Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng

chương 5: thiên lao tìm hương thăm mỹ nhân

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt đã mấy ngày trôi qua.

Chuyện hoàng hậu gặp thích khách cũng dần dần lắng xuống.

Từ sau hôm ở trên điện nghị sự về, Thẩm Tố Nhi không bước nửa bước ra khỏi cung Triều Phụng, nàng mượn cớ dưỡng thương quyết không gặp bất cứ ai, chỉ mong có cuộc sống tiêu điều, thanh tịnh. Vết thương của nàng đã dần lành dưới sự chăm sóc tận tình của ngự y.

Màn đêm nhẹ buông.

Trong phòng ngủ của hoàng hậu, đám cung nữ đang chuẩn bị nước tắm ấm nóng rắc cánh hoa hồng.

Khắp phóng ngào ngạt hương thơm, khói bay nghi ngút, mơ màng, đắm say.

Ngâm mình trong làn nước ấm khiến Thẩm Tố Nhi chợt nghĩ xuyên không cũng không phải là chuyện gì quá xui xẻo. Đổi lại là ai cũng dễ dàng yêu thích cuộc sống thế này, bởi làm gì cũng cò người hầu kẻ hạ.

Con người sống trên đời thì cũng chỉ đến mức này thôi, thực chẳng còn gì phải oán thán.

Nàng nhắm mắt, tựa vào thành thùng tắm. Bàn tay nhỏ vỗ trên mặt nước với những cánh hoa hồng đỏ rực, tuyệt đẹp. Cánh hoa dính trên cánh tay, hương thơm ngào ngạt, nàng buột miệng cất tiếng “Tiểu Dung, em nói người cổ đại sao lại thích tắm với cánh hoa thế?” Nàng vẫn luôn cho rằng ngâm người trong nước được rắc cánh hoa kiểu này không đem lại hiệu quả.

Tiểu Dung vừa xách một xô nước nóng vào, nghe Thẩm Tố Nhi hỏi thoáng lặng người, lại cảm thấy câu hỏi vừa rồi thực sự cổ quái, thế nhưng rất nhanh Tiểu Du đã lược ba từ ‘người cổ đại’ đi, dù gì tiểu thư nàng cũng chưa bao giờ bình thường cả. Tiểu Dung nhẹ đáp “Sau khi tắm bằng nước này, toàn thân toả ra mùi hương dịu nhẹ, hoàng thượng sẽ rất yêu thích.”

Thẩm Tố Nhi trợn mắt, tại sao lại nhắc đến hoàng thượng? Chẳng lẽ chuyện tắm rửa cũng liên quan đến ngài sao?

Tiểu Dung đưa tay nhẹ khoắng nước trong thùng, ngâm lâu nước sẽ nguội. Sau đó nàng đổ thêm ít nước ấm vào, rồi đem những chuyện đồn thổi bên ngoài kể lại cho Thẩm Tố Nhi nghe “Chủ nhân, người có biết tại sao Tiếu quý phi được sủng ái nhất không? Đó là bởi trong cung này, Tiếu quý phi là người thơm nhất, nghe nói từ khi còn nhỏ, người đã dùng một loại hương quyến rũ, còn thơm hơn cả hoa…”

“Vậy sao, đúng là đặc biệt… Có điều, đó cũng có thể là mùi hương phát ra từ túi thơm mang trên người hoặc nước hoa.” Thẩm Tố Nhi lại nói, trong bữa tiệc lần trước, mùi hương từ cơ thể của Tiếu quý phi toả ra rất đặc biệt, còn thơm hơn cả nước hoa của Pháp, dịu nhẹ mà dễ chịu, khiến tâm trạng người ta lạ thường vui vẻ. Thế nhưng, nàng không tin mấy vào việc tắm bằng hương liệu mang lại hương thơm thần kì.

Bỗng sắc mặt Thẩm Tố Nhi nghiêm lại, dường như vừa nghĩ ra điều gì .

Đúng lúc này, cung nữ đứng bên ngoài bình phong đưa lời bẩm báo, hoàng thượng giá đáo.

Thẩm Tố Nhi liếc mắt nhìn ra phía ngoài tấm bình phong, khi thấy dáng người cao to, đĩnh đạc, nàng bất giác nhắm mắt chán nản, rồi hạ giọng dặn dò “Ừm, mời hoàng thượng đợi ta một lúc, các người phải biết cách mà hầu hạ đấy. Bản cung tắm xong sẽ nhanh chóng ra ngoài gặp ngay.” Giọng nói mềm mại chẳng khác nào sổ nước trong bồn, nhẹ nhàng chảy vào trái tim ai đó.

Bóng dáng bên ngoài dường như có đôi chút thay đổi.

Thẩm Tố Nhi vốn định để Mộ Dung Cảnh đợi thêm chốt lát, thế nhưng suy đi nghĩ lại đành từ bỏ ý định.

Nàng nhanh chóng mặc bộ y phục đơn giản, thoải mái, chải gọn lại mái tóc, đoan trang bước ra ngoài tiếp giá. Phụ nữ vừa tắm xong là đẹp nhất, chuyện này chẳng sai chút nào. Thấy nàng da dẻ hồng hào, ánh mắt long lanh, giống như cơn gió nhẹ giữa mùa hè, đôi môi nhỏ xinh cực kỳ quyến rũ, cho dù là phụ nữ nhìn thấy nàng lúc này cũng chỉ muốn xông lại chiếm trọn đôi môi.

Khoảnh khắc, không chỉ Mộ Dung Cảnh mà tất cả mọi người có mặt đều vô cùng kinh ngạc trước cảnh đẹp hiếm có này.

Người đẹp như tranh thoáng cong miệng mỉm cười, dịu dàng tiếp giá “Hoàng thượng cát tường, đã để ngài phải chờ lâu.”

Tiến lên trước, nàng hành lễ theo đúng cung quy, cúi đầu e ấp.

Còn về khuôn mặt đó lúc này ‘khuynh thành’ đến mức nào thì chẳng ai có thể nhìn thấy.

Mộ Dung Cảnh đang ngồi trên ghế, nhếch miệng nở nụ cười hoàn mỹ, đôi mắt ánh lên sự hứng thú vui vẻ chứ không lạnh lùng, nguy hiểm như mọi khi. Ngài nho nhã nâng tách trà, hỏi “Hoàng hậu, nàng ăn mặc thế này, lại cúi đầu e thẹn, định… hỏi trẫm điều gì?”

Hả? Thẩm Tố Nhi âm thầm kêu khổ, hình như đã bị hoàng thượng nhìn thấu tâm can. Đích thực, nàng đang suy tính nãy giờ không biết nên mở miệng như thế nào, thế nhưng chẳng lẽ biểu hiện bên ngoài của nàng rõ ràng vậy sao? Nếu vậy, nàng quyết định hỏi thẳng “Thần thiếp muốn đến thiên lao thăm Tiếu quý phi một lần, liệu hoàng thượng có ân chuẩn?”

“Lý do?” Mộ Dung Cảnh hỏi ngược lại không chút chần chừ, khiến Thẩm Tố Nhi cảm giác như có một áp lực vô hình ập tới.

Bản thân nàng cũng phải thừa nhận, lần nào gặp Mộ Dung Cảnh, nàng cũng phải đề cao cảnh giác. Ánh mắt thâm sâu, khó dò khiến người đối diện chẳng thể biết được suy nghĩ thực của ngài. Nàng biết rõ vào những lúc thế này tốt nhất là nên nói thật. Thế nhưng nàng muốn liều một phen “Hoàng thượng có thể đợi sau khi thần thiếp đi gặp nàng ấy về sẽ cho ngài đáp án chính xác được không?”

Nàng cần phải gặp Tiếu quý phi một lần, đích thân xác thực mọi chuyện.

Đôi mắt đan phụng tuyệt đẹp của Mộ Dung Cảnh khẽ nhíu lại, lạnh lùng lên tiếng “Trẫm ghét nhất đám hậu cung thích can thiệp vào chuyện triều chính.”

“Hoàng thượng làm thế rất đúng.”

“Biết vậy là tốt.”

“Thế nhưng, thiếp đến thăm Tiếu quý phi thì có liên quan quái… liên quan gì đến việc can thiệp triều chính?” Thẩm Tố Nhi vội vã lên tiếng, suýt thì lộ nguyên hình, sau cùng đành phải tự phản tỉnh, chú trọng đến lời ăn tiếng nói.

Đám nô tài đúng cạnh bên không khỏi toát mồ hôi hột, lo lắng thay cho chủ nhân của mình.

Mộ Dung Cảnh quay nghiêng người, đưa tay áo gấm lên che nửa mặt khẽ ho. Tuy nhiên nửa khuôn mặt trên với đôi mắt biết cười, đôi mày kiếm nhăn lại, đã tiết lộ thiên cơ.

Hoàng thượng đang cười? Nếu không phải tận mắt chứng kiến, ai dám tin chứ?

“Hoàng thượng, ngài muốn cười thì cứ cười đi.” Biết mình lỡ lời, Thẩm Tố Nhi liền cúi đầu xuống không nói thêm gì nữa, bởi nàng bắt gặp ánh mắt sắc lạnh như đao của Mộ Dung Cảnh.

“Có phải nàng muốn giúp gia đình Tiếu quý phi?”

“Không phải.” Thẩm Tố Nhi lập tức phủ nhận, khi thấy đôi mày cau chặt của Mộ Dung Cảnh, nàng lại bổ sung “Hoàng thượng, thần thiếp là đang giúp chính mình thôi. Lúc trước hoàng thượng từng nói, chỉ cần thần thiếp không ra khỏi cung Triều Phụng, đảm bảo ba năm sau có thể bình an vô sự xuất cung. Thế nhưng bây giờ thì sao chứ?” Nàng đưa mắt nhìn vết thương trên vai mình, rõ ràng đang có ý hỏi tội hoàng thượng.

Không dùng được mỹ nhân kế, đành phải đổi sang kế công tâm.

Mộ Dung Cảnh nghiêm mặt, để nàng bị thương ngay trong cung Triều Phụng đúng là ngài đã quá lơ là, suy tư một hồi, ngài nói “Vậy nàng muốn trẫm phải đền bù thế nào?”

Thẩm Tố Nhi nghĩ một hồi đáp “Hoàng thượng phải hứa đáp ứng một thỉnh cầu của thần thiếp.”

“Nếu trong phạm vi thích hợp tại hậu cung, trẫm sẽ đồng ý với thỉnh cầu của nàng.” Mộ Dung Cảnh tuyệt đối không cho nàng cơ hội đưa ra thỉnh cầu quá đáng. Quân vô hí ngôn, đưa ra lời hứa tuỳ tiện sẽ đem lại nhiều bất tiện khi hành xự sau này.

Thẩm Tố Nhi âm thầm ngán ngẩm, lại còn thêm điều kiện ‘trong phạm vi thích hợp tại hậu cung’? Thế nhưng có lời hứa này còn hơn là không, nàng đành gật đầu chấp nhận “Được, vậy thần thiếp sẽ ghi nhớ. Còn việc thần thiếp có thỉnh cầu gì… tạm thời chưa nghĩ ra, đợi khi nào cần sẽ dùng. Về việc thần thiếp muốn tới thăm Tiếu quý phi… Hoàng thượng, ít nhiều gì thần thiếp cũng là hoàng hậu của ngài, chuyện hậu cung chẳng phải thiếp có quyền quản lí sao?”

“Nàng là hoàng hậu…”

Sau cùng, Mộ Dung Cảnh phải đồng ý để nàng tới thiên lao.

Chỉ là trước khi rời khỏi, lúc di ngang qua chỗ nàng, ngừng lại một thoáng, ngài khẽ đưa bàn tay ngọc ngà, vuốt nhẹ mái tóc đen bóng, đẫm nước của nàng, cử chỉ thân mật, có chút tuỳ tiện, dường như hành động đó đã được ngài thực hiện vạn lần trước kia. Rồi ngài quay người bỏ đi.

Đám nô tài trong cung Triều Phụng vội vã quỳ xuống cung tiễn hoàng thượng, duy chỉ có mình Thẩm Tố Nhi vẫn đứng ngây tại chỗ.

Sáng hôm sau.

Sau khi dùng bữa sáng, Lưu tổng quản liền phụng lệnh hoàng thượng đến cung Triều Phụng, đích thân đưa Thẩm Tố Nhi đến thiên lao.

Chuyến đi lần này đích thực đã giúp Thẩm Tố Nhi mở mang tầm mắt.

Thiên lao trong lời đồn của thế nhân xưa nay luôn trừu tượng, theo những gì nàng chứng kiến thì dùng từ địa lao có lẽ đúng hơn, bởi vì phòng giam đều được xây ngầm dưới đất. Nếu một nhà lịch sử nào xuyên không về đây hẳn sẽ sướng như điên, có điều, người đó có xuyên không tới đây cũng vô dụng, bởi vì khi đến đây, họ đã trở thành người cổ đại.

Thẩm Tố Nhi theo sau Lưu tổng quản, tiến vào một địa lao rất lớn, không bao lâu liền thấy một cửa vào rộng tầm hai mét, phía dưới chẳng biết được phân thành bao nhiêu tầng, cấp khác nhau, sau cùng họ đến một đại đường rộng. Bên ngoài tuy đang là ban trưa, thế nhưng ánh sáng trong này rất tối, lúc nào cũng phải dùng đèn đuốc để chiếu sáng.

Lịch sử thường miêu tả đại lao là một nơi tối tăm không thấy trời đất, quả không sai chút nào.

Khi Thẩm Tố Nhi nhìn rõ các món đồ được sắp xếp trong đại đường, bất giác không khỏi bàng hoàng sợ hãi, khắp nơi các hình cụ ghê rợn, đáng sợ, chắc chắn ẩn chứa rất nhiều bí mật thâm sâu. Trước kia, thi thoảng vẫn hay xem các bộ phim kinh dị, nhưng nàng không có gan xem những bộ do người thật đóng.

Thẩm Tố Nhi tiếp tục đi theo Lưu tổng quản vào sâu bên trong.

Lưu tổng quản cũng đặc biệt thận trọng hầu hạ nàng.

“Tổng quản đại nhân, phòng giam có bao nhiêu loại?” Đến thời cổ đại, nàng có hiếu kì là chuyện bình thường.

“Có ba loại.”

“Là ba loại nào?”

“Phòng giam bình thường, tử lao và thuỷ lao.” Lưu tổng quản trả lời rất đơn giản, cũng không có ý định nói thêm nên Thẩm Tố Nhi cũng không hỏi nữa.

Nhưng nghe qua cũng đoán ra đươc, những loại phòng giam đó kinh khủng, đáng sợ đến mức nào. Cũng như lúc này, tiếng gào thết, khóc lóc, vang vọng khắp nơi, các loại tiếng động hoà vào nhau, chẳng khác nào tiếng quỷ gào truyền ra từ địa ngục. Cứ tiếp tục đi xuống dưới, Thẩm Tố Nhi có thể dễ dàng tưởng tượng bản thân sẽ gặp phải những cảnh tượng thảm thương thế nào.

Dần dần, trong không khí thoang thoảng mùi ẩm mốc, hôi hám, thông đạo càng lúc càng rộng hơn. Hai bên là các phòng giam, bên trong đầy tù nhân, người nào người nấy tóc tai rũ rượi, bẩn thỉu, người không ra người, quỷ không ra quỷ, khiến Thẩm Tố Nhi nhìn mà kinh hãi.

“Hoàng hậu nương nương, đừng nhìn những thứ bẩn thỉu đó.” Lưu tổng quản dặn một thị vệ đi trước truyền ý chỉ, bảo đám người kia thu dọn đôi chút để không làm bẩn mắt phượng của hoàng hậu.

Nếu để nương nương kinh động, không chỉ riêng những người đó mà ngay cả người làm tổng quản như ông cũng khó lòng thoát khỏi trách phạt.

Do Lưu tổng quản dặn dò, không bao lâu, nơi này đã trở nên yên ắng hơn nhiều. Thế nhưng thi thoảng, nàng vẫn nghe thấy tiếng khóc thút thít.

Đi thêm một đoạn, họ nhanh chóng rẽ sang một đường khác.

“Nương nương, đã đến rồi.” Lưu tổng quản cất giọng bẩm báo.

Phòng giam hẹp, ánh sáng cũng không đủ.

Đứng bên ngoài có thể nhỉn thấy một người phụ nữ đầu tóc rối bời đang sợ hãi áp sát vào tường, y phục tù nhân trên người dính đầy vết máu, thê thảm đáng thương, hình như đã phải chịu hình phạt khốc liệt. Đôi bàn chân vẫn còn chảy máu bị cùm bằng xích sắt, một đầu được chôn chặt vào tường, dẫu mọc thêm cánh cũng khó lòng mà thoát nổi.

Thẩm Tố Nhi cau chặt đôi mày. Nếu không phải được Lưu tổng quản dẫn tới, nàng khó lòng nhận ra người trước mặt chính là Tiếu quý phi. Trong phòng giam truyền ra tiếng nấc nghẹn của mấy phu nhân và đám con trẻ. Nàng quay người nhìn sang, do ánh sáng mờ ảo, chỉ có thể thấy mấy bóng người đang ôm chặt lấy nhau.

Hình như nơi này già trẻ, nam nữ đều đủ cả.

Nếu nàng nhìn không nhằm thì còn có cả trẻ sơ sinh nữa.

Thoáng chốc nàng thấy trái tim đau đớn một cách khó hiểu.

Bọn họ không phải đều là… Nàng quay sang nhìn Lưu tổng quản, trong mắt lộ vẻ kinh hãi.

Lưu tổng quản tỉ mỉ quan sát, vội vàng cung kính đáp “Tất cả những kẻ này đều là người nhà họ Tiếu.”

“Nhiều vậy sao?” Thẩm Tố Nhi không thể nói rõ cảm giác trong lòng lúc này. Bọn họ đều phải chết hết sao?

“Không nhiều. Đây mới chỉ là một phần nhỏ thôi. Nghe nói, có những người được gả đi xa quá, còn chưa kịp áp giải về kinh. Bản án đưa xuống, tất cà bọn họ đều phải chết.” Giọng Lưu tổng quản bình thản, không hoang mang, chẳng kinh hãi, ngữ khí như thường ngày, khiến người ta nghe mà cảm thấy lãnh đạm đến tê dại trước sự đời.

Thẩm Tố Nhi cười khổ, đặc điểm nổi bật của xã hội phong kiến chính là chủ nghĩa hoàng quyền, độc đoán, vậy nên thường có những vụ thảm án đẫm máu xảy ra. Bản thân nàng xuyên không về nơi được gọi là nước Bắc Uyển, đương nhiên cũng không ngoại lệ.

“Mau mở phòng giam ra.” Thẩm Tố Nhi nhìn vào sợi dây xích khoá ngoài, ra lệnh.

“Nương nương, có chuyện gì, đứng bên ngoài nói không được sao? Bên trong quá bẩn thỉu, không thích hợp với sự tôn quý của nương nương.” Cảnh tượng thê lương, đột ngột có một con chuột lớn chạy ra từ chỗ tối tăm khiến Thẩm Tố Nhi sợ chết khiếp.

Lưu tổng quản nhìn về phía con chuột quát “Con súc sinh đáng chết, dám làm kinh động đến nương nương, hôm nào ta sẽ luộc chín ngươi lên.”

Thẩm Tố Nhi còn chưa định thần, nghe thấy mấy câu của Lưu tổng quản có chút buồn cười. Có điều, cảnh tượng trước mắt khiến nàng không thể nào cười nổi.

“Nương nương, nơi này không tiện ở lâu, sợ ảnh hưởng đến sức khoẻ của người.”

Địa lao, đương nhiên là nơi không an lành, không thoáng gió, không khí hôi hám, bốc mùi, lại cực kỳ ẩm thấp.

Thẩm Tố Nhi muốn trợn mắt nhìn Lưu tổng quản nhưng may mà khả năng kiềm chế của nàng có thể nhẫn nhịn được. Chẳng cần nghĩ nhiều, nàng cũng đoán ra Mộ Dung Cảnh phái Lưu tổng quản đến bên cạnh nàng giám sát. Ngài làm sao có thể để nàng ở lại chốn này lâu được? Bản thân làm những chuyện gì, nói những lời nào, nàng tin rất nhanh sẽ truyền tai Mộ Dung Cảnh không sót một chữ.

Nàng tỏ ra không mấy để tâm, điềm tĩnh nói “Không sao, mở cửa đi.”

Ngục tốt cầm chìa khoá thoáng do dự, quay sang nhìn Lưu tồng quản.

Lưu tổng quản rất kiên trì, đưa lời khuyên giải “Nương nương, nơi này âm khí quá nặng, nếu người để tấm thân ngàn vàng của mình nhiễm phải hàn khí, lúc quay về nô tài không thể giải thích với hoàng thượng được. Trước khi tới đây, hoàng thượng đã dặn nô tài phải chăm sóc nương nương. Nô tai to gan, mời người di giá ra đại đường bên ngoài, nơi đó sạnh sẽ, không khí cũng trong lành hơn, lại có lò sưởi, chúng nô tài sẽ đưa quý phi nương nương ra gặp người. Như vậy có được không ạ?”

Thẩm Tố Nhi thầm đánh giá, suy nghĩ cũng chu toàn quá nhỉ, nhưng địa lao thực sự không phải là nơi con người ở.

Thẩm Tố Nhi rốt cuộc cũng chẳng có lí do để từ chối.

Đúng vào lúc nàng đang định quay người bước ra, tiếng trẻ sơ sinh vang lên từ một căn phòng khác. Rốt cuộc đã có bao nhiêu người họ Tiếu bị bắt? Phải dùng hết bao nhiêu căn phòng giam?

Lúc này, những người trong phòng giam không ngừng khóc nấc liên hồi, đưa lời trao đổi. Phải chăng đứa trẻ đang bị bệnh…? Thế nhưng đứa trẻ bị bệnh thì đã sao chứ? Dù gì cũng chẳng sống được bao lâu…

Sầu càng thêm sầu. Thẩm Tố Nhi vừa bước được vài bước bỗng đứng khựng lại, trong lòng không khỏi xót xa, nàng thực sự không muốn nhiều chuyện. Không muốn lo chuyện bao đồng. Thế nên nàng liên tục thuyết phục bản thân hãy coi như không nghe thấy gì, không biết chuyện gì. Trời đất ơi, chết mất thôi. Nàng vốn là một người phụ nữ hàng ngày không quan tâm chuyện gì, không để ý chuyện không phải của mình, lẽ nào đến thời cổ đại lại trở thành người đa sầu đa cảm?

Bước chân nàng càng lúc càng nặng nề, dường như chẳng thể nhấc nổi.

Lúc này, một giọng già nua, xem ra là lão phu nhân nhà họ Tiếu, thét lớn “Người đâu, đại nhân, cháu ta vừa mới chào đời, còn chưa được đẩy tháng, đang sốt cao lắm, cầu xin các ngài hãy tìm một đại phu đến xem. Lão nương xin dập đầu lạy tạ.” Ngữ khí bi thương, khiến người lòng dạ sắt đá đến mấy cũng phải lay động.

Vừa hạ quyết tâm ngoảnh mặt làm ngơ, nàng bỗng như chết lặng tại chỗ.

Lưu tổng quản thấy vậy lắc đầu than thở.

Bởi vì đi khỏi phòng giam được một đoạn rồi, ngoài ánh lửa và tiếng thở than ra, bọn họ hoàn toàn không thấy bóng người. Thẩm Tố Nhi tuy không nhìn được cảnh tượng thê lương đó, nhưng chỉ cần nghe tiếng đã đoán ra chuyện gì.

“Im đi! Đừng thét loạn lên nữa, dù gì đứa bé này cũng chẳng sống được mấy ngày, mời đại phu làm gì? Phí phạm tiền bạc, chết luôn không phải càng tốt sao?” Một ngục tốt ác độc đưa lời cảnh báo lão phu nhân kia.

“Sai nha đại nhân, ta cầu xin ngài. Hãy cho đứa trẻ ra ngoài, nó làm gì có tội, hãy để một mình lão nương gánh chịu, chỉ cầu xin các vị khai ân…” Lão phu nhân nấc không thành tiếng.

“Dì nương, dì nương… đã xảy ra chuyện gì? Đã xảy ra chuyện gì chứ?...” Tiếu quý phi im lặng nảy giờ bỗng cất tiếng, giọng điệu vừa hoang mang, vừa hoảng loạn.

Thẩm Tố Nhi lặng người, quay sang nhìn về phía Tiếu quý phi rồi ngước về hướng phát ra tiếng ồn.

Dì nương mà Tiếu quý phi gọi lẽ nào chính là lão phu nhân vừa mới khóc lóc cầu xin?

Tên ngục tốt còn định mắng gì đó, nhưng thấy Lưu tổng quản trợn mắt ra hiệu liền run rẩy tránh sang một bên “Tên khốn kiếp này, mắt mũi để đâu thế? Trước mặt hoàng hậu nương nương mà còn dám ra oai? Có phải đầu còn trên cổ nên ngứa ngáy chăng?”

Nghe vậy tên ngục tốt thất kinh, lật đật quỳ xuống, liên tục dập đầu tạ tội.

Đến lúc này, Thẩm Tố Nhi muốn giả vờ không biết mọi chuyện cũng khó, liền đưa tay, vẻ oai nghiêm, nói “Mau đứng dậy đi, hàng ngày đối xử với mọi người tốt một chút, đừng đến lúc bản thân gặp nạn, chẳng có người nào đứng ra giúp đỡ thì khổ, có biết không?”

“Dạ vâng, đa tạ nương nương dạy dỗ.” Tên ngục tốt hoang mang đáp lại.

“Ừm.” Thẩm Tố Nhi lại quay sang nói cùng Lưu tổng quản “Mau đưa bọn trẻ cùng người có thể chất yết ớt đến một phòng giam sạch sẽ, nếu có thể thông gió là tốt nhất…” Dứt lời, nàng bỗng nhớ ra nơi này vốn là địa lao, làm sao tìm nổi nơi nào thông gió? Vì vậy nàng lại dặn dò thêm “Hoặc giả đổi sang nơi nào tốt hơn ở đây. Hoàng thượng lòng dạ nhân từ, chắc sẽ không trách tội trước yêu cầu này đâu. Còn nữa, nhanh đi tìm một đại phu đến chữa bệnh cho đứa trẻ, nhớ là phải có chút tình người, đối xử với người ta thật tử tế. Ngày nào mà hoàng thượng còn chưa hạ lệnh thì bọn họ vẫn có cơ hội lật thân, các ngươi… cần phải thận trọng kẻo chuốc hoạ vào thân đó.”

Vài lời của Thẩm Tố Nhi tức thì nhắc nhở đám ngục tốt ở xung quanh, nhà họ Tiếu có khả năng lật thân, đến lúc đó người chịu khổ, chịu nạn chẳng phải chính là bọn họ sao. Thực ra, Thẩm Tố Nhi cũng chỉ tuỳ tiện nói vậy, đưa lời đánh động, ít nhất cũng có hiệu quả doạ đám người dưới, để họ đối xử với tội nhân tốt đôi chút. Trong lòng nàng dâng lên một ý niệm… nàng muốn cứu bọn họ.

Đáng thương thật? Đây đích thực là một thảm án kinh khủng bậc nhất. Sau đó Thẩm Tố Nhi được Lưu tổng quản đưa ra đại đường bên ngoài, ngồi trên ghế tựa màu đỏ kê chính giữa.

Không bao lâu, ngục tốt dẫn một người phụ nữ đi lại khó khăn, toàn thân yếu ớt đến. Cổ và hai tay của nàng đeo gông, y phục phong phanh, hai chân bị cùm bằng sợi dây xích nặng trịch. Nàng ta vừa được đưa đến liền bị ấn quỳ xuống đất, giữ một khoảng cách nhất định với Thẩm Tố Nhi, hai bên còn có ngục tốt và đám thị vệ lăm le cầm kiếm.

Chỗ này, ánh sáng tương đối đầy đủ. Thẩm Tố Nhi cũng nhìn rõ bộ dạng đáng thương của Tiếu quý phi.

Y phục mong manh, thần thái tiều tuỵ, đôi môi hồng đỏ mọi khi giờ đã chuyển sang tím ngắt. Người phụ nữ mấy ngày trước còn cao ngạo với đời, nay hoàn toàn thay đổi, chẳng thể nào nhận ra. Bỗng nhiên, Thẩm Tố Nhi thấy đồng cảm với Tiếu quý phi. Nếu nàng không gả cho nhà đế vương, nếu nàng không cố chấp tranh sủng, nếu hàng ngày nàng đối xử với người khác đừng quá đanh đá, có lẽ hôm nay đã không trở thành kẻ tội nhân đáng thương thế này.

Thẩm Tố Nhi nhìn bộ gông trên người Tiếu quý phi, cảm thấy có phần quá khoa trương, cho dù là đàn ông thì cũng không cần phải phòng bị nghiêm ngặt đến vậy? Huống hồ đây chỉ là một người phụ nữ “Lưu công công, tại sao phải đeo nhiều hình cụ lên người nàng ấy vậy? Lẽ nào một người phụ nữ yếu đuối như thế có thể bay ra khỏi thiên lao?”

Lưu tổng quản cung kính đáp “Nương nương vẫn chưa biết đấy thôi, Tiếu quý phi xuất thân là con nhà võ tướng, tập võ từ nhỏ, những thị vệ thông thường không phải đối thủ của người đâu. Làm thế này cũng là đề phòng trừ bất ngờ, tránh quý phi nổi tà niệm mà làm tổn hại đến người.”

Thẩm Tố Nhi khẽ đáp một tiếng, bây giờ nàng mới hiểu.

“Là ngươi? Làm sao hả? Có phải muốn đến xem ta thê thảm đến mức nào? Đáng thương thế nào phải không?... Nói cho ngươi biết, Thẩm Tố Nhi, ngươi đừng đắc ý quá sớm! Rồi có ngày ngươi sẽ rơi vào tình cảnh như ta. À không, ngươi sẽ còn thê thảm hơn ta nhiều.” Tiếu quý phi dùng chất giọng khàn đặc đưa lời nguyền rủa, giận dữ nhìn Thẩm Tố Nhi bằng ánh mắt tràn đầy căm hận.

Thẩm Tố Nhi tức thì cảm thấy ớn lạnh toàn thân, không phải vì lời nguyền rủa căm hận của Tiếu quý phi mà vì nghĩ đến giọng điệu yếu đuối, điệu đà ngày nào của Tiếu quý phi giờ đã hoàn toàn biến đổi.

Lưu tổng quản nghe vậy quát lớn “Hôm nay hoàng hậu nương nương có lòng đến thăm người, đừng hiểu lầm ý tốt của nương nương. Người đã không cảm ân thì thôi, tại sao còn lên tiếng mắng nương nương chứ…”

“Ừm, Lưu công công, chuyện này… bỏ qua đi. Bản cung không trách tội đâu.” Thẩm Tố Nhi bình tĩnh ngăn Lưu tổng quản lại “Ban cho ngồi, chuẩn bị chút đồ ăn tới đây, mang cả bình rượu đến được thì càng tốt, để người ấm hơn.” Nghĩ một hồi, nàng lại bảo người dưới mang y phục đến cho Tiếu quý phi giữ ấm.

Lưu tổng quản tức thì cung kính làm theo.

Ngục tốt nhanh nhẹn chuẩn bị một chiếc bàn, Tiếu quý phi cũng không khách khí ngồi xuống, dù đang trong tình trạng thê thảm đến tận cùng, nàng vẫn quật cường nhìn thẳng Thẩm Tố Nhi. Rất nhanh rượu và các món ăn đều được đưa lên. Do Tiếu quý phi phải đeo gông, nên ngục tốt chỉ đành khoác tạm y phục giữ ấm bên ngoài, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống. Hơn nữa Tiếu quý phi có muốn ăn các món trên bàn cũng rất bất tiện, cầm đũa chẳng được.”

“Mau tháo gông ra.”

Ngục tốt lại do dự, đưa ánh mắt chờ đợi nhìn sang Lưu tổng quản.

Thẩm Tố Nhi cảm thấy bản thân chẳng khác nào một con búp bê mặc cho người ta điều khiển, dường như bất cứ chuyện gì cũng phải chờ Lưu tổng quản đích thân lên tiếng thì mới có hiệu lực, liền tức giận quát lớn “Bản cung nói tháo gông, các ngươi có nghe thấy không?”

“Nương nương, quý phi là trọng phạm của triều đình…” Lưu tổng quản khom người cung kính đưa ra lời giải thích. Còn chưa nói được mấy câu, ông ta liền bắt gặp ánh mắt không vui của Thẩm Tố Nhi… Khẽ lặng người, ông ta có chút bất ngờ, không ngờ vị hoàng hậu kì quái này cũng biết tức giận?

Thẩm Tố Nhi khẽ nghí ngoáy mấy ngón tay, bình tĩnh lên tiếng “Lưu công công, bản cung cũng cho ông thử đeo một chiếc gông trên cổ, nếu ông có thể mặc y phục, ăn uống tử tế, vậy thì bản cung sẽ bỏ qua… không tháo gông cũng chẳng sao hết.”

Lưu tổng quản âm thầm kêu khổ, nếu sau khi Tiếu quý phi được tháo gông, tìm cơ hội gây tổn thương hoàng hậu, vậy thì dù ông ta có đến mấy tính mạng cũng chẳng đủ. Sau một hồi cân nhắc, Lưu tổng quản đành gật đầu, sai người tháo bộ gông lớn, để Tiếu quý phi mặc thêm y phục, lại tìm một bộ gông nhỏ cùm chặt hai tay, như vậy coi như cũng giải quyết thêm được vấn đề dùng bữa.

Tiếu quý phi không hề động đậy, để mặc cho bọn họ tuỳ ý thích làm gì thì làm, chỉ lặng nhìn Thẩm Tố Nhi bằng ánh mắt nghi hoặc.

“Lưu công công, có phải bản cung muốn làm gì cũng phải chờ sự đồng ý từ ông không?” Thẩm Tố Nhi đưa mắt phượng nhìn qua, không tức giận mà vô cùng uy nghiêm. Trước kia lúc đối diện với những người nhân công không chăm chỉ, nàng cũng thường quắc mắt nhìn họ đầy ‘oai nghiêm’ như thế.

“Không phải, nương nương đừng hiểu lầm, chỉ là hoàng thượng…”

“Hoàng thượng sai ngươi đến đây giám sát mọi hành vi cử chỉ của bản cung sao?”

“Không phải.”

“Hoàng thượng có nói, bản cung nhất định phải nghe theo lời của ngươi?”

“… Cũng không có.”

“Vậy thì tốt. Bản cung muốn nói chuyện riêng với Tiếu quý phi.”

“Chuyện này…” Lưu tổng quản khó xử, hoảng hốt quỳ xuống đưa lời thỉnh tội “Nương nương, xin người đừng làm khó nô tải. Tiếu quý phi là trọng phạm, nếu như người làm tổn thương đến nương nương… chúng nô tài làm sao giải thích với hoàng thượng?” Nói xong, ông ta dập đầu liên hồi, quỳ rạp xuống dưới chân của Thẩm Tố Nhi mãi không chịu đứng dậy.

Thẩm Tố Nhi vốn định ra oai một lần cho đã, ai ngờ giữa đường đứt gánh.

Tiếu quý phi cũng cảm thấy kì lạ, nàng biết rõ Thẩm Tố Nhi không hề được sủng ái, thế nhưng nếu không được sủng ái, tại sao Lưu tổng quản lại phải cung kính đến mức đó chứ? Trong cung có ai không biết quyền uy của Lưu tổng quản có thể một tay che cả bầu trời, ngay cả nàng, trước kia cũng phải nể mặt ông ta vài phần, thậm chí còn thường tặng quà vào dịp lễ tết hàng năm.

Thẩm Tố Nhi mím môi, nghĩ đến những lời Sơ Tuyết từng nói trước kia, bình thản nói “Lưu công công, đứng dậy đi, quý phi sẽ không làm tổn hại đến bản cung đâu. Trước kia, Tam vương gia từng nói… Tiếu quý phi bán tính lương thiện, thuần khiết, sẽ không tuỳ tiện gây thương tích cho người khác. Bản cung tin những lời Tam vương gia nói, lẽ nào công công nghi ngờ Tam vương gia sao?”

Lưu tổng quản sắp không chống đỡ được thêm nữa, mồ hôi đầm đìa cả người. Hoàng hậu hàng ngày trông nhu mì, không thích gây chuyện, nhưng khi đã quan tâm chuyện gì sẽ ép người ta chẳng biết phải đối đáp thế nào. Không ngờ người còn lôi cả Tam vương gia ra để gây sức ép người khác, ngăn cản thêm coi như nghi ngờ Tam vương gia. Thân phận khác biệt, một nô tài làm sao có tư cách nghi ngờ chủ nhân của mình chứ?

Thẩm Tố Nhi vừa nhìn bộ dạng của Lưu tổng quản là biết mình đã thành công, trong lòng không khỏi âm thầm đắc ý. Điều này là lẽ đương nhiên, ít nhiều gì nàng cũng đã đúc kết được tư tưởng, văn hoá, tinh hoa của hơn một ngàn năm sau, cọ sát trên thương trường không biết bao nhiêu lần rồi, sao có thể thất thủ được? Không chờ Lưu công công trả lời, Thẩm Tố Nhi đã đi qua chỗ Tiếu quý phi… chỉ dừng lại khi cách tầm ba bước.

Thẩm Tố Nhi và Tiếu quý phi nhìn nhau.

Trong mắt nàng không hề có ý thù địch, đôi mắt đỏ quạu của Tiếu quý phi dần trở nên cực kỳ phức tạp. Mới có mấy ngày lẽ nào hoàng cung đã thay đổi?

“Ngươi được ân sủng rồi?” Tiếu quý phi lãnh đạm nói, khó giấu được vài tia cay đắng.

Thẩm Tố Nhi cong miệng mỉm cười, nhẹ nhàng phủ định “Không hề.”

“Không cần phải nói dối, ta còn chưa bị mù.” Lúc nói câu này ra, Tiếu quý phi cố tình liếc mắt về phía Lưu tổng quản ở gần đó.

Thẩm Tố Nhi không hề có ý tranh luận thêm với Tiếu quý phi về điều này, chỉ nhẹ nheo mắt, khẽ ngửi, mùi hương dịu nhẹ trên cơ thể Tiếu quý phi tuy không được như trước kia, nhưng vẫn có thề ngửi thấy. Rất nhanh, Thẩm Tố Nhi chuyển sang chủ đề khác “Cho dù đã ở tình cảnh thê thảm thế này, cơ thể người vẫn cứ thơm như vậy.”

Tiếu quý phi khẽ ‘hưm’ một tiếng, chìm trong im lặng. Nàng không biết rốt cuộc Thẩm Tố Nhi muốn gì.

Thẩm Tố Nhi vừa định tiến lên một bước, Lưu tổng quản liền tiến sát lại gần. Thẩm Tố Nhi thoáng nổi hứng thú “Chuyện đó… Lưu công công à, bản cung đã nói rồi, Tiếu quý phi sẽ không gây hại ta đâu, không phải ta… vừa nãy đã mời đại phu về cứu giúp người thân của nàng ấy sao?” Nàng muốn nhắc Lưu tổng quản đang căng thẳng quá mức, cũng gián tiếp nhắc Tiếu quý phi rằng bản thân không hề có ác ý.

“Nương nương, nô tài…” Lưu tổng quản còn định nói thêm, nhưng cũng đành để Thẩm Tố Nhi bước lên đứng ngay trước mặt Tiếu quý phi. Trong thâm tâm Lưu tổng quản muốn tiến lên cản lại, nhưng lại sợ đối đầu trực diện cùng hoàng hậu nương nương, rồi để hoàng thượng biết được thì khó tránh bị phạt.

Lúc Tiếu quý phi nghe Thẩm Tố Nhi nói, liền cảm thấy hối hận. Sự thực chứng minh, trong vụ án này, người mà nàng không nên oán hận nhất chính là người phụ nữ trước mặt… Thẩm Tố Nhi. Bởi vì nàng ấy cũng là một trong những nạn nhân của vụ việc này, huống hồ, nàng ấy cũng từng mạo hiểm để che giấu, ngăn cản hoàng thượng quyết án ngay trên đại điện. Hành động đó coi như đã tận lực cứu người nhà họ Tiếu.

Tiếu quý phi vốn cao ngạo, nhưng cũng không phải người không hiểu lí lẽ, biết rõ Thẩm Tố Nhi không được ân sủng, không quyền không thế, có thể giúp bản thân đến mức này coi như đã làm hết sức. Nếu không phải những lời của Thẩm Tố Nhi hôm đó quá đáng, lại không buồn tham dự bữa tiệc sinh nhật, cộng thêm việc ngang nhiên thách thức, làm tổn thương tới lòng tự tôn cùa nàng, nàng cũng không tìm cách hại người khiến người bị giam lỏng.

Suy nghĩ kĩ lại, nàng đích thực chẳng có lí do gì để căm hận người phụ nữ họ Thẩm trước mặt.

Tiếu quý phi nhìn Thẩm Tố Nhi bằng ánh mắt tràn đầy nộ khí.

Thẩm Tố Nhi thoáng lặng người, tiếp đó bật cười ha ha. Ánh mắt Tiếu quý phi lúc này tuy rằng phẫn nộ nhưng không hề có sát khí, cũng không ẩn chứa bất cứ ác ý nào. Thế nên, nàng mỉm cười hân hoan, nói “Bản cung nghe nói, từ nhỏ muội đã tắm bằng một thứ hương liệu đặc biệt, khiến toàn cơ thể rất thơm, ta muốn… Thực đó, ta muốn hỏi muội đó là thứ gì? Bởi giả như muội chết, cũng không bị thất truyền…” Tuy rằng nàng nói rất nhỏ, nhưng những người xung quanh đều có thể nghe thấy.

Lưu tổng quản ngây người. Lẽ nào đây chính là mục đích hoàng hậu muốn tìm gặp Tiếu quý phi?

Có điều, chuyện này cũng rất hợp tình hợp lí, phụ nữ chẳng phải vẫn luôn yêu thích những chuyện như thế này sao?

Tiếu quý phi khẽ ‘hưm’ một tiếng, bĩu môi quay đầu không muốn nhìn Thẩm Tố Nhi thêm nữa.

Thẩm Tố Nhi rót một ly rượu, khẽ nhấp một ngụm, mím môi tự lẩm bẩm “Ừm, rượu gạo, nghe nói, rượu thời cổ đại nồng độ không cao, thì ra là thật. Nào, uống một ly cho ấm người nào.” Nàng tuỳ tiện, đưa ly rượu mình vừa uống tới trước mặt Tiếu quý phi.

Tiếu quý phi lặng người. Có điều, thẳm sâu trong ánh mắt đã cực kỳ ấm áp. Lúc nãy… hoàng hậu đã thử rượu trước. Tiếu quý phi lập tức hiểu ngay hành động này.

Nàng biết, vì muốn chứng minh rượu không có độc, cho nên Thẩm Tố Nhi đã uống trước một ngụm, nhằm giải trừ lòng nghi kị trong lòng nàng.

Tiếu quý phi nhận ly rượu, ngửa cổ cạn sạch.

“Rượu ngon.” Cổ họng Tiếu quý phi dường như nghẹn lại, câu nói thốt ra mang nét hào sảng của nhân sĩ giang hồ, ánh mắt đong đầy vẻ bi thương. Nàng tuỳ tiện thốt lên một câu như vậy chứ thực ra chẳng nếm ra mùi vị gì hết. Vào những lúc thế này, cho dù uống nước lã cũng cảm thấy khí thế ngút ngàn.

Có điều không thể không thừa nhận, Thẩm Tố Nhi càng ngày càng khâm phục con người Tiếu quý phi.

Chuyện đến nước này, nàng sao có thể từ tốn đến vậy. Thân hình dưới lớp y phục đầy vết máu khô, chắc hẳn đã phải chịu rất nhiều hình phạt khốc liệt. Thế nhưng tất cả mọi kiêu ngạo chẳng suy giảm. Nghe nói, những người càng tài năng thì càng cho rằng bản thân cao cao tại thượng, chỉ bất cẩn đôi chút là có thể đa sầu đa cảm ngay được.

Nàng lắc đầu thầm nghĩ, có lẽ trước kia mình đã nhìn nhầm mọi thứ.

Có lẽ do quan niệm đến trước là chủ, lại nghe thấy những lời đồn thất thiệt bất lợi cho bản thân, thành ra nàng cảm thấy Tiếu quý phi chắc chắn là một gian phi, suy cho cùng… ở chốn thâm cung hậu viện, kiểu gì cũng phải có một vài phi tử ác độc. Cho dù nàng ta thực sự là một gian phi thì cũng là một gian phi có cốt cách…

À… cái đó…

Thẩm Tố Nhi không tiếp tục nghĩ thêm nữa. Suy nghĩ của nàng xưa nay có chút lệch lạc. Thi thoảng lại rất khâm phục những người ác độc, xấu xa.

Đột nhiên, Thẩm Tố Nhi ngang ngược hạ lệnh “Trước tiên hãy bảo mọi người ở đây lui ra, bản cung và Tiếu quý phi cần nói một vài chuyện bí mật, những bí mật này chỉ truyền trong gia đình, không được truyền ra ngoài…”

Nghe mệnh lệnh thực khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười. Đây rõ ràng là đang nói đến bí mật hương liệu dùng khi tắm mà. Sự quyết liệt của người phụ nữ yêu thích cái đẹp lộ ra đồng thời cũng khiến người khác khó lòng đoán được nàng đang định làm gì tiếp theo.

Lưu tổng quản có phần bất lực, giả như bẩm báo những chuyện như vậy với hoàng thượng, chắc sẽ không sao? Khoảnh khắc nhận ra Tiếu quý phi không còn ác ý với hoàng hậu nương nương, Lưu tổng quản lập tức giơ tay truyền lệnh, dặn đám người dưới lui ra.

“Nương nương, có chuyện gì xin người cứ lên tiếng.” Lưu tổng quản dặn thêm một câu rồi cũng nhanh nhẹn lui ra. Nhưng mới đi được vài bước, ông ta dừng lại, quay người, khom lưng cung kính nói với Tiếu quý phi “Quý phi nương nương, những chuyện khi nãy hoàng hậu nương nương làm, không cần nói chắc người cũng hiểu. Xin người tuyệt đối đừng làm chuyện ngốc nghếch, vụ án nhà họ Tiếu, chưa đến giây phút sau cùng, có lẽ… vẫn có cơ hội lật thân.” Nói đến hai chữ ‘có lẽ’, ông liền đưa mắt nhìn về phía Thẩm Tố Nhi, chỉ rất nhanh thôi, nhưng Tiếu quý phi cũng đã nhìn thấy.

Lưu tổng quản muốn ám chỉ điều gì, Tiếu quý phi vốn thông minh, nhanh trí làm sao mà không hiểu? Tiếu quý phi nhìn Lưu tổng quản bằng ánh mắt cảm kích, dịu dàng đáp “Đa tạ ông, Lưu công công.”

Lưu tổng quản lui ra ngoài, đại đường rộng lớn lúc này chỉ còn Thẩm Tố Nhi và Tiếu quý phi.

Đột nhiên, Tiếu quý phi đứng dậy, quỳ trước mặt Thẩm Tố Nhi.

Thẩm Tố Nhi thoáng ngây người, thật không ngờ nàng ấy lại quỳ xuống một cách dứt khoát như vậy.

Tiếu quý phi khẳng khái dập đầu ba cái, mạnh đến mức vầng trán tím lại, rơm rớm máu.

“Người… người đừng làm vậy, đứng lên trước rồi nói chuyện.” Thẩm Tố Nhi định đỡ Tiếu quý phi dậy, sau cùng lại nhắc bản thân phải nhẫn nhịn. Rốt cuộc nàng cũng hiểu được câu nói sau cùng của Lưu tổng quản nghĩa là gì. Đoan chắc tiếp theo Tiếu quý phi sẽ mở miệng cầu nàng giúp người nhà mình.

“Hoàng hậu, xin tỷ hãy xin hoàng thượng, tha cho người nhà họ Tiếu, bọn họ đều là người vô tội, chẳng liên quan gì đến chuyện này cả, hà tất phải đại khai sát giới, khiến máu chảy thành sông? Tha mạng một người sẽ giảm bớt một phần tội nghiệt. Cầu xin tỷ, hãy cứu lấy bọn họ. Lúc nãy tỷ cũng đã nhìn thấy rồi đó, đứa trẻ sơ sinh vừa mới chào đời thì có tội lỗi gì chứ? Nó đã làm sai chuyện gì?”

Tiếu quý phi đặt lòng tự trọng của bản thân sang một bên đưa lời cầu cạnh, dáng vẻ đáng thương. Nàng chẳng biết phải kêu oan ở chỗ nào nữa.

“Quý phi, người cứ đứng lên rồi nói tiếp.”

“Hoàng hậu không đồng ý, ta xin quỳ mãi không thôi.” Bản thân Tiếu quý phi cũng là một người rất trọng tình trọng nghĩa.

“Người…” Thẩm Tố Nhi bất lực, nhất thời không biết nói gì cho phải.

Tiếu quý phi thấy vậy uất ức lên tiếng “Tính cách ta xưa nay quật cường, ngang ngạnh, từ nhỏ đã muốn trở thành một hiệp nữ giang hồ, vân du tứ hải, cướp giàu giúp nghèo. Ai ngờ, lại đem lòng yêu thương hoàng đế… thậm chí những lời phản đối của người thân cũng bỏ ngoài tai, sống chết không tiếc, nhất nhất đòi được nhập cung. Thế nhưng… chuyện đời khó đoán, chẳng ai ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này. Ta chết không đáng tiếc, thế nhưng người nhà của ta không hề có tội.” Càng nói, nàng lại cảm thấy oán hận nhà đế vương… tuyệt tình, tuyệt nghĩa.

Thẩm Tố Nhi cau chặt đôi mày, phần nào hiểu được tâm trạng của Tiếu quý phi, liền đưa tay ra trước mặt Tiếu quý phi than dài “Người hãy đứng lên mà nói chuyện, trán chảy máu rồi này.”

“Hoàng hậu…” Tiếu quý phi khẩn khiết kêu cầu.

Thẩm Tố Nhi bỗng rơi vào tình trạng khó xử, thấy Tiếu quý phi quỳ mãi không đứng dậy, do dự nói “Ta muốn hỏi người một chuyện, thế nhưng, lại lo người sẽ không thật lòng. Thực ra, cho dù đáp án thế nào, ta cũng không nhân cơ hội làm chuyện gì đâu… chỉ là, ta rất ghét người nào nói dối ngay cả khi người đối diện đã thật lòng thật dạ đối đãi với mình.” Nàng không phải là người tự cho mình là trung tâm vũ trụ, cũng không phải là người hành sự chuyên chế, càng không phải người luôn luôn thành thật, bởi vì nàng cũng thi thoảng phải nói dối.

Trên thế giới này có rất nhiều thứ giả tạo, đôi khi một vài lời nói dối thiện ý cũng chẳng có gì là to tát… Đương nhiên những lời nói dối thế này tuyệt đối không được dùng để hại người khác.

“Là chuyện gì?”

“Thích khách có phải là người hay không?”

“…”

Tiếu quý phi lặng người, thần thái cũng vì thế mà trở nên ngây dại.

Một lúc sau, nàng mỉm cười khổ sở, đáp “Tại sao người lại hỏi vậy? Không phải mọi người đều nói ta là thích khách sao?”

“Ừm, có lẽ vậy. Sơ Tuyết từng nói, bản tính người thẳng thắn, thế nên không ác độc, xấu xa đến mức đó.”

Nghe vậy, Tiếu quý phi có chút bất ngờ, Mộ Dung Sơ Tuyết rất ít khi nói chuyện với nàng không ngờ lại nghĩ về nàng như vậy, thoáng cảm động, do dự một hồi nàng liền hỏi ngược lại một câu “Nếu ta nói mình không phải thích khách, vậy người có tin không?”

Thẩm Tố Nhi suy nghĩ một hồi, sau đó lặng lẽ gật đầu.

Trong khoảnh khắc, Tiếu quý phi sửng sờ, đôi mắt long lanh, rồi nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống “Ta từng nói với hoàng thượng mình không làm, nhưng ngài không tin, thậm chí cả người thân cũng cho là ta làm… Cho dù dùng hình, ta cũng chỉ nghiến răng chịu đựng mà đáp hai tiếng “không phải”. Thế nhưng chẳng một ai chịu tin. Hôm nay, ta chỉ nói một câu đơn giản… vậy mà người đã tin sao?”

Nàng khóc đến mức nghẹn lời, bao nhiêu tuyệt vọng, bao nhiêu hàm oan khó lòng tả xiết bỗng ào ạt tuôn ra.

Thế thái lãnh đạm, tình người nhạt nhẽo.

Bao nhiêu uất ức chẳng biết dùng lời nào diễn tả.

Thẩm Tố Nhi đã biết đáp án. Có điều, nghi vấn cũ giải quyết xong, lại xuất hiện nghi vấn mới.

Ai lại mong lấy mạng nàng đến vậy? Ai có thể hận nàng đến thế? Kì lạ! Vừa chân ướt chân ráo vào cung, nàng không hiểu mình đã làm gì nên tội? Hoặc nói theo cách khác, ngoại trừ Tiếu quý phi, nàng còn đắc tội với người nào?

Khoảng một canh giờ sau.

Thẩm Tố Nhi quy về cung Triều Phụng, ngồi lặng giữa chính đường, đôi mắt đan phụng mơ hồ, mãi đến sau cùng, nàng vẫn chưa thể hứa với Tiếu quý phi.

Mắng nàng nhát gan cũng được, vô tình cũng xong, đây là hiện thực, không phải tiểu thuyết, không phải nhân vật nữ chính cứ khóc lóc vài câu là mấy anh chàng đẹp trai sẽ xuất hiện ứng cứu, sau đó dễ dàng vượt qua mọi kiếp nạn. Mộ Dung Cảnh nói giết là giết, tâm tư khó đoán, chỉ dựa vào một hoàng hậu không đắc sủng như nàng thì có tác dụng gì? Chưa nói đến việc bản thân đang bị giam lỏng, ngay việc ra khỏi cung Triều Phụng cũng là một vấn đề. Nàng lại vừa vào cung, hiểu biết về thâm cung nội viện còn hạn hẹp, giả như mạo hiểm đi cầu cạnh rất có khả năng còn mất luôn cả tính mạng.

Người khôn phải tự biết lượng sức mình. Hơn nữa, nàng cũng là người liên quan trong chuyện này.

Ngày nào vụ án còn chưa điều tra ra ngọn ngành, bản thân nàng cũng chẳng được an lành, vô sự. Trước mắt tạm thời sóng yên biển lặng phần nhiều là do vụ án của Tiếu quý phi vẫn còn chưa kết thúc. Tên thích khách ẩn náu cũng không phải kẻ ngốc, nếu ra tay lúc này chẳng khác nào rửa sạch hiềm nghi cho Tiếu quý phi. Hơn nữa, Mộ Dung Cảnh cũng đã tăng cường thị vệ bảo vệ cung Triều Phụng, hiện nay, ruồi muỗi bay vào còn khó nói chi là người?

Buổi chiều, một tiểu thái giám đem theo khẩu dụ đến cung Triều Phụng, nói rằng hoàng thượng truyền nàng đến ngự hoa viên thưởng hoa.

Thẩm Tố Nhi vừa nghe đã tỏ ra chán nản. Mùa đông thì có hoa gì chứ? Đoan chắc triệu nàng đến để giải thích căn kẽ chuyện sáng nay.

Nghĩ vậy nàng liển thay một bộ y phục mới, theo tiểu thái giám ra ngoài. Hành lang ngoằn ngoèo, gấp khúc, đi một hồi lâu, rốt cuộc cũng đến được ngự hoa viên. Quả nhiên, chỉ có một con đường tiến vào trong đình nghỉ trung tâm hồ.

Ven hồ trồng rất nhiều hoa cúc, cúc trắng nở rộ, thanh nhã hơn tuyết, khẽ lay động trong gió, thoảng hương thơm nhẹ mà dễ chịu.

Đưa mắt nhìn ra xung quanh, thiết kế hoa viên thời cổ đại quả nhiên tinh tế, thanh cao, đẹp tuyệt vời.

Từ xa, Thẩm Tố Nhi đã nhìn thấy bóng Mộ Dung Cảnh đứng trong đình nghỉ.

Chỉ một mình?

Lúc này, Lưu tổng quản đang đứng bên ngoài, thấy Thẩm Tố Nhi, lập tức tiến vào trong đình. Thẩm Tố Nhi hoàn toàn không biết Lưu tổng quản đã nói những gì, có điều nàng đoán, đoan chắc là bảo nàng đã tới.

Quả nhiên…

Mộ Dung Cảnh quay người nhìn mỹ nhân đang thướt tha tiến lại chỗ mình.

Lúc Thẩm Tố Nhi bước vào đình, Lưu tổng quản liền nhanh chóng lui ra.

Thẩm Tố Nhi vốn định tuỳ tiện như mọi khi, nhưng thấy ánh mắt soi xét của Mộ Dung Cảnh, nàng liền hành lễ theo đúng quy tắc.

Trên chiếc bàn đá được điêu khắc tinh xảo đặt giữa đình, có bày một vài món điểm tâm tinh tế cùng một bình trà. Bình trà này trông khá đặc biệt, phía dưới còn có bếp lò, lửa than cháy rừng rực.

Ở một góc khác trong đình đặt một chiếc ghế đá dài, trên có để một cây đàn tranh.

Trong lòng Thẩm Tố Nhi lúc này chỉ mong hoàng thượng đừng bắt nàng phải đàn, bởi nàng ở thời hiện đại... chưa từng học đánh đàn. Thế nhưng có nhiều chuyện, càng lo lắng thì lại càng có khả năng xảy ra. Mộ Dung Cảnh ung dung ngồi đó, bình thản buông lời “Hoàng hậu, liệu nàng có thể gảy một khúc cho trẫm nghe được không?”

Đột nhiên, tất cả mọi hi vọng trong nàng tan biến, thay vào đó là nỗi sợ hãi, lo lắng không thôi?

Nàng chỉ còn cách nhẹ mỉm cười, dùng giọng nói tự cho là e thẹn đáp “Hoàng thượng, tại sao chúng ta không bàn việc chính trước?”

Mộ Dung Cảnh khẽ nhướng mày kiếm, đôi mắt âm trầm nhất thời không đoán ra được hỷ nộ ái ố. Chỉ thấy, ngài nho nhã cầm bình trà lên, rót cho Thẩm Tố Nhi và bản thân mình mỗi người một chén. Sau đó mới từ tốn mở lời “Nàng không biết đánh đàn?”

Một câu nói bình thản như không nhưng chẳng khác nào lựu đạn, trong khoảnh khắc khiến Thẩm Tố Nhi hoảng loạn.

Quả nhiên... nhất cử nhất động của nàng đều bị ngài nhìn thấy. Thôi được! Nếu đã bị người ta đọc vị thì cần gì phải giả bộ? Bởi lẽ càng giả bộ chẳng phải càng khiến người ta thấy mình thiếu thành ý sao? Hầy, nàng chỉ là mong giữ được tính mạng mà thôi.

Trong lòng hạ quyết tâm, Thẩm Tố Nhi ngồi xuống ghế đá, đưa tay nâng ly trà ban nãy Mộ Dung Cảnh rót cho, uống cạn. Lại liếc mắt nhìn sang món điểm tâm tinh tế, nàng rất thích ăn táo mèo, cũng thích ăn hoa quả, thế nhưng rất ít khi ăn các loại bánh. Sau cùng nàng vẫn đưa tay lấy một miếng, cho vào miệng “Mùi vị quả không tệ, chúng ta nói chuyện chính đi hôm nay thần thiếp đã đến thiên lao thăm Tiếu quý phi, tình hình cụ thể... đoan chắc ngài đã nắm được.”

“Tại sao không tiếp tục giả bộ nữa?” Mộ Dung Cảnh nhấc ly trà lên, uống một ngụm nữa, nói.

Nghe vậy, Thẩm Tố Nhi khựng người, định trợn mắt quát lớn. Chuyện đó... rốt cuộc ngài có còn là người nữa không? Khả năng quan sát của đàn ông thời cổ đại đều lợi hại như vậy sao ? Thật không dám tin! Chỉ trong thời gian ngắn... ngài đã nắm rõ tính nết, thói quen của nàng. Thẩm Tố Nhi buột miệng hỏi “Hoàng thượng, ngài bao nhiêu tuổi rồi?”

“Hai mươi tư.” Mộ Dung Cảnh đáp lại, khuôn mặt hoàn toàn lãnh cảm.

Thẩm Tố Nhi bất ngờ ngước mắt, trong lòng đã tìm lại được cảm giác thăng bằng. Thất bại trước một người có độ tuổi tương đương với mình chắc không bị coi là quá mất mặt. Nó chỉ chứng minh một điều, núi cao còn có núi cao hơn, và ngài chính là ngọn núi cao chặn trước mặt khiến nàng không nhìn thấy được đỉnh. Tiếp đó nàng đưa lời nịnh nọt “Chăm sóc không tệ đâu, hai mươi tư mà cứ như hai mươi vậy, ngài có bí quyết gì không?”

Đôi mắt Mộ Dung Cảnh sáng lên, trong lòng trào dâng cảm giác hứng thú.

Hai người cứ thế chìm trong im lặng một lúc lâu. Hồi sau Thẩm Tố Nhi quyết định chủ động lên tiếng. đem manh mối tìm được sau chuyến thăm thiên lao kể lại cho Mộ Dung Cảnh.

Sau cùng, Thẩm Tố Nhi còn nói thêm “Thần thiếp tin những lời Tiếu quý phi nói, thích khách chắc chắn là một kẻ khác… À đúng rồi, hoàng thượng biết chuyện mùi hương kì lạ trên người Tiếu quý phi có lúc biến mất đúng không? Chính là lúc đi tắm... thì mùi hương kia sẽ biến mất?”

“Trẫm không rõ lắm.”

“Này, người ta thê tử của ngài... à không là phi tử của ngài đó, khi hai người lên giường, không cởi...” Khoảnh khắc đó Thẩm Tố Nhi muốn cắt đứt luôn lưỡi của mình, nàng đang nói gì chứ? Đặc biệt khi thấy ánh mắt ngài, nàng thẹn thùng đưa mắt nhìn đi chỗ khác, giả bộ thuần khiết.

Qua khóe mắt, nàng thấy Mộ Dung Cảnh khẽ nhếch miệng, sau đó lại rót một ly trà, rồi nho nhã đưa lên đôi môi gợi cảm nhấp một ngụm, bình thản nói “Hoàng hậu đang ghen sao?”

“Không có sở thích đó.” Nàng nhanh chóng phản kích.

“...”

Im lặng lại một hồi im lặng.

“Có nhiều chuyện không thể nói linh tinh được. Ha ha!...” Dứt lời Mộ Dung Cảnh bật cười. Nụ cười xuất phát từ trái tim.

Lưu tổng quản cùng các cung nữ đứng hầu bên ngoài đình nghe tiếng cười của ngài nhất loạt quay về phía đình với ánh mắt cực kỳ kinh ngạc. Thì ra hoàng thượng cũng có thể bật cười thành tiếng? Hơn nữa còn cười rất vui vẻ. Đã bao lâu rồi, hoàng thượng không cười lớn như thế này? Lưu tổng quản đưa tay nhẩm đếm đếm, hình như... vào năm ngài mười lăm tuổi, có điều chẳng thể nhớ nổi thời gian cụ thể là khi nào.

Đợi đến khi Mộ Dung Cảnh không cười nữa, nàng chán nản đưa lời “Hoàng Thượng, ngài thấy vụ án của Tiếu quý phi... kết cục sau cùng sẽ thế nào?” Ít nhất cũng phải hỏi kết quả, nàng vốn rất muốn cầu xin ngài khai ân rộng lượng, thế nhưng lại không dám khẳng định nói ra liệu có phản tác dụng hay không.

Tâm tư đế vương vốn thất thường khó đoán.

Quả thực, trong lòng Thẩm Tố Nhi vẫn luôn nghi ngờ, vụ án thích khách này, trong một đêm, cả tộc họ Tiếu đều trở thành tội nhân chờ chết, tuyệt đối ẩn tình không đơn giản như bề ngoài. Bởi vì một hoàng đế có thể dễ dàng khống chế sống chết của người khác như Mộ Dung Cảnh mới chính là người nắm rõ toàn bộ cục thế. Hơn nữa, họ Tiếu đang quyền khuynh triều đình... Bỗng sắc mặt Thẩm Tố Nhi sầm đen lại, vầng trán trắng ngần lấm tấm mồ hôi. Bởi vì lần trước, khi nàng mới chỉ xin ngài cho tới thiên lao thăm Tiếu quý phi đã bị quy tội can dự triều chính.

Trước giờ, đế vương vì muốn củng cố hoàng quyền, hy sinh tính mạng của một số người là điều không thể tránh khỏi...

Trong lúc nàng còn đang trầm tư suy nghĩ, Mộ Dung Cảnh bình thản đưa ngón tay vén lọn tóc bên tai nàng lên, sau đó kéo một cái, không mạnh không nhẹ, chỉ đủ khiến cho người phụ nữ trước mặt đau đến nhăn nhó mặt mày “Nàng tư chất thông minh, thử đoán đáp án trong lòng trẫm xem?”

Thẩm Tố Nhi bị ngài kéo tóc, lập tức định thần. Nàng nhìn ngài bằng ánh mắt oán thán, khi thấy thái độ bình thản đưa tay cầm một miếng bánh cho vào miệng như thể chẳng có chuyện gì xảy ra. Suýt chút nữa nàng định dùng mười loại đại hình khốc liệt để trả thù, thậm chí sau khi băm nát thành trăm mảnh sẽ cho vào cối giã. Đáng tiếc, người ta vừa đưa mắt nhìn sang, người phụ nữ này lập tức ngoan ngoãn cúi đầu như một tiểu nha đầu hiền lành, vô tội.

“Nếu nàng đoán trúng, trẫm sẽ suy nghĩ đến việc buông tha họ.” Ngài nói giọng bình thản như không.

“Có thể sao? Hầy...” Bỗng nhiên, Thẩm Tố Nhi bớt phần lười nhác khi ý thức được tầm quan trọng. Nàng đưa mắt nhìn Mộ Dung Cảnh, đo lường tính xác thực trong lời nói của ngài. Chỉ một câu đơn giản đã tiết lộ rõ một việc, ngài thực ra đã muốn chu di tam tộc ho Tiếu từ rất lâu rồi. Cho dù nàng có tìm ra bao nhiêu điểm tình nghi, kiếm bao nhiêu chứng cứ thiết thực cũng đều công cốc, bởi một khi Mộ Dung Cảnh đã quyết, sẽ khó lòng thay đổi.

Thế nhưng, không phải ngài vừa mới cho nàng một cơ hội...

Mộ Dung Cảnh xem ra đang rất nhẫn nại chờ đợi đáp án, thi thoảng còn không quên rót thêm trà cho nàng dùng.

Thế nhưng nàng lại cứ mãi im lặng không lên tiếng.

Nước trà được thay hết bình này đến bình khác, điểm tâm cũng đã đổi mấy lần.

Vào giữa trời đông lạnh giá, bàn tay Thẩm Tố Nhi lại đẫm đầy mồ hôi. Kể từ khi xuyên không đến đây, nàng lúc nào cũng lười nhác, hời hợt, chưa từng nghiêm nghị như lúc này, thậm chí, vầng trán trắng sáng đã lấm tấm đầy mồ hôi. Từ đó cho thấy, nàng mâu thuẫn, khổ tâm đến độ nào.

Mộ Dung Cảnh bình thản đứng đó, đôi môi cong lên thành một nụ cười rất nhạt, ngài nhìn Thẩm Tố Nhi, rồi từ từ cất bước, áo bay trong gió, tiêu diêu, hào sảng rời khởi đình nghỉ. Ngài âm thầm quan sát thần thái của nàng lâu như vậy, có thể khẳng định nàng đã đoán ra mọi chuyện, chỉ là đang phân vân xem có nên nói hay không “Hoàng hậu, chỉ cần nàng không nói chuyện đó ra, trẫm có thể miễn nàng không phải chết.”

“Thiên hạ bình, diệt công thần. Tụ hoàng quyền, vững giang sơn.” Thân ảnh nàng tiêu diêu tự tại, dập dờn trong mây gió, nhưng lời nói lại rành rọt từng chữ từng từ. Chỉ mấy câu đơn giản, trải qua quá trình mâu thuẫn, lời thốt ra khỏi miệng lại dài tựa thiên thu, nàng hạ quyết tâm phải liều mình xông tới.

Bỗng, bóng ai đó chồm lên.

Nàng còn chưa kip phản ứng, cảm giác áp bức đáng sợ đã trùm khắp không gian cuồn cuộn tràn tới. Thẩm Tố Nhi thấy phần cổ đau đớn, tiếp đó, hô hấp khó khăn, dường như sắp đứt hơi mà chết. Khi ý thức được chuyện gì đang xảy ra, nàng nhắm mắt lại, từ bỏ việc vùng vẫy, trong lòng khẽ than một câu “Thua rồi!”

Khoảnh khắc, ánh mắt lạnh lùng, cơn giận điên cuồng, đôi bàn tay trắng trẻo ngọc ngà của ngài bỗng trở thành một thứ bùa đòi mạng.

Trời đất tối sầm, sinh tử le lắt, ngàn cân treo sợi tóc.

Sắc mặt nàng càng lúc càng xấu, bởi vì thiếu dưỡng khí nghiêm trọng. Đôi mắt nhắm nghiền khiến người ta chẳng thể biết được suy nghĩ gì hết, bởi nàng biết bản thân sẽ phải chết.

Giây phút, trong lòng Mộ Dung Cảnh trào dâng cảm giác lạc lõng, thất bại hoàn toàn, bản thân cũng vì thế từ từ buông lỏng.

Vừa trở về từ quỷ môn quan, Thẩm Tố Nhi toàn thân bất lực, hai chân mền nhũn ngã xuống đất, nàng lúc này chẳng buồn tốn công mà chống đỡ lấy thân người. Nàng nằm dưới đất, chẳng màng đến cái rét mùa đông, ra sức hít thở. Thế nhưng còn chưa hít thở bình thường, cánh tay trái lại truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt.

Kì lạ là giây phút đó nàng không hề cảm thấy tức giận, ngược lại chỉ thấy nực cười.

Đường đường một nam nhân to lớn lại báo thù bằng cách giẫm mạnh lên bàn tay một một phụ nữ yếu đuối, đây là lần thứ mấy rồi? Nếu tính cả lần đầu tiên ngài dùng vỏ kiếm ấn mạnh xuống tay nàng thì đây là lần thứ ba rồi. Trời ơi! Lẽ nào ngài không ý thức được hành động của mình ấu trĩ đến thế nào sao?

Mộ Dung Cảnh lạnh lùng hạ lệnh “Mau mở mắt ra.”

“Dạ! Hoàng thượng không biết đã suy nghĩ thế nào?” Thẩm Tổ Nhi từ từ mở mắt, trong ánh mắt nàng lúc này đã bình lặng như mặt nước hồ thu.

Mộ Dung Cảnh thâm trầm, từ từ nhấc chân ra “Người nhà họ Tiếu đã cho nàng lợi lộc gì? Sao có thể khiến nàng liều chết vì họ?”

“Sai? Hoàng thường, ta chẳng hề vĩ đại chút nào...” Thẩm Tổ Nhi cong miệng mỉm cười, ánh mắt bất cần, nói “Ta chỉ cảm thấy... chán sống rồi!” Thực ra, khi nói câu này, nàng đoan chắc ngài sẽ nổi sát khí.

Quả nhiên, nàng thấy khóe miệng ngài khẽ giật.

Tâm trạng nàng lúc đó trái lại vô cùng vui vẻ, bởi nàng biết vẻ ngoài cao ngạo lạnh lùng chỉ là vỏ bọc nguy trang “Hoàng thượng, thực ra ngài... rất đáng yêu.”

Mộ Dung Cảnh vội vã quay người, phất áo rời đi, vừa ra khỏi đình nghỉ, ngài dừng bước, thở hắt ra một hơi, do dự quay người, phục hồi dáng vẻ, trong ánh mắt chỉ có thể cảm nhận được niềm hứng thú và yêu thích. Ngài xoay người bước đến bên nàng, quỵ gối, bình thản nói “Hoàng hậu, lần này, trẫm có thể nhận thua.”

Thẩm Tố Nhi mỉm cười nói “Hoàng thượng đã suy nghĩ kĩ khi quyết định tha cho nhà họ Tiếu?” Nàng cảm thấy mọi chuyện không thể đơn giản, thế nhưng cũng rất hài lòng với kết quả đạt được. Suy cho cùng nàng đã phải liều tính mạng mình mới có thể đổi lại thế cục trước mắt. Nhìn có vẻ không đụng đao kiếm, không đụng bạo lực, thế nhưng trước sau đều phải đấu tranh tư tưởng. Bởi vì nàng có thể đoán ra được đáp án, đương nhiên có thể nhìn thấu được hiểm nguy sau khi nói ra chân tướng sự việc... Đó là bản thân sẽ rơi vào cảnh bị Mộ Dung Cảnh giết người diệt khẩu.

Suy ngẫm một hồi, nàng lại cảm thấy bản thân có khả năng sống tiếp nhiều hơn.

Quả nhiên, Mộ Dung Cảnh vẫn còn lời muốn nói.

“Chúng ta hãy đánh cược thêm lần nữa. Nếu nàng thắng trẫm sẽ để tam tộc họ Tiếu không phải chết.”

“Đánh cược thế nào?” Sự việc trọng đại, Thẩm Tổ Nhi đương nhiên không từ chối. Đột nhiên ngài chủ động lui một bước, nếu nàng không biết điều, chẳng phải tự tìm đường đến cái chết nhanh hơn? Có điều, nàng cảm thấy cơ hội thắng rất lớn, bởi vì ngài chỉ đồng ý tha chết cho họ chứ không phải phục hồi nguyên chức.

Ánh mắt Mộ Dung Cảnh hừng hực niềm nhiệt tình trước nay chưa từng có “Nếu trong vòng ba ngày, nàng có thể khiến trẫm bật cười thật tâm vui vẻ, coi như nàng thắng.”

Thẩm Tố Nhi khi nghe xong cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, bởi cách đánh cược quá đỗi bất ngờ. Có điều, nàng cũng không vội trả lời, bởi lẽ tiếp xúc với Mộ Dung Cảnh mà không thận trọng, có khi chết lúc nào cũng không hay.

Cười hay không là do ngài quyết định. Hơn nữa dựa vào tích cách lạnh như băng của ngài, thách thức của lần đánh cược này quá cao.

Suy nghĩ thật kĩ từng lời Mộ Dung Cảnh nói, càng nghĩ nàng càng cau chặt đôi mày, trong lòng ngập tràn cảm giác thất vọng.

Đơn giản một câu, chỉ một câu ngắn ngủi có thể giữ được đường lui cho bản thân, cuối cùng lại tạo thành vài cái bẫy mới chờ nàng vướng vào. Cho dù không phải vậy, khả năng chiến thắng của nàng nhiều lắm cũng chỉ một phần trăm, chưa tính thêm bẫy gài khắp nơi cơ hội thắng chỉ còn một phần nghìn. Nhưng nàng chẳng có chọn lựa nào khác, điều mâu thuẫn duy nhất chính là giả bộ trúng kế, hay vạch rõ quỷ kế của ngài ngay trước mặt đám đông?

Mộ Dung Cảnh mỉm cười dịu dàng “Thế nào? Nàng đã nghĩ kĩ chưa?”

“Hoàng thượng, trước khi đánh cược, liệu chúng ta có nên nói rõ quy tắc? Ví dụ như, trong ba ngày này, thần thiếp sẽ bị giam lỏng trong cung, không có ý chỉ của ngài không được rời khỏi cung Triều Phụng. Còn nữa, nếu ba ngày đó ngài cố tình tránh mặt, vậy thì… chẳng phải thần thiếp thua chắc rồi sao? Đánh cược như vậy thì còn gì thú vị?” Thẩm Tố Nhi từ từ ngồi dậy, trực tiếp đưa ra ý kiến.

Mộ Dung Cảnh thoáng nheo mắt, trong lòng không khỏi thầm khen nàng quả nhiên là người tinh tế “Vậy trong ba ngày đánh cược, trẫm cho phép nàng đến tìm bất cứ lúc nào.”

“Hào sảng.” Thẩm Tố Nhi buông một tiếng, tiếp đó, lại đổi ngữ điệu “Còn nữa, nếu đã là đánh cược thì trong ba ngày này, cho dù thần thiếp có làm gì, ngài cũng không được bắt tội? Giả như lúc chọc cho ngài vui vẻ… ngộ nhỡ… gây ra chuyện đại bất kính gì đó…” Vừa nói nàng vừa tỏ ra có phần khó xử.

Phải tranh đấu thêm một đặc quyền nữa, vậy thì khả năng chiến thắng của nàng mới cao được.

Mộ Dung Cảnh nheo mắt nhìn nàng, đoan chắc đang có mong muốn cắn chết nàng tại chỗ “Được, trong thời gian quy định, miễn nàng tất cả tội lỗi.”

“Tạ hoàng thượng.” Thẩm Tố Nhi mỉm cười xán lạn, coi như đã nhận được hai đặc quyền gia tăng khả năng chiến thắng. Thế nhưng để thắng vẫn rất khó, bởi lẽ vụ cá cược này vẫn còn một cái bẫy chí mạng… đó là không có người thứ ba đứng ra định đoạt công bằng. Hầy, thực ra, muốn đòi công bằng với hoàng đế, nàng chán sống rồi sao? Thế nhưng, hai yêu cầu trước ngài đã đồng ý, không biết điều sau cùng sẽ thế nào đây?

“Hoàng thượng, nếu đã cá cược thì chúng ta nên công bằng một chút…”

“Dừng lại. Nàng có muốn cá cược nữa không?” Mộ Dung Cảnh cắt ngang, không cho nàng cơ hội tiếp tục nói thêm “Nghe kĩ đây, lần đánh cược này chẳng cần phải bàn đến công bằng, ngay từ đầu, trẫm đã chiếm lợi thế rồi. Trong ba ngày tới, nàng phải nghĩ mọi cách để khiến trẫm bật cười thành tiếng. Hoàng hậu, để trẫm cười thì dễ, nhưng khiến trẫm bật cười thành tiếng rất khó chứ đừng nói là cười vui vẻ xuất phát từ trong tâm. Trẫm thấy… trận cá cược này làm khó hoàng hậu rồi. Hơn nữa còn phải để trẫm thừa nhận mình đã bật cười thành tiếng vui vẻ… Nàng tính xem còn dám cá cược nữa không?” Dứt lời, ngài lập tức đứng dậy, dường như không muốn tiêu tốn thời gian thêm nữa.

Nghe vậy, Thẩm Tố Nhi tức thì rơi vào trầm lặng. Nàng định tranh thủ xin thêm chút cơ hội thắng, nay bỗng bị cắt đứt đột ngột. Thế nhưng nàng quyết cược vụ này, dù gì… giả như có thua nàng vẫn chẳng tổn thất gì, chỉ là không giúp được nhà họ Tiếu mà thôi. Việc thiện không thành, nàng cũng đã tận tâm tận lực. “Được, thần thiếp chấp nhận đánh cược. Lúc nào thì bắt đầu?”

“Giờ tí đêm nay.” Mộ Dung Cảnh hứng thú nhìn nàng, buông lời đáp.

“Nhất ngôn cửu đỉnh. Vậy thần thiếp xin cáo lui trước.” Thẩm Tố Nhi ngồi một lúc lâu, đã hồi phục lại nhiều, duy chỉ có cảm giác đau ở vùng cổ là chưa hoàn toàn hết.

“Từ từ.” Mộ Dung Cảnh đột ngột cất tiếng, thanh âm hiếm khi dịu dàng “Nếu đã cược tính mạng nhà họ Tiếu, còn nàng thì sao?”

“Chuyện đó… hầy, thần thiếp chẳng có thứ gì đáng tiền cả, hơn nữa, ngài đâu thiếu tiền.” Thẩm Tố Nhi cúi đầu, cảm thấy trong lời nói của ngài có phần không ổn, nàng lại mắc bẫy, thật là một chữ ‘khổ’ chẳng thể hình dung hết tình cảnh của nàng. Có phải ngay từ đâu nàng đã quá chủ quan? Hay ngay từ đầu ngài đã có mục đích rõ ràng?

Bất ngờ, vòng eo nàng bị thít chặt, cả người ép sát vào Mộ Dung Cảnh. Khoảnh khắc, sự ngăn cách giữa hai người không còn nữa, ngài khẽ ngửi hương thơm trên mái tóc có phần hơi rối của nàng, rồi nhẹ nhàng lên tiếng “Có một thứ khiến trẫm cảm thấy hứng thú.”

“Là thứ gì?”

“Chính là nàng. Đã vậy chúng ta đánh cược trọn kiếp nàng phải ở lại bên trẫm.” Lời nói hùng hồn, lập trường kiên định.

“Hả? Không được! Đổi sang điều khác đi.” Thẩm Tố Nhi kinh hãi, chẳng nghĩ ngợi nhiều lập tức đưa lời từ chối. Nàng đã đoán trước mọi chuyện không thể đơn giản như vậy, thế nhưng, lấy bản thận ra đánh cược… nàng chưa từng nghĩ tới. Nàng ngô nghê nên lúc ý thức được chuyện này, ngài đã dụ dỗ nàng nhảy vào cái hố do chính ngài đào sẵn. Bởi ngài biết nếu nói trước, nàng sẽ từ chối, vậy nên dụ dỗ nàng đồng ý, sau đó mới đưa ra yêu sách của mình. Lúc này nàng muốn từ chối tức thì sẽ phạm tội khi quân, mà khi quân chính là tội chết. “Hoàng thượng, chúng ta đã có giao ước, ba năm sau ngài sẽ để thần thiếp xuất cung.”

Mộ Dung Cảnh mím môi, ánh mắt tức thì tối sầm lại.

Mãi lúc sau, ngài mói lặng lẽ bước ra khỏi đình, lặng lẽ đi giữa hành lang.

Khoảnh khắc, Thẩm Tố Nhi bỗng thấy áp lực nặng nề.

Tóc đen buông xoã, dáng vẻ cô đơn, mỗi bước ngài đi chẳng khác nào điểm xuyết thêm từng nét lên bức tranh thuỷ mặc.

“Hoàng thượng. Thần thiếp chấp nhận.” Nàng buột miệng kêu lên.

“Ừm” Mộ Dung Cảnh đáp lại một câu, chẳng quay đầu, thậm chí bước đi cũng chẳng hề chững lại.

Nàng chán nản nhìn theo bóng lưng dần khuất của ngài, hoàn toàn bất lực. Nàng vốn tự cho bản thân thông minh tuyệt đỉnh, hôm nay vẫn cứ bị ngài giăng bẫy, xỏ mũi dắt đi mà chẳng hay biết.

Truyện Chữ Hay