Trans: Qt + Gg dịch
Editor + Beta: Cass Panda
- ---------oo----------
.
Thật ra Kinh Thi trong thời đó là tiếng lóng: Ca ca, ngươi có còn đến không? Ca ca ta nhớ ngươi
Viện trưởng Lăng phải đến Mỹ khảo sát trong mười bốn ngày.
Quyết định này đã có từ rất sớm.
Anh đầy tham vọng muốn thay đổi hiện trạng, hơn nữa chưa bao giờ che giấu dã tâm của mình.
Chính Lăng Viễn có lẽ cũng không biết, dáng vẻ khi hướng về tương lai đầy hy vọng của anh giống Hứa Nhạc Sơn y đúc.
Trên bàn cà phê đặt một chiếc va li nhỏ, Lý Huân Nhiên ngồi trên ghế sô pha xếp đồ vào.
Đồ vệ sinh cá nhân, đồ lót, áo sơ mi, áo khoác ngoài, quần tây, quần áo dự phòng, áo đi mưa dùng một lần, dép lê, giày vải.
Lăng Viễn chịu trách nhiệm vận chuyển những thứ anh muốn mang theo đặt lên ghế sô pha, sau đó chờ xem Cảnh quan Lý từ từ xếp vào va li.
"Em...!cũng lành nghề ghê đó."
Lý Huân Nhiên đắc ý: "Anh hay đi nước ngoài có là gì, nói đến đi công tác, ai có thể so được kinh nghiệm của cảnh sát bọn em.
Lần trước bọn em theo cảnh sát vũ trang đến Vân Nam..." Cậu nói một chút rồi dừng lại.
Chắc là liên quan đến bí mật, Lăng Viễn cũng không hỏi.
Anh đã quen độc lai độc vãng, bây giờ có người thu xếp hành lí cho anh, trải nghiệm này khiến anh cảm thấy mới lạ.
"Anh không ở nhà, em về sống với mẹ của chúng ta đi." Lăng Viễn đột ngột nói.
"Tại sao chứ?"
"Anh không ở nhà em ăn cái gì."
"Gọi đồ ăn ngoài."
"...!Đó là khi trường hợp khẩn cấp.
Còn có em phải tuyệt đối nghe lời, đừng vào bếp, anh lo khí ga."
Viện trưởng Lăng, em vẫn sống sót trong hai mươi tám năm trước khi gặp anh.
Cảnh quan Lý nhếch mép, tỏ vẻ sẽ nghe theo.
Biểu cảm trên khuôn mặt và ngôn ngữ cơ thể của Cảnh quan Lý rất phong phú, có đủ loại biểu cảm, biểu cảm yêu cầu cao cũng có.
Thông thường một biểu cảm mang một nghĩa, nhưng đôi khi sẽ ẩn dụ tổng hợp.
Viện trưởng Lăng đã quan sát cậu rất lâu, cố gắng nghiền ngẫm để hiểu hết toàn bộ hệ thống ngôn ngữ cơ mặt của người này.
Ví dụ, tiếng cười của Cảnh quan Lý đều là cười to nhưng lắc tới lắc lui miệng há ra có level vui vẻ cao hơn là ngả lưng miệng mở.
Mức cao cấp nhất là cười đến mức cơ thể trượt xuống, cái này không thường thấy lắm.
"Nhưng em mà về nhà, mẹ em sẽ bắt em đi coi mắt."
"...!Ồ." Viện trưởng Lăng đưa tay vò tóc, sửng sốt hồi lâu, hành động này dường như không phải của anh, cũng may là Cảnh quan Lý tập trung thu dọn va li không phát hiện...."Vậy cũng.....không sao, em coi như ra ngoài tán gẫu với người ta."
"Nếu em hài lòng phải làm sao bây giờ?" Cảnh quan Lý nhướng mày, siêu cấp đắc ý: "Em có điều kiện tốt như vậy."
Chú sư tử nhỏ cảm thấy hài lòng ngoe nguẩy cái đuôi, híp mắt nhìn anh đầy đắc ý.
Bầu trời trên thảo nguyên trong xanh, ánh mặt trời hôn lên gương mặt của sư tử nhỏ.
Chú sư tử nhỏ ngáp một cái.
Nhớ tới lúc trước bản thân mình còn muốn làm "Đợt trị liệu", cái gì mà kì một, kì hai, còn có tiên lượng bệnh, ngoại trừ kỳ đầu, mấy cái khác cũng không cần dùng tới.
Kế hoạch nhanh hơn biến hóa, cuối cùng ông trời đã thông cảm với anh, mọi thứ đều thay đổi theo chiều hướng tốt đẹp.
Người này đang ngồi trong nhà của anh, thu dọn hành lí cho anh.
"Thành công!" Lý Huân Nhiên lật chiếc nắp va li lớn đã được đóng gói gọn gàng chặt chẽ: "Anh ấn nắp khóa lại.
Em đã sắp xếp tất cả những thứ cơ bản, đến Mỹ thiếu gì thì đi mua.
"
Lăng Viễn ấn nắp khóa kéo, đặt ở trong tay ước lượng cân nặng: "Không nặng lắm, nhưng em nhét chặt như vậy, anh đến Mỹ cũng không mở ra được phải làm sao."
Lý Huân Nhiên đảo mắt xem thường.
Đôi mắt to, hiệu quả của việc đảo mắt đặc biệt tốt.
Khi Lăng Viễn ra sân bay, Lý Huân Nhiên muốn đi tiễn anh.
Lăng Viễn ôm eo cậu từ phía sau: "Bây giờ em thành thật nghe lời đã tốt hơn bất cứ thứ gì rồi."
Lý Huân Nhiên phát hiện Lăng Viễn thích tư thế này.
Về kỹ năng chiến đấu, nó được gọi là nâng đỡ phía sau, trọng tâm bị kìm hãm, người có sức tấn công thấp dễ bị khuất phục.
Cậu thở dài, đành phải để Lăng Viễn ôm lấy: "Khoảng thời gian trước em đặc biệt buồn ngủ, bây giờ đã có tinh thần.
Vì vậy em đã hồi phục rất tốt."
Lăng Viễn buồn cười, "Nếu không em theo mẹ chúng ta đi khiêu vũ ở quảng trường đi."
"Xê ra."
Xe của bệnh viện sáng sớm đã đến đón Lăng Viễn ra sân bay.
Lý Huân Nhiên kiểm tra giấy tờ, thẻ ngân hàng, ngoại tệ, thuốc dạ dày của Lăng Viễn, Lăng Viễn mặc áo khoác đổi giày, đứng ở hành lang chào tạm biệt Lý Huân Nhiên đang mặc đồ ngủ: "Chờ anh về nhà.
"
Hóa ra có một ngày mình thật sự nói lời này.
Lăng Viễn nghĩ.
Lịch trình mười bốn ngày của Lăng Viễn dày đặc.
Đi đến mấy cái bệnh viện, mỗi khi đến một nơi đều đăng Weibo báo cáo hành trình, sáng nay làm gì, chiều nay làm gì.
Mỗi sáng Lý Huân Nhiên thức dậy sớm để đọc Weibo, Lăng Viễn ở đó vừa lúc hai giờ chiều sẽ báo buổi trưa ăn cái gì.
Sau đó bổ sung một câu: Không ngon gì hết.
Ngày đầu tiên Viện trưởng Lăng đi công tác, Cảnh quan Lý chưa có cảm giác gì.
Vào ngày thứ năm Viện trưởng Lăng đi công tác, cảnh quan Lý trăm mối ngổn ngang.
Buổi sáng thức dậy cảm thấy Lăng Viễn đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp, hoặc là anh ra ngoài mua bữa sáng vừa mới đi vào.
Buổi trưa không có ở nhà thì đỡ hơn một chút, buổi tối luôn cảm thấy Lăng Viễn đang nằm trong phòng ngủ chính, bất cứ lúc nào cũng có cú điện thoại gọi anh đến bệnh viện.
Lý Huân Nhiên nằm trong phòng ngủ dành cho khách không ngủ được, buồn chán chậm rãi ngồi dậy, vò đầu bứt tóc liếm môi, rất phiền muộn.
Cậu khoác chăn lần mò vào phòng ngủ chính.
Bức màn kéo bằng một sơi dây, ánh trăng như dòng nước trong veo trên chân của Lý Huân Nhiên.
Cậu ngồi ở rìa phòng ngủ chính ngây người.
Sững sờ hồi lâu cũng không gạt đi một chút u sầu nào mà ánh trăng đem đến.
Cũng có thể có nhưng hệ thống tích hợp chuẩn đàn ông của Cảnh quan Lý không thể nhận ra.
Cảnh quan Lý bỏ cuộc, cậu vén chân chui cả người vào.
Hơi lạnh khiến cậu thoáng co rúm, nhưng lại ấm lên nhanh chóng.
Cậu lăn lộn, cuộn mình trong chăn đi ngủ.
...!Không ngủ được.
Lý Huân Nhiên co người dưới chăn xem điện thoại, Viện trưởng Lăng có lẽ đang bận nên không cập nhật Weibo.
Lý Huân Nhiên là Hình cảnh ra nước ngoài khá khó khăn, vì vậy cậu chưa bao giờ thật sự ra nước ngoài.
Tuy nhiên cũng không được hưởng ké từ Lăng Viễn, Lăng Viễn căn bản không chụp ảnh.
Cảnh quan Lý tưởng tượng mình là một cái bánh cuốn, lăn lộn cuốn cuốn sau đó mơ hồ chìm vào giấc ngủ.
Vào ngày thứ chín Viện trưởng Lăng đi công tác, Cảnh quan Lý lắc lư đến Cảnh đội.
Cậu kiên quyết không đồng ý đi coi mắt, không ai có thể thuyết phục được.
Bà Lý nói với cậu hoặc là đi xem mắt hoặc là đừng về nhà ăn cơm.
Cảnh quan Lý nghĩ thầm mình không tìm được đường kiếm cơm sao? Ăn ở căn-tin thôi.
Cảnh đội đang thảo luận một vụ án giết người.
Các lãnh đạo thành phố rất coi trọng bởi vì nạn nhân bị bắn chết.
Vỏ đạn được tìm thấy ở hiện trường, bỏ vào túi đựng vật chứng, Lý Huân Nhiên cầm lên xem xét, rất tự nhiên nói: "Hàng nhái.
Đạn Winchester Magnum."
Bộ phận thẩm định kỹ thuật vừa gửi báo cáo, trên đó viết đúng thật như vậy.
Lý Huân Nhiên cũng không đọc báo cáo, cười nói: "Tay nghề người mô phỏng không tồi.
Không phải là hàng thật, mọi người khó mà truy tìm khẩu súng." Những ngón tay thon dài của cậu xoay vỏ đạn: " Tôi cung cấp một ý tưởng.
Người mô phỏng dụng tâm trình độ cực cao, không đơn giản như đạn ở chợ đen.
Viên đạn lớn như vậy khiến tôi liên tưởng đến khẩu súng lục Grizzly Winchester Magnum.
Nếu người mô phỏng phỏng chế cả khẩu súng, loại súng Grizzly này có độ giật uy lực lớn, sức cánh tay bình thường không dùng được.
Người cầm súng phải là đàn ông.
Mọi người thấy hiện trường thế nào? Một phát tử vong? "
Phí Giải nói: "Thầy à, nạn nhân một phát tử vong, sạch sẽ lưu loát, tại hiện trường không có dấu vết hoảng loạn."
"Một người đàn ông có sở thích bắn súng hoặc là thích săn bắn." Lý Huân Nhiên dựa vào ghế xoay, ngón tay thon dài kề môi: "Nếu là sở thích bắn súng thì tốt rồi, người có thể săn bắn ở Trung Quốc không phải là hạng người thấp kém, mọi người gặp rắc rối lớn rồi.
"
"Đương nhiên, đây đều là tôi suy đoán." Lý Huân Nhiên bỏ đạn xuống: "Chẳng hạn, đánh giá đạn để suy ra súng thật ra không đáng tin cậy.
Nhưng là người yêu súng, làm sao có thể dùng nhầm đạn được." Cậu khẽ nhếch mép cười xấu xa: "Tôi tuyệt đối không sai."
Ngay cả khi đó là hàng nhái.
Lý Huân Nhiên vẫn ngủ trong phòng ngủ chính.
Mấy ngày nay cây dương nhỏ thiếu ánh sáng mặt trời, lá đều héo úa nên đi ngủ khá sớm.
Khi Lăng Viễn bước vào cửa, anh nhìn thấy trên giường mình có một...chú sư tử Bắc Kinh thật lớn đang cuộn tròn.
Chắc là rất ngon.
Lăng Viễn nuốt nước bọt.
Anh tiến lên vỗ vỗ cậu: "Huân Nhiên?"
Đầu của Lý Huân Nhiên vùi trong chăn, chỉ để lộ mái tóc bên ngoài.
Cậu mơ màng ló đầu ra, nhìn Lăng Viễn hồi lâu, sau đó nhắm mắt lại muốn ngủ tiếp, chợt nhận ra đây không phải là mơ, lập tức tỉnh táo, mắt to nhìn Lăng Viễn: "Anh về rồi à?"
Lăng Viễn dở khóc dở cười: "Anh đã về."
Lý Huân Nhiên vẫn thoải mái nằm trên giường của Lăng Viễn, không chút ngại ngùng: "Mừng anh về nhà."
Lăng Viễn nói: "Anh đi tắm trước."
Lý Huân Nhiên tỏ vẻ anh tùy ý.
"Sau đó phải ngủ một giấc."
Lý Huân Nhiên vặn vẹo trên giường, chừa ra chỗ trống cho một người.
Lăng Viễn không còn cách nào đành phải đi tắm.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, sấy tóc thay quần lót, Lý Huân Nhiên đang ngủ ngon trên giường, không hề có ý định tỉnh lại.
Lăng Viễn đi đến phòng ngủ của khách mang chăn của Lý Huân Nhiên đến, nằm xuống bên cạnh cậu một cách cẩn thận - Lý Huân Nhiên dường như ngủ rất sâu.
Nhưng mà tai cậu đỏ bừng.
Lăng Viễn nhìn trần nhà xuất thần: "Hai ta, xem như cùng chung chăn gối nhỉ."
Lý Huân Nhiên không phản ứng.
Lăng Viễn cười nói: "Tu ngàn năm mới chung chăn gối."
Lý Huân Nhiên vẫn không phản ứng.
Có lẽ tưởng niệm khi chia xa dễ khiến người ta mất lý trí.
Trong lúc chờ máy bay ở sân bay, Lăng Viễn đột nhiên chú ý đám đông vội vã ra vào.
Sân bay náo nhiệt là vậy, nhưng không ai quen biết ai.
Tình cờ gặp gỡ rồi quen biết, thật không dễ gì.
Lăng Viễn thì thào: "Nếu thật sự có kiếp trước, em nói xem hai chúng ta quen nhau sao? Chúng ta ngàn năm trước có duyên phận sao?"
"Một ngàn năm trước là triều đại Bắc Tống.
Anh nghĩ duyên phận của chúng ta còn phải xa hơn nữa, không chỉ hơn một ngàn năm.
Trước thời Tống là thời Ngũ đại Thập quốc.
Trước thời Ngũ đại Thập quốc là nhà Đường, trước nhà Đường là nhà Tùy, trước nhà Tùy là Nam Bắc triều......!"
Lý Huân Nhiên giật mình.
Lăng Viễn đưa tay ra ôm lấy cậu qua lớp chăn.
Anh hôn lên vành tai đỏ bừng của cậu: "Chúng ta là vào lúc nào gặp nhau thế nhỉ."
Lý Huân Nhiên co người lại.
Có lẽ thật sự có kiếp trước, rất nhiều kiếp trước.
Hữu duyên vô phận, hữu phận vô duyên, vòng vòng quanh quanh.
Thời gian quá dài, lịch sử quá lâu.
Hai hạt bụi nhỏ bé, một khi sai lầm, sẽ không bao giờ gặp lại.
Lý Huân Nhiên vươn tay ra, ôm eo Lăng Viễn.
"Nghĩ nhiều như vậy làm gì? Dù sao bây giờ chúng ta đang nằm trên một chiếc giường."
Lăng Viễn cười nhẹ, tiếng cười cộng hưởng trong lồng ngực.
"Đúng vậy, nghĩ nhiều như vậy làm gì."
Hai người rúc vào nhau, hơi thở từ từ kéo dài.
Mộng đẹp..