"Cá lớn" đương nhiên là chỉ kẻ giật dây.
Hành động lần này hành chính là muốn câu con cá lớn phía sau lên.
Bây giờ rốt cuộc cá lớn cũng đã hiện thân, Lâm Thành Thiên hưng phấn đến độ máu nóng sôi trào, kích động đến nỗi không gõ cửa mà vọt thẳng vào, sau khi nói dứt lời mới phát hiện vẻ mặt Ngài tổng thống của bọn họ có gì đó là lạ.
Đối diện với ánh mắt nghiêm túc, lạnh lùng của Ngài tổng thống Lâm Thành Thiên vội dừng bước chân, thậm chí anh còn muốn lui ra khỏi phòng làm việc gõ cửa lại rồi sau đó mới bước vào.
"Muốn ra ngoài thì ra ngoài, làm việc theo kế hoạch là được rồi. Ngạc nhiên như thế làm gì?" Có thể nhìn ra được tâm trạng của Quyền Nam Dương rất tốt, nếu không anh sẽ không nói nhiều như vậy.
Quyền Nam Dương giống Trần Việt, đều là những người không nói nhiều. Lúc nào bọn họ nói nhiều thì có thể lúc đó tâm trạng của bọn họ rất tốt.
"Không phải tôi ngạc nhiên mà là tâm trạng của tôi đang rất vui." Lâm Thành Thiên từ trước tới nay luôn nói năng thận trọng vậy mà hôm nay lại dám trả treo với Ngài tổng thống.
Anh cũng nhìn ra được hôm nay tâm trạng của Ngài tổng thống rất vui vẻ, nên mới dám lớn gan như thế. Anh ta nói xong còn mỉm cười nhìn Quyền Nam Dương, bộ dáng giống như đang đợi người khác khen ngợi.
Sắc mặt Quyền Nam Dương sa sầm, còn chưa kịp nói thì Lâm Thành Thiên đã nhanh chóng mở miệng nói: "Là thuộc hạ lắm lời, tôi đi làm việc ngay đây."
Nói xong liền chuồn mất.
Anh ta chắc chắn là người hiểu rõ tính tình của Ngài tổng thống nhất, cho anh một cơ hội được nước lấn tới là đủ rồi, anh nào dám suy nghĩ nhiều.
Cá lớn?
Quyền Đông Minh?
Hừ!
Quyền Nam Dương nhìn khuôn mặt đàn ông vốn dĩ quen thuộc đến độ không thể quen thuộc hơn nữa nhưng bây giờ lại trở nên vô cùng xa lạ trên màn hình ti vi kia.
Khuôn mặt này nói ra anh cũng đã nhìn ba mươi mấy năm rồi.
Trước đây khi nhìn thấy khuôn mặt này, Quyền Nam Dương chỉ cảm thấy Quyền Đông Minh giống như một đứa bé, một đứa bé không lớn nổi. Bất kể anh ta làm gì cũng không có lập trường của bản thân, thích người khác quyết định cho mình.
Nhiều năm trước, Quyền Đông Minh còn thích chạy theo sau lưng anh. Anh đi đến đâu Quyền Đông Minh sẽ giống như một cái đuôi lẽo đẽo theo anh đến đó, cứ liên tục gọi “anh ba” không dứt.
Quyền Nam Dương được sinh ra trong nhà họ Quyền, một gia tộc lấy quyền lực làm chủ. Dưới cái nhìn của bọn họ, tình thân chưa bao giờ là thứ quan trọng, đó chỉ là thứ tượng trưng cho thân phận mà thôi.
Năm đó Quyền Đông Minh thích đi theo anh, thích gọi anh là anh ba, khiến anh hiếm thấy lắm mới cảm nhận được tình cảm gia đình ít ỏi.
Bây giờ nghĩ kỹ lại thực sự là chuyện cười, vô cùng buồn cười. Anh đối xử với người kia như anh em, nhưng có thể người kia vẫn luôn xem anh là cái gai trong mắt.
Có lẽ đây là cái giá của những người được sinh ra trong nhà họ Quyền.
Cho dù là máu mủ ruột thịt cũng chưa chắc đã tin tưởng lẫn nhau. Có thể bọn họ trốn phía sau, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng của anh.
Ba năm trước, người anh cả cùng cha khác mẹ của anh muốn đẩy anh vào chỗ chết, anh có thể phản kích lại, đưa người kia đi gặp diêm vương.
Bây giờ, chẳng lẽ anh còn có thể nhân từ mà tha cho Quyền Đông Minh sao?
Sẽ không!
Quyền Nam Dương anh từ trước tới nay không phải là người lòng dạ mềm yếu.
Anh cười, trong ánh mắt lóe lên sát ý đỏ ngầu.
Đã đến lúc nên kết thúc với những người kia rồi..
*
Quyền Đông Minh, “con trai cả” của em trai tổng thống tiền nhiệm, anh ta không đảm nhiệm chức vụ quan trọng gì ở Bắc Cung, nhưng anh ta có huyết mạch của nhà họ Quyền, có được họ “Quyền” này chính là vốn liếng lớn nhất của anh ta.
Người thừa kế tổng thống của nước A, chỉ có thể được sinh ra trong nhà họ Quyền, cũng có nghĩa là chỉ có huyết mạch của nhà họ Quyền mới có tư cách xuất hiện trên danh sách bầu cử tổng thống.
Nhưng đàn ông của nhà họ Quyền một mực mấy đời đều rất ít. Tổng thống tiền nhiệm Quyền Lập Chí cũng chỉ có hai anh em trai, ngoài Quyền Lập Chí ra vẫn còn một người em trai nhỏ hơn ông ta mấy tuổi, vì thế năm đó tất nhiên ông ta trở thành tổng thống.
Đến đời Quyền Nam Dương, đàn ông trong nhà họ Quyền nhiều hơn đời trước vài người, chỉ tính anh em cùng cha khác mẹ của Quyền Nam Dương thôi cũng đã có ba người đó là anh cả, anh hai và anh.
Nhà của Quyền Đông Minh cũng có mấy anh em trai. Nhưng tuổi tác của anh em trong nhà chênh nhau mười tuổi, vì thế bọn họ đều còn nhỏ tuổi.
Hai người anh em cùng cha khác mẹ của Quyền Nam Dương, anh cả đã bỏ mình trong sự kiện tạo ra “bất ngờ” cho Quyền Nam Dương vào ba năm trước. Hai năm trước anh hai phạm tội lớn đã bị tước đoạt tư cách người kế nhiệm tổng thống, hơn nữa mãi mãi cũng không được bước chân vào thành phố Lâm Hải một bước.
Vì thế trong cuộc bầu cử tổng thống, người duy nhất có thể cạnh tranh với Quyền Nam Dương chỉ có một mình Quyền Đông Minh, những người khác bởi vì tuổi còn nhỏ, đã bị loại ra khỏi danh sách từ lâu.
Bầu cử tổng thống lúc đó, tiếng reo hò tên của Quyền Nam Dương cao nhất, người ủng hộ Quyền Đông Minh cũng không ít, nhưng Quyền Đông Minh biểu hiện hết sức khiêm nhường.
Sự thật không phải Quyền Đông Minh muốn khiêm nhường, mà là anh ta nhìn thấy lòng dân hướng về Quyền Nam Dương, cho dù anh ta chiến thắng Quyền Nam Dương cũng khó có được lòng dân.
Trong tình huống biết rõ cạnh tranh không bằng Quyền Nam Dương, dưới sự chỉ đạo của người nào đó Quyền Đông Minh đã lựa chọn thời điểm thích hợp, quyết định khi còn chưa thua đến không còn manh giáp đã chủ động rút lui.
Danh tiếng chủ động rút lui tốt hơn nhiều với việc bị thua, hơn nữa cũng có thể khiến cho Quyền Nam Dương buông lỏng cảnh giác với anh ta, thuận tiện cho anh ta làm việc sau này.
Quyền Đông Minh một mực chờ đợi, lặng lẽ chờ đợi, mãi cho đến khi cơ hội đến...
Nếu bây giờ Quyền Nam Dương gặp nạn thì trong số người ít ỏi còn sót lại có tư cách kế thừa ngôi vị tổng thống của nhà Quyền, người đứng lên chủ trì đại cuộc sẽ không ai thích hợp bằng Quyền Đông Minh rồi.
Quyền Đông Minh ăn mặc sạch sẽ chỉnh tề, cả người khoác áo vest khéo léo vừa vặn, từ màu sắc, kiểu dáng đến cả nút áo trên cổ tay áo cũng không khác gì Quyền Nam Dương.
Anh ta không những ăn mặc như thế ngay cả kiểu tóc cũng cắt giống hệt Quyền Nam Dương, nếu chỉ nhìn thoáng qua rất nhiều người sẽ nhìn lầm Quyền Đông Minh thành Quyền Nam Dương.
Chỉ là cho dù Quyền Đông Minh có thể học được cách ăn mặc của Quyền Nam Dương, nhưng anh ta mãi cũng học không được khí chất cao quý bẩm sinh từ trong xương cốt của Quyền Nam Dương.
Mỗi cái giơ tay nhấc chân của Quyền Nam Dương đều làm hết sức tự nhiên, tất cả đều cao quý tao nhã như một tác phẩm nghệ thuật, còn Quyền Đông Minh luôn khiến cho người khác cảm thấy anh ta đang bắt chước.
Anh ta ra ngoài tổ chức họp báo còn phô trương hơn những người trước đó nhiều. Dù sao cho dù anh ta không nhậm chức ở Bắc Cung nhưng anh cũng là người của nhà họ Quyền, có được huyết thống cao quý của nhà họ Quyền.
Anh ta đứng trước máy quay, nhẹ nhàng phất tay, ra hiệu mọi người yên lặng, ngay cả những động tác nhỏ như vậy anh ta cũng bắt chước Quyền Nam Dương.
Có thể từ tận đáy lòng của mình, anh ta vẫn công nhận người anh ba Quyền Nam Dương này, công nhận thân phận tổng thống này của Quyền Nam Dương.
Nếu không Quyền Đông Minh tuyệt đối sẽ không bắt chước Quyền Nam Dương, muốn mượn tiếng tăm, chức vụ tổng thống của Quyền Nam Dương để cho con đường sau này dễ dàng hơn.
Hiện trường trở nên yên lặng hồi lâu, mãi một lúc sau Quyền Đông Minh mới chậm rãi nói: "Ngài tổng thống tiền nhiệm nghe tin Ngài tổng thống đương nhiệm gặp nạn, ông ấy rất đau lòng. Không chỉ vì Ngài tổng thống là con trai ruột của ông ấy mà điều ông ấy thật sự lo lắng chính là đất nước và dân chúng của chúng ta."
Anh ta tiếp tục hùng hồn trình bày: "Gia tộc họ Quyền gánh vác sứ mệnh làm cho nước A phồn vinh hưng thịnh. Chất lượng cuộc sống của người dân nước A tăng cao là nghĩa vụ của chúng tôi, chúng tôi không dám kể công. Nhưng chất lượng cuộc sống của người dân nước A giảm xuống đó lại là lỗi của chúng tôi, chúng tôi không dám chối tội."