Họa là từ miệng mà ra
Ký hợp đồng xong, tuy công việc không phải bay tới bay lui chân không chạm đất, nhưng cũng một khắc không thể nhàn rỗi, dù là chỉ là vai nhỏ, thời gian không nhiều, quan trọng nhất phải là cái mặt.
Mà là người mới, khắp nơi đều phải cẩn thận, hơi có sai lầm, nhẹ thì bị người xem thường, nặng thì bị phán knockout.
May là dù Hàn Phi không thích cô, nhưng trong công việc vẫn rất nghiêm túc, chỉ là vẫn chưa hiểu nhau lắm.
Trước cứ nghĩ làm ngôi sao phải trong sạch thanh cao, dân giải trí phải thỏa mãn cho chính mình, giờ mới biết được, cái giá phải trả mà quan hệ không thành là phải quan hệ trực tiếp.
Mà càng lún sâu, quan hệ thị phi cũng nhiều hơn.
Tề Phàm không nghĩ tới, tin đầu tiên của cô, lại dính phát ảnh cô văng nước miếng.
Sự tình phát sinh trong một buổi tiệc từ thiện.
Đối với việc từ thiện, Tề Phàm vẫn rất thích tích cực tham dự , cô cảm thấy, vừa công việc vừa từ thiện , rất có ý nghĩa.
Tuy không thể giống đại nhân vung tiền như rác, nhưng cũng chỉ có thể góp chút sức lực. Huống hồ, cái này vốn chính là tâm sức.
Có người quyên vạn, có người quyên một trăm vạn, nhìn qua giường như quyên một trăm vạn là nhiều.
Nhưng kỳ thật, người quyên năm vạn, bản thân chỉ có mười vạn, anh ta hy sinh một nửa; người quyên một trăm vạn, nhưng bản thân lại có hang triệu, người nói anh ta quyên ít? Cho nên Tề Phàm cảm thấy, từ không từ thiện, không phải dựa vào định nghĩa ít hay nhiều.
Lời này cô nói làm Hàn Phi cũng không nể tình bĩu môi.
Tề Phàm không biết Hàn Phi sao không đợi mình, nhưng cô dồn tiền dồn tâm lực cô có cảm thấy, anh ta kì thật có để tâm tới mình.
Và thực thì, hôm nay, cô rất vui vẻ .
Cô làm điều này coi như là đi diễn một vai đi.
Dường như thu xếp đã xong, cô đi xe với Hàn Phi tới hiện trường.
Tề Phàm mặc một bộ lễ phục màu bạc, cùng màu với chiếc túi và đôi giày nhã nhặn, tóc vấn tự do, cười nhẹ nhàng mà không mất trang trọng. Đồ trang sức trang nhã, khuôn mặt minh diễm động lòng người, xinh đẹp sắc nét không gì có thể so sánh, thật làm cho người ta phải than thở, tuổi trẻ vô địch.
Nhưng Hàn Phi lại cười cô rất nhiều, cô cao m không gọi là cao, nhưng chỉ đi một đôi giày bệt, hay là cô sợ nhiều người nhắm đến cô! Nào có ngôi sao nữ nào tham dự tiệc tối nay đi giày bệt đâu!
Ai cũng nói, tham dự hoạt động, ngôi sao đi công ích, vì nhìn mặt đặt tiền. Ai chả hy vọng mình bị chụp vào đúng hình ảnh đang đẹp nhất! Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, Hàn Phi không để ý cô nữa.
Tề Phàm hiển nhiên đã đoán được anh ta sẽ cười đôi giày mình, cô chỉ mặt lạnh mỉm cười với anh.
Cùng Tề Phàm vào bàn là một ông chủ hàng đồ điện, Tề Phàm lúc trước đã cố ý lên mạng tra chiều cao anh ta nên không đi giày cao gót là sợ đến lúc đó anh ta xấu hổ sẽ không tốt, lời này cô không nói với Hàn Phi, vì cô cảm thấy, anh cũng không có hứng thú muốn biết.
Hơn nữa xem ra, Hàn Phi hiển nhiên bất mãn với cô khi cô thấu hiểu người vậy, cô hôm nay không muốn chọc tới anh, anh bùng nổ rất dọa người .
Tiệc tối buổi từ thiện cử hành ở nhà hàng,người tham dự rất nhiều, hội trường bố trí cũng rất đẹp.
Tề Phàm lần đầu tiên tham dự trường hợp như vậy, sợ hãi gặp lỗi, đi hết thảm đỏ với ông tổng giám đốc đó vẫn gắt gao đi theo Hàn Phi.
Đêm đó Tề Phàm quyên một đôi giầy LV, là mẹ cô mua cho cô, hoạt động này hơi bất ngờ, cô nhất thời không thể tưởng được có cái gì thích hợp, đành phải lấy nó ra ứng phó.
Cuối cùng thành giao giá ba vạn sáu, so với giá gốc còn gấp hơn lần, cô cảm thấy rất vui vẻ.
Tiệc tối rồi hoạt động sau cũng rất thoải mái, mọi người vui chơi giải trí, trao đổi cảm tình.
Hàn Phi giúp hai người cầm một ly sâm banh, Phàm Phàm cũng không cảm kích than thở.
“Rõ ràng còn có rượu cốc tai, sao lại uống cái này, tôi ghét nhất hương vị này.”
“Tiểu thư, buổi sang ngày mai cô muốn bị đuổi tới tổ quay phim à, cô có biết tôi sợ cô nhất là cái gì không! Ánh mắt! Tôi sợ nhất là ánh mắt của cô! Thế nhưng không có ngày nào là mắt không sưng! Buổi tối nào cô cũng phải đi làm tặc sao!”
Hàn Phi đè thấp thanh âm rống cô, cô nghịch ngợm le lưỡi, sao anh đốt lửa nổ bom thế nhỉ!
Cô cũng không muốn ngày nào mắt cũng sưng, nhưng, mỗi đêm nhớ Lạc Kì, nhớ Thiên Ân liền khống chế không được rơi nước mắt, cô nào có biện pháp nào! Nhưng cô không thể nói với Hàn Phi điều này cô nghẹn sắp chết rồi!
Đành phải xoay người nhìn xem có cái gì có thể ăn không, loại đồ ăn tự lấy này cô không thích lắm, lạnh như băng, đến vị cũng đặc biệt khó chịu.
Ai biết xoay người có chút nhanh, không cẩn thận đụng vào người, ly rượu trong tay cứ như vậy hắt vào đối phương.
“A!” Đối phương thét chói tai, cô sợ tới mức vừa giúp cô ta lấy khăn, vừa cúi đầu vội vàng xin lỗi.
“Thực xin lỗi! Thực xin lỗi! Tôi thật là không cẩn thận, thật sự thật xin lỗi!”
Vừa nhấc đầu, mới thoáng yên tâm, hóa ra là đồng môn.
Đối phương cũng là diễn viên được tán dương — Đồ Gia Yêu.
Nếu mọi người là người một nhà, có chuyện gì đâu.
Đồ Gia Yêu cô biết, nghe nói kỳ thật cô mới đi làm không gọi tên này , sau lại tục truyền là vì có quan hệ ái muội với Lạc Kì, nên sửa thành tên này, tuyên bố với người ngoài là cô tán dương tình yêu, bất quá, Tề Phàm xem ra, là muốn biểu đạt với Lạc Kì nhiệt tình yêu thương còn nhiều lắm.
Cô gái này vì bộ dạng xinh đẹp, thường diễn nữ tử phong trần, kẻ thứ ba vô lương tâm, nên tranh luận về vai diễn vì thời gian lâu, cũng là có chút danh tiếng.
“Là cô à!” Đối phương hiển nhiên cũng nhận ra cô, trong giọng nói mang theo khinh thường.
“Tiểu thư, cô có biết quần áo này là được tặng, cô đi đường nào mà không cẩn thận thế!”
Trợ lý Đồ Gia Yêu cũng cả bộ vú lấp miệng em, Tề Phàm thầm nghĩ, quả nhiên ngưu tầm ngưu mã tầm mã.Đồ Gia Yêu không làm cho người ta thích được, ngay cả trợ lý của ả cũng là người đáng ghét.
Tề Phàm cảm thấy do mình không đúng trước, huống hồ không muốn vì việc nhỏ này mà mất hòa khí, nên nuốt xuống lời bực tức, nhẹ nhàng mỉm cười.
“Ôi ngượng quá, là tôi không tốt, thế này đi, quần áo này bao nhiêu tiền, tôi sẽ đền!”
Cô nghĩ rất đơn giản, tự mình gây họa, đương nhiên muốn tự mình phụ trách, cho dù cái quần áo này làm cô phá sản, cô cũng bán nhà đi đền.
“Cô cho tôi là loại người nào chứ! Quần áo cần cô đền. Cô không hiểu chuyện, thật đúng là người Hàn Phi mang theo giống Hàn Phi vậy, xem thường người. Sớm biết hôm nay thế, danh tiếng trước đây, vẻ thanh cao, giờ còn không phải vì tiền nên cam nguyện ở lại bên người mới của Lạc!”
Lời này sao tự dưng lại chuyển sang Hàn Phi? Tề Phàm mặc dù không rõ phương diện này lắm, nhưng nghe họ Đồ nói Hàn Phi tự nhiên lạnh mặt, liền thầm đoán này hai người có lẽ là có cái gì đó không thoải mái.
Hàn Phi tuy rằng biểu tình khó coi, nhưng vẫn khách khí có lễ xin lỗi, hy vọng đem việc nhỏ hóa không. Ai ngờ đối phương để ý không buông tha, càng nói càng khó nghe! Ngay cả lời thô tục chó cũng nói ra! Hàn Phi lại vẫn chỉ cười.
Tề Phàm hiểu được, anh đây là vì mình mà nghĩ, còn chưa lấy long được tiền bối, lại là đồng môn, lời này nếu truyền đi ra ngoài, đâu có dễ nghe.
Tề Phàm chính là tính tình kiểu này, cô chịu ủy khuất về mình thế nào cũng được, nhưng bắt nạt người của cô, một sợi tóc cũng không được!
Khóe miệng nhất thời giương lên, cười đến thiên kiều bá mị (rất đẹp).
“ Chị Gia Yêu à, lời vừa nói của chị sai rồi, em ý mà, trời sinh chính là không hiểu chuyện như vậy, đây cũng không phải do anh Hàn dạy. Nhưng mà chị vẫn có câu đúng, anh Hàn ý mà, thật sự chỉ thích hợp dạy người mới thôi, ngây ngô, không lịch, giờ giấc hẳn hoi. Nếu mà tầm tuổi giống chị, chỉ sợ anh ý làm không nổi đâu a!”
Đồ Gia Yêu mặt đầu tiên là cười lạnh sau là nhíu mày cuối cùng là tức giận ngút trời, ngay cả cô trợ lý một bên cũng tức giận đến mức mũi phì hơi nước.
“Còn nữa ạ, nếu chị thật sự không có lễ phục dạ hội, có thể nói với em, đồ của em đương nhiên không hợp với chị, nhưng quần áo mẹ em nhất định hợp cho chị mặc. Không cần tổng tài nào đó tặng rồi đem đi tâng bốc đâu!”
Người xem náo nhiệt nhiều lên, Tề Phàm thấy thế, ném một câu cuối cùng làm cho Đồ Gia Yêu đứng sững nhìn Hàn Phi kiêu ngạo rời đi.
; ms�!d-��+AR-SA'>“Cám ơn đạo diễn, tôi sẽ cố gắng .”
Tề Phàm mặt mỉm cười, hoàn mỹ!
“Hy vọng về sau còn có cơ hội hợp tác.”
“Tôi cũng rất chờ mong .”
Cùng đạo diễn gật đầu thăm hỏi, lại tạm biệt các diễn viên khác, tuy cô chỉ là diễn viên quần chúng, nhưng cô vẫn cảm thấy, khởi đầu thế này cũng không tồi.
Về nhà đã là khuya, tự giúp mình bật đèn, ném thân thể đau nhức vào sô pha, cô nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đã chuyển tới nơi này nửa tháng, ban đêm tỉnh lại, vẫn rất mờ mịt, không nhớ rõ làm sao có thể ở trong này!
Tuy nói cô hiện giờ là nghệ sĩ được tán dương, vào công ty nửa tháng, nhưng ngay cả bóng dáng Lạc Kì còn chưa nhìn qua.
Bọn họ hình thức ở chung tựa như hai người xa lạ, cũng không xuất hiện trong cuộc sống của nhau.
Trong công ty có rất nhiều phụ nữ, đều có tiếng mờ ám với Lạc Kì, trong đó tranh đấu gay gắt tự nhiên là điều không thể miễn.
Cô vào qua tổng giám đốc tự dưng sẽ có xa lánh và nghi kị.
Bất quá, hơn nửa tháng, báo chí không có đưa tin Tề Phàm, Lạc Kì còn đang ôm ấp một nữ minh tinh, liên tiếp xuất hiện ở trên tin giải trí.
Mọi người đều cảm thấy, có lẽ, cô chẳng qua là tiểu nhân vật diễn xiếc, căn bản không cần quá để ý.
Cho nên, ngoại trừ Hàn Phi đáng tán dương, cô không còn bị ai nói nữa.
Tất cả điều này cô đã đoán được, chỉ là, cô không có đoán trước được, cô lại nhớ Lạc Kì điên cuồng vậy!
Lạc Kì, lúc anh một mình, có nhớ đến em chút nào không?
�m m�D�'���m�F, lát cô thở hồng hộc, hướng anh bắt đầu.
Rút bỏ trói buộc trên người hai người, chỗ trống tình cảm cần được lấp đầy lâu lắm rồi, anh muốn tưởng niệm từng tấc da thịt của cô.
Ngón tay ở trên người cô mỗi động tác lại lưu luyến lại không rơi vào ngõ cụt, thân thể của anh đối với thân thể mà anh yêu mến kịch liệt mà rất nhiệt tình đáp lại.
Cô luôn làm cho anh rất dễ dàng động tình, làm cho anh có cảm giác rất thành tựu.
Cô giống như thiên sứ, nhưng cũng giống ma quỷ, hấp dẫn anh, mị hoặc anh.
Có khi anh không hiểu, cô kỳ thật không có gì bất đồng với những cô gái anh đã gặp, xinh đẹp, gợi cảm, nhiệt tình. Có lẽ ở cô có một loại ma lực, làm cho người ta kháng cự cũng không được.
Cảm giác này, giống như là tâm động làm cho người ta trở tay không kịp!
Không, không nên thế này, cô không giữ quy tắc nên mới hạ dược với anh, trên đời này, ngoại trừ Tương Hân, không có người nào có thể làm cho anh động tâm.
Nhưng mà, anh lại càng ngày càng để ý, không rõ cảm giác này rốt cuộc đại biểu cho cái gì.
Không muốn và muốn, tùy ý thân thể bị cảm giác chi phối, anh chôn sâu ở trong cơ thể cô, lần lượt dò hỏi nơi mềm mại kia, tới chỗ sâu nhất, ra ra vào vào, liên tiếp tạo ra luồng nóng bỏng.
Mà trên thân anh, dấu vết không chút nào kiêng kị hiện ra trước mắt cô, Tề Phàm căm giận ôm chầm anh, dùng sức cắn lên bờ vai của anh, người đàn ông này, sao có thể tàn nhẫn thế, dám mang dấu vết của người khác tới khi dễ cô.
Nước mắt như mưa, nhưng lại khóc không thành tiếng.
======
Làm xong, tất cả lại trở về yên tĩnh, Lạc Kì ghé vào trên người cô, ép làm cô khó thở.
Anh còn đang ở trong cơ thể cô, không có lui ra ngoài, cô cũng không đẩy anh ra, chỉ có thời điểm như vậy, cô mới được ôm Lạc Kì.
Tay xoa ngực trái của anh, nơi đó dội lên từng nhịp mạnh mẽ.
Cô nghe được rất rõ, nơi đó, không có mình.