đi đi, em sẽ không đáp ứng yêu cầu của anh.”

“Hàn Ngữ! Mở cửa nhanh!” Hàn Phong ngoan nhìn chằm chằm Hàn ngữ, thấy cô cũng không nhúc nhích, định trực tiếp lực lắc cánh cổng.“Tôi cho cô biết, hôm nay tôi không đạt tới mục đích là sẽ không bỏ qua . Cô cũng hi vọng tôi náo loạn cho mẹ chồng cùng chồng cô thấy sao? Xem đến lúc đó cô như thế nào đặt chân ở Hướng Gia!”

Nếu cô thật giúp hắn muốn tiền, chẳng lẽ ở Hướng Gia cô có thể đặt chân rất tốt hơn sao? Hàn Ngữ quả thực đối với anh cả không giảng đạo lý chỉ có thể im lặng hỏi ông trời.

“Anh tiếp tục nháo đi, tôi báo cảnh sát, nếu như Hàn thị Tổng kinh lý bị nắm đến trong cục cảnh sát, không biết là người nào không cách nào đặt chân?”

Hàn Phong sắc mặt đột nhiên khó nhìn lên, con bé đần này ăn gan hùm à? “Cô đang uy hiếp tôi?”

“Em chỉ là trần thuật sự thật.” Không biết có phải bởi vì cách cửa, hay giả là Hướng Kình cho mình lòng tin, cô phát hiện mình không sợ anh cả nữa. “Hướng Kình biết anh lần trước đã tới, đối với anh bất mãn hết sức, anh cũng hiểu được hãng Gia cụ của anh ấy cũng là những đại hán Cao Mã lớn người, anh đối với em độc ác thậm chí động thủ, tương đương hướng anh ấy khiêu khích, chiếm không được tốt.”

“Là vậy sao, bây giờ cô có người chống lưng nên lớn lối vậy?” Khoé miệng Hàn Phong co quắp, nghiến răng nghiến lợi, giống như chó dữ tùy thời muốn nhào lên. “Chút tiền bất quá cũng cầm không ra, thiếu phu nhân như cô có phải quá uất ức không?”

“Hướng gia đã cầm không ra tiền tới cho anh rồi.” Đơn thuần Hàn ngữ không muốn quá nhiều, cho đến sau khi mở miệng mới phát hiện mình tựa hồ lỡ lời rồi.

“Có ý gì?” Hàn Phong nghe ra liễu chút đoan nghê.

“Em. . . . . . Em không có tiện cùng anh nói quá nhiều, tóm lại anh cứ tùy tiện, yêu cầu của anh em làm không được, lại mấy lần cũng là không có ích lợi gì. Anh, nếu như một mình anh không phấn chấn làm , thích đi làm ăn bàng môn tả đạo, như vậy nhiều tiền hơn nữa cũng bổ không được hãm hại anh thôi.” Nhìn thấy máu của mình duyên chí thân trên mặt vẻ mặt hẳn là như thế dữ tợn, Hàn Ngữ chỉ có thể đối với hắn nói lên lời khuyến cáo cuối cùng.

Hàn Phong hung ác nhìn chằm chằm Hàn Ngữ, cuối cùng giống như là nghĩ thông suốt cái gì, cười lạnh nói: “Hướng Thành Gia Cụ sẽ không phải cũng có vấn đề sao? Hừ! Tôi sẽ đi thăm dò rõ ràng . Cô cho rằng tôi chỉ có một phương pháp bắt được tiền sao? Cô chờ xem!”

Quẳng xuống một câu độc ác, Hàn Phong xoay người rời đi.

Hàn Ngữ cho đến đưa mắt nhìn bóng lưng của hắn biến mất, mới phát hiện mình khẩn trương đến hai tay nắm chặc quả đấm, phát run không nghỉ.

Cô chiến thắng anh cả có đúng không? Cô không hề sợ cùng anh giằng co nữa, cũng không nhẫn nhục chịu đựng nữa, đây hết thảy, cũng muốn cảm tạ Hướng Kình cho mình dũng khí.

“Thiếu phu nhân, đuổi hắn đi!” Phùng Tẩu kinh ngạc trên mặt đất cầm tay Hàn Ngữ trước, mới vừa bà còn kém chút chỗ xung yếu trở về viện binh rồi sao!

“Ừ!” Hàn Ngữ cũng quên được cười một tiếng.

“Tôi nhanh đi đem chuyện này nói cho thiếu gia. . . . . .”

Dì Phùng quay người lại sẽ phải đi gọi điện thoại, lại bị Hàn Ngữ ngăn cản.

“Dì Phùng, chuyện này không cần để cho Hướng Kình biết, anh ấy gần đây đã đủ bận rộn, không nên tăng thêm khốn nhiễu cho anh.” Hàn Ngữ tin tưởng, bất kể anh cả ra chiêu gì, cô bây giờ cũng có thể ứng phó.

Bởi vì cô có dũng khí của Hướng Kình ủng hộ .

Truyện Chữ Hay