Trans: Qt + Gg dịch
Editor + Beta: Cass Panda
- ---------oo----------
.
Tôi xin thề: Tôi tình nguyện trở thành Cảnh sát Nhân dân Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.
Khi nghi phạm bị cảnh sát chặn lại trong phòng, trong tay hắn đang bắt giữ một cô bé.
Cô bé rất bẩn, hình như đã rât lâu không được tắm rửa.
Lý Huân Nhiên không biết cô bé có bị thương hay không, cô bé vẫn đang khóc.
Mấy tiểu thương gần đó không có báo cảnh sát con họ mất tích, Lý Huân Nhiên đột nhiên thấy may mắn.
Chiếc giày nhỏ đã dẫm lên trái tim cậu, nếu lần này có thể cứu được, lần sau.....!
Tên nghi phạm họ Hạ, ngoài tuổi, không có vợ con.
Sống bằng nghề vận chuyển hàng hóa cho người ta.
Cánh tay gầy guộc ôm lấy cô bé, một tay cầm con dao gọt hoa quả kề trên cổ cô bé.
Cô bé sợ hãi càng giãy dụa nhiều hơn, cổ đã bị con dao cứa một vết rách, cổ áo đẫm máu.
Cô bé càng vùng vẫy, cánh tay tên họ Hạ càng siết chặt hơn, một nữ cảnh sát muốn an ủi, trấn an cô bé nhưng hoàn toàn vô ích, cô gái nhỏ không nghe lọt tai lời của ai.
Tên họ Hạ yêu cầu cảnh sát lui ra bên ngoài ngôi nhà, Lý Huân Nhiên dẫn cảnh sát rút lui ra ngoài.
Cổ.
Lăng Viễn khi trò chuyện với cậu đã nói rằng cắt vào khí quản còn có thể cứu, nhưng động mạch cảnh bị thương không ai có thể cứu được.
Cô bé hét lên điên cuồng, tên nghi phạm sắp gục ngã trong tiếng kêu chói tai, hắn kích động khống chế cô bé: " Không được hét! Không được hét! "
Lý Huân Nhiên mỉm cười với cô bé đang nước mắt nước mũi giàn giụa.
Cậu chớp mắt, thì thầm bằng một giọng trầm thấp nhu hòa mà kiên định: "Đừng sợ.
Chú là cảnh sát.
"
Xe cấp cứu lao nhanh đến bệnh viện, Phí Giải ngồi trong xe nhìn bác sĩ cầm máu cho thầy của cậu, bông băng đặt lên một lúc đã thấm đẫm.
Phí Hiểu muốn gào khóc, bị bác sĩ trên xe trừng mắt nhìn hung dữ khiến cậu ta nấc lên.
" Kêu cậu lên xe là để cho cậu gọi anh ấy nói chuyện, không phải để cho cậu chế tạo tạp âm! "
Phí Giải lau nước mắt, lại nấc lên một cái: " Thầy ơi, thầy ơi, thầy tỉnh táo, thầy bây giờ thấy sao rồi? Có phải rất đau không? "
Lý Huân Nhiên mở to mắt nhìn thẳng phía trên, Phí Giải chưa từng nhìn thấy ánh mắt tan rã gần như mất đi này của thầy.
Cậu ta sợ hãi, trong tiềm thức cậu nghĩ rằng Lý Huân Nhiên là cảnh sát hình sự xuất sắc nhất, có can đảm, có trách nhiệm, có trí tuệ, nhưng không có cái gọi là tử vong.
Lý Huân Nhiên hơi mấp máy môi.
Nhưng không ai có thể nghe được những gì cậu nói.
Lăng Viễn đứng trong sảnh cấp cứu, bình tĩnh trật tự dặn dò y tá trưởng: "Đi điều động tất cả nhóm máu A trong kho máu.
Lý Duệ đang ở trên xe, cậu ấy gọi lại chưa? "
Y tá trưởng nói: " Chủ nhiệm Lý nói tình hình không lạc quan, con dao đó đâm quá sâu, đâm vào thùy gan lớn và một số mạch máu lớn.
Nhìn tình trạng xuất huyết không loại trừ khả năng bị thương ở động mạch.
Hơn nữa nghi ngờ mật đã tràn ra, ô nhiễm khoang bụng.
Bác sĩ Lý Duệ lo rằng...!"
" Bị biến chứng.
" Lăng Viễn không có biểu hiện gì, trong mắt y tá trưởng anh vẫn điềm tĩnh, luôn luôn bình tĩnh trước giông bão.
" Lý Huân Nhiên, nam, tuổi, nhóm máu A, không có ghi chép dị ứng thuốc, không có tiền sử bệnh đáng kể, kết quả kiểm tra sức khỏe lần trước ở bệnh viện chúng ta tất cả đều tốt, ngoại trừ dạ dày bị loét nhẹ." Lăng Viễn trầm giọng nói: " Chuẩn bị giải phẫu.
"
Y tá trưởng chạy đi chuẩn bị.
Chủ nhiệm Ngô của văn phòng bệnh viện tiến đến.
Lăng Viễn hỏi anh ta: "Đã liên lạc với người nhà của Lý Huân Nhiên chưa? "
" Cục trưởng Lý đang họp ở nơi khác, nhận được thông báo đang trở về.
Vợ ông ấy về nhà ngoại, ý của Cục trưởng Lý là không nói cho bà ấy biết.
"
" Tốt lắm.
Chiều nay Vi Thiên Thư có ca phẫu thuật không? "
Chủ nhiệm Ngô sửng sốt: " Các ca phẫu thuật hôm nay của Chủ nhiệm Vi đã xong hết.
Buổi chiều anh ấy phải đi xin tài trợ dự án gan mật......"
Lăng Viễn bình tĩnh nói: " Nói với cậu ấy chuyện đó bỏ qua một bên.
Kêu cậu ấy chuẩn bị, giải phẫu cứu chữa Cảnh quan Lý Huân Nhiên sẽ do anh ấy và Lý Duệ thực hiện.
"
Chủ nhiệm Ngô biết Viện trưởng Lăng là bác sĩ giỏi nhất khoa ngoại gan mật, một trong những bác sĩ giỏi nhất cả nước.
Nhưng tại sao lại gọi chủ nhiệm Vi? Vi Thiên Thư, Lý Duệ đều là bác sĩ chủ nhiệm, hai bác sĩ chủ nhiệm phục vụ một người, yêu cầu này cũng quá cao rồi.
Chủ nhiệm Ngô đối với y học chưa hiểu rõ hết, nhưng năng lực hành chính không thể bàn cãi.
Nói là chủ nhiệm nhưng thật ra là Trưởng bí thư, anh ta làm rất tốt, cũng sẽ không hỏi nhiều, chạy đi tìm Vi Thiên Thư.
Xe cấp cứu vừa đến, Lý Duệ đẩy giường chạy vào trong.
Anh nghĩ đến Lăng Viễn sẽ đi theo nên giải thích: " Cần phải mở miệng tra xét, tôi xác định khoang bụng đã bị ô nhiễm.
Còn con dao kia thật sự rất bẩn, tôi đã rửa sạch đơn giản nhưng mà......"
Lăng Viễn nghiêm mặt nói: " Vi Thiên Thư cùng cậu, anh ấy sẽ đến sau.
"
Lý Duệ sửng sốt: " Không phải hôm nay anh rãnh sao? Không giống anh chút nào?"
Lăng Viễn nhìn thấy Lý Huân Nhiên đeo ống thở nằm trên băng ca.
Trên mặt không còn chút máu, lông mi dài vỗ về mi mắt dưới.
Tại sao em ấy lại nhắm mắt? Em ấy hẳn là phải mở đôi mắt to linh động giở trò xấu với mình, khi cười còn có thể nhăn mũi.
Em ấy mới vừa tự hào vênh vang khoe thân hình trẻ tuổi xinh đẹp của bản thân, vậy mà đột nhiên ngã xuống.
Lăng Viễn vươn hai tay của mình, nhếch môi hơi cười: " Tôi như thế này, làm sao phẫu thuật."
Tay anh đang run.
Lăng Viễn và Lý Duệ tuổi xấp xỉ nhau, nhưng Lăng Viễn là thầy hướng dẫn của Lý Duệ.
Đôi khi Lý Duệ đùa giỡn còn có thể gọi anh là thầy.
Năm đó lần đầu tiên Lý Duệ mổ chính sợ hãi, dù đó chỉ là một ca tiểu phẫu cắt ruột thừa.
Lăng Viễn kiên nhẫn dạy anh ta, nắm tay Lý Duệ trước khi mổ, dặn dò anh ta, bác sĩ vào lúc nào thì không được hoảng sợ, hai tay phải vững vàng.
Bác sĩ không hoảng sợ, bệnh nhân mới an bình.
Lý Duệ nhớ đôi tay khô ráo của anh, vững vàng, mạnh mẽ, đôi tay sinh ra để cầm dao mổ.
Bây giờ, đôi tay ấy đang run rẩy.
Cảm xúc của Lý Duệ đang ở giữa tia lửa từ đá đánh lửa.
Thật ra, anh ta căn bản không có nhiều do dự, lôi kéo giường chạy vào phòng mổ.
Vi Thiên Thư đã thay quần áo rửa tay, tuy rằng anh ấy không hiểu Lăng Viễn làm trò quỷ gì, nhưng bệnh nhân vĩnh viễn là quan trọng nhất, cùng lắm thì giải phẫu xong đánh anh một trận.
Lăng Viễn thất hồn lạc phách nhìn Lý Huân Nhiên được Lý Duệ đẩy vào phòng phẫu thuật.
Một khi cánh cửa đóng lại, sự sống và cái chết liền ngăn cách bởi ranh giới này.
Trước đây khi phẫu thuật Lăng Viễn cảm thấy phiền nhất là việc người nhà nói với anh rằng: " Xin bác sĩ hết lòng cứu chữa".
.
Xin hãy đọc truyện tại ~ T г Ц м t г u у e n.
м E ~
Không nói mấy lời này anh sẽ không "Hết lòng cứu chữa" hay sao? Mấy lời này có ý nghĩa hay sao?
Có.
Lăng Viễn cảm thấy mạng sống của mình cũng đã bị nhốt trong phòng phẫu thuật, suýt chút nữa anh đã nắm lấy tay Lý Duệ cầu xin anh ta cứu Lý Huân Nhiên, dù anh biết bác sĩ sẽ không buông tha cho bệnh nhân nhưng anh vẫn muốn nói.
Hóa ra biểu hiện hồn vía lên mây của người nhà đều là sự thật.
Đầu óc Lăng Viễn mơ màng.
Anh cảm thấy mình nên khó chịu, chán nản, tức giận, hoảng sợ.
Nhưng anh không có cảm giác nào.
Trái tim anh bị lấy đi rồi, hỉ nộ ái ố đều trống rỗng.
Lý Duệ, cầu xin cậu cứu Huân Nhiên.
- ----oo-----
Số tuổi: Vi Thiên Thư =Tần Thiếu Bạch> Lăng Viễn > Lý Duệ.
.