Đứng trước nhiều ống kính máy quay, Quyền Lập Chí tiếp tục phát biểu: “Tôi muốn cảm ơn tất cả mọi người vào lúc đất nước khó khăn nhất vẫn không rời bỏ. Nhờ có mọi người, đất nước của chúng ta mới giàu mạnh.”
Quyền Lập Chí cúi sâu mình bày tỏ cảm kích đối với những người dân đang có mặt và cả với những người đang ngồi trước màn hình tivi… Tóm lại, diễn kịch cũng phải diễn cho tới.
Ông ta cúi người hành lễ, đương nhiên người dân cũng phải đáp lễ, hai bên qua lại, cũng mất một lúc lâu.
Lúc này, có người vội vã chạy đến giao một bản tài liệu báo cáo cho Quyền Lập Chí: “Thưa ngài, đây là số liệu thống kê về số phiếu thực được người dân tiến hành trên mạng ủng hộ ngài Quyền Đông Minh lên làm Tổng thống.”
Quyền Lập Chí lật vài trang, lúc nhìn thấy con số, hài lòng gật gật đầu, lại nhìn sang Quyền Đông Minh bên cạnh: “Đông Minh, không chỉ các đại biểu ở đây hi vọng cháu có thể kế nhiệm giữ chức vị tổng thống, mà số liệu thống kê này cho thấy, có đến tám mươi phần trăm người dân cả nước ủng hộ cháu. Nhân dân kỳ vọng cao ở cháu như vậy, cháu vẫn còn muốn từ chối sao?”
Quyền Đông Minh tỏ vẻ khó xử, nắm chặt tay, chần chừ nói: “Chú, không phải cháu không đồng ý, mà là cháu…”
Trong đoàn đại biểu nhân dân ngồi bên dưới, có người lập tức dẫn đầu hô lên: “Ngài Đông Minh, tổng thống ngoài ngài ra không thể là ai khác được, mong ngài đừng từ chối.”
Màn kịch này bọn họ đã tập dượt kỹ rồi, một người dẫn đầu, thì những người khác tự nhiên cũng sẽ lần lượt hưởng ứng, phải tạo ra một hiện tượng giả rằng mọi người dân đều rất hi vọng Quyền Đông Minh lên làm tổng thống
Ban nãy Quyền Lập Chí cũng nói rồi, tục ngữ nói nước không thể một ngày thiếu vua, Quyền Nam Dương gặp tai nạn, việc gấp trước mắt là cần một vị tổng thống mới đứng ra thay thế.
Quyền Nam Dương xảy ra chuyện, Quyền Đông Minh cũng là con cháu nhà họ Quyền, nên có tư cách cao nhất, cũng là ứng cử viên có khả năng nhất trong nhiệm kì này.
Lúc này đề cử Quyền Đông Minh có lẽ là thời điểm tốt nhất, cho dù là Quyền Lập Chí hay là Thái Yên Chi bên cạnh ông ta, hoặc có lẽ là chính Quyền Đông Minh cũng không muốn bỏ qua cơ hội tốt này.
Mọi người cùng nhau kêu gọi: “Ngài Đông Minh, tổng thống nhất định phải là ngài, mong ngài có thể đứng ra làm chủ đại cục, đừng từ chối nữa.”
Mọi người thi nhau kêu gọi, âm thanh vang tận trời xanh.
Lúc những đợt sóng kêu gọi này ào lên, Quyền Lập Chí ghé vào tai Quyền Đông Minh khẽ nói: “Đông Minh, bây giờ đã không ai có thể ngăn cản cháu tiến đến vị trí tổng thống nữa rồi. Thằng nhóc này, cố gắng lên, tương lai thiên hạ là của cháu rồi.”
Quyền Đông Minh khẽ cười gật đầu: “Chú yêu quý của cháu, chú yên tâm, thiên hạ này là của cháu, cũng là của chú.”
Lời của Quyền Đông Minh khiến Quyền Lập Chí rất hài lòng, có điều không khỏi có chút tiếc nuối: “Ôi! Giá mà con của chú hiếu thuận với chú được một nửa của cháu thì tốt quá.”
Nghĩ đến con trai của mình, Quyền Lập Chí ít nhiều thấy đau lòng và tiếc nuối.
Đặc biệt là khi ông đã lớn tuổi rồi, ba đứa con trai, đứa thì chết, đứa thì mất tích, chỉ là so với chuyện mất đi con trai, ông càng sợ mất đi quyền lực.
Vì vậy, giữa quyền lực và tình thân, cán cân trong lòng Quyền Lập Chí luông hướng về bên quyền lực, cũng có nghĩa là buông bỏ tình thân.
Ông ta lại nói: “Đợi cháu ngồi lên vị trí đó rồi, lúc đó cháu sẽ có những thứ cháu muốn, đừng nói chỉ là con nhóc nhà họ Trần, cho dù cháu có muốn một trăm, một nghìn đứa như vậy, cũng không có gì khó?”
“Con nhóc nhà họ Trần? Chú, chú nghĩ cháu muốn con nhóc nhà họ Trần đó à?” Quyền Đông Minh cười, Quyền Lập Chí còn thật sự cho rằng anh ta nhìn trúng cô ta sao.
Trong lòng anh ta, quyền lực quan trọng hơn hết thảy, Trần Nhạc Nhung đó tính là cái thá gì?
Quyền Đông Minh thừa nhận cô ta cũng không tồi, vóc dáng đẹp, mặt xinh xắn, nhưng người đẹp giống như cô ta nhiều vô kể, thậm chí tốt hơn cô ta cũng có.
Nhưng chỉ vì cô ta xinh đẹp ưu tú, mà anh phải thích à?
Nên nói là, anh ta thích cô, nhưng không phải là vì vẻ đẹp của cô, mà chỉ vì đó là người phụ nữ mà Quyền Nam Dương thích.
Chỉ cần là những thứ thuộc về Quyền Nam Dương, anh ta đều muốn có, đều muốn cướp về, giống như mẹ Quyền Nam Dương năm xưa đã cướp đi mọi thứ đáng lẽ thuộc về mẹ anh ta.
Hoặc có lẽ, anh ta muốn có được tập toàn Thịnh Thiên to lớn ở phía sau, đó được kì tài của giới doanh nghiệp là Trần Việt.
Sau khi anh ta lên làm tổng thống của nước A, nếu như có thêm được con nhỏ đó, có được sự ủng hộ của Trần Việt, của tập đoàn Thịnh Thiên, anh ta sẽ chẳng phải lo không có cách làm nước A giàu mạnh.
Người dân vẫn đang hô hào, thậm chí còn kích động những người đang xem TV hô hào theo, giờ phút này người dân toàn nước đang mong chờ, hi vọng Quyền Đông Minh có thể gật đầu đồng ý.
Cuối cùng, Quyền Đông Minh khẽ giơ tay, ra hiệu mọi người yên tĩnh, đợi hiện trường yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng hít thở, Quyền Đông Minh mới khẽ mở lời: “Nếu mọi người đã tin tưởng tôi như vậy, thì tôi cũng không có lí do gì để từ chối nữa. Chỉ cần nhân dân cần đến tôi, sau này tôi sẽ dốc hết sức để phục vụ cho đất nước.”
Thái Yên Chi đang đứng bên cạnh Quyền Lập Chí khẽ nhìn Quyền Đông Minh, khóe môi bà ta cong lên nở nụ cười.
Bà ta nhẫn nhịn ba mươi năm, tính toán từng chút, hôm nay cuối cùng mọi thứ cũng đã thành công rồi, bà khẽ thở phào một hơi.
Người đàn bà chết tiệt cùng đứa con chết tiệt của bà ta không thể cản được bước chân của hai mẹ con bà nữa rồi.
Haha.
Nghĩ đến người đàn bà đã chết kia, lòng Thái Yên Chi cảm thấy vui vẻ hả hê vì trả được thù, năm đó khi mới bước vào nhà họ Quyền, bà ta luôn bị coi thường.
Nhưng bây giờ thì sao?
Nhìn xem, xương cốt của mụ ta chắc cũng thối nát rồi, nhưng bà ta vẫn còn sống rất tốt, được nhìn con trai bà ta ngồi lên vị trí cao nhất của nước A.
“Con trai…”
Thái Yên Chi khẽ gọi, từ lúc sinh ra thằng bé đã được đưa đến nhà người ta, sống hơn hai mươi năm nhưng chưa từng được làm nũng trong lòng bà.
Năm đó, nếu như không phải do người đàn bà kia cướp đi mọi thứ thuộc về mình, thì sao bà ta phải sống ba mươi năm không danh không phận chứ.
Không chỉ không danh không phậm, thậm chí mẹ con còn phải chia ly, trước kia lúc gặp mặt, Quyền Đông Minh còn không biết bà ta là mẹ ruột của mình.
Sau này, bà ta không phải đợi nữa, cuối cùng cũng có thể được nhận lại con trai của mình, thằng bé cũng có thể quang minh chính đại gọi bà ta một tiếng mẹ.
“Là ai cho anh lá gan để anh lan truyền tin đồn linh tinh và làm nhiễu lòng dân?”
Đột nhiên một giọng nói lạnh lùng nghiêm khắc truyền đến, khiến Thái Yên Chi từ trong mộng quay trở về thực tại.
“Quyền Nam Dương?”
Bên dưới rất nhiều người đồng thanh kêu lên cái tên này, ai nấy kinh ngạc mở to mắt, nhìn anh đang bước về phía bọn họ.
Thật sự là Quyền Nam Dương sao?
Sao anh chưa chết?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Vẻ mặt của mọi người bên dưới đều treo một dấu hỏi to đùng.