Sau khi phát hiện bạn thân và bạn trai mình lén lút qua lại với nhau, tôi bèn quay ra quyến rũ anh trai của cô ta.
Để xem, ai sẽ khiến người khác chán ghét hơn.
Không có lí do gì cả, tôi chỉ là muốn trả thù thôi. Mặc dù biết làm vậy rất đê tiện nhưng tôi chẳng muốn nghĩ nhiều làm gì.
Đừng ai nói với tôi về dăm ba cái quan điểm đạo đức gì đấy vì hiện tại tôi không cần nhất chính là mấy thứ đó.
Anh trai của bạn thân tôi tên Chu Tư, hơn tôi 8 tuổi. Không có gì lạ khi tôi với anh ta có phương thức liên lạc của nhau, dù sao tôi và em gái anh ta là Chu Uyển cũng dính lấy nhau từ hồi còn mặc tã tới giờ. Tuy không tiếp xúc nhiều nhưng Chu Tư cũng được coi là một người anh trai đã chứng kiến quá trình trưởng thành của tôi.
Trước kia Chu Uyển còn nói đùa rằng muốn tôi cùng Chu Tư thành một cặp, như vậy tôi vừa là bạn thân vừa là chị dâu của cô ta, thân càng thêm thân, tuy nhiên tôi khá bài xích do khoảng cách tuổi tác giữa chúng tôi.
Năm nay tôi hai mươi hai tuổi, vừa tốt nghiệp đại học và mới đi làm được nửa năm. Ngày ngày như quả hồng mềm để người ta tùy ý x0a nắn.
Còn Chu Tư đã trở thành ông chủ của một công ty, trên người toát ra sự trầm ổn và tự tin. Ngày thường tôi và anh không hay gặp nhau nhưng mỗi lần gặp gỡ Chu Tư, anh luôn mang lại cho tôi cảm giác tài trí hơn người.
Thật ra không thể nói là anh ta cao siêu nhưng anh ta hơn tôi gần chục tuổi, lúc nào cũng nhìn tôi với ánh mắt như nhìn một đứa trẻ khiến tôi cảm thấy rất khó chịu.
Thời điểm gọi cho Chu Tư tôi có chút hồi hộp. Khi cuộc gọi được kết nối, giọng nói trầm ấm của Chu Tư truyền qua điện thoại như thể nhẹ nhàng thổi vào màng nhĩ của tôi, anh ta trực tiếp gọi tên tôi: “Tạ Lệ à?”
Nhắc mới nhớ, đây có lẽ là lần đầu tiên tôi nghe thấy Chu Tư gọi tôi bằng tên của mình, anh ta thường gọi tôi là Lệ Lệ. Nhưng phải thừa nhận dù gọi Lệ Lệ hay Tạ Lệ thì giọng của Chu Tư đều rất êm tai. Dù không phải kẻ mê luyến giọng nói hay nhưng tôi vẫn run lên khi nghe thấy giọng nói nghiêm túc của anh ta.
Hôm nay vừa hay là thứ bảy, tôi đoán một ông chủ lớn như Chu Tư chắc hẳn sẽ không đi làm nên hỏi luôn anh ta đang ở đâu.
Chu Tư cũng không hỏi nguyên nhân mà đã trực tiếp nói ra một địa chỉ: Số 108, đường Bình Xương.Người nước ngoài có thể sẽ không biết nhưng người địa phương đều biết rằng đường Bình Xương vốn là một khu vực dành cho đám nhà giàu vô cùng nổi tiếng trong thành phố.
Năm nay Chu Tư 30 tuổi nên đã sớm tách ra ở riêng với ba mẹ vì vậy tôi nói với Chu Tư: “Em muốn gặp anh.”
Hình như Chu Tư cười khẽ rồi nói: ‘’Em đang ở đâu? Để anh cho tài xế qua đón.’’
Tôi định từ chối nhưng nghĩ đến việc có tài xế miễn phí liền nói địa chỉ cho Chu Tư.
Lúc đến trời chưa tối hẳn, tôi đứng trên cầu nhìn dòng nước đang chảy xiết bên dưới mà lòng quặn đau, trái tim tựa như bị ai đó móc ra vậy. Một người là bạn trai cùng tôi sớm tối yêu đương trong suốt ba năm, người còn lại là cô bạn thân thiết như chị em.
Tôi không thể tin được hai người quan trọng nhất cuộc đời tôi lại làm ra chuyện dơ bẩn như thế sau lưng mình.
Hiện thực luôn thật khốc liệt và tàn nhẫn!
Trên thực tế, ngay từ đầu khi biết được Trần Chí Thành ngoại tình, tôi đã rất thờ ơ.
Giác quan thứ 6 của phụ nữ luôn rất chính xác, và cũng có nhiều dấu hiệu cho thấy trái tim anh ta đã không còn hướng về tôi nữa nhưng tôi lười phá vỡ điều đó.
Một tháng trước, tôi tìm thấy sợi tóc khác màu tóc của tôi trên áo khoác của anh ta, bên cạnh đó tôi còn phát hiện điện thoại anh ta để khóa chống trộm. Trong khoảng thời gian đó anh ta luôn lấy lí do hút thuốc rồi cầm điện thoại ngồi cả tiếng ở bên ngoài ban công, trông rất khả nghi.
Tôi và Trần Chí Thành hẹn hò với nhau khi chúng tôi còn đang học đại học, anh ta là người theo đuổi tôi và luôn đưa ra rất nhiều lời hứa hẹn khác nhau. Lúc đó tôi còn ngây thơ cho rằng dù đàn ông trên đời này đều không phải là người tốt thì Trần Chí Thành vẫn sẽ là một người đàn ông tốt.
Điều nực cười nhất là tôi không biết người Trần Chí Thành đang qua lại chính là Chu Hoan, tôi còn ngu ngốc đi hỏi cô ta phải làm sao.
Lúc đó Chu Hoan còn tử tế đi an ủi tôi, nói rằng đàn ông đều là lũ chó đực không đáng tin, khuyên tôi chia tay đi sẽ gặp được người tốt hơn.
Tôi hồn nhiên tự an ủi bản thân rồi nghĩ rằng thật may mắn khi có một người bạn tốt luôn ở bên cạnh mình là Chu Hoan.
Ý trời thật biết trêu người!
Chỉ một giờ sau khi nói chuyện với Chu Hoan, tôi đã chứng kiến cảnh cô ta và Trần Chí Thành đang nắm tay nhau bước ra khỏi một nhà hàng. Hai người họ tình chàng ý thiếp tựa như một đôi tình nhân yêu nhau mặn nồng.
Không biết có ai hiểu được cảm xúc của tôi lúc này không, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, cả người run lên, muốn gào khóc mà chẳng thể nào khóc được. Cảm thấy rất buồn nôn, rất khó chịu.
Quá cẩu huyết!
Quá kinh tởm!
Thật ra khi biết Trần Chí Thành phản bội tôi chả có cảm giác gì nhưng Chu Hoan thì khác, tôi coi cô ta như người thân của mình vậy mà cô ta lại phản bội tôi.
Đầu tôi loạn thành một bát cháo loãng, chân nặng như rót chì, cả người không thể động đậy.
Mãi cho đến khi đôi cẩu nam nữ kia đi mất, tôi mới lặng lẽ lấy điện thoại ra gọi cho Chu Tư.
Cúp máy chưa được 5 phút đã có một tài xế lái chiếc xe Ghost màu đen đến. Tôi đoán rằng đây là chiếc xe có giá trị thấp nhất được các doanh nhân mua về vì ngoại hình của nó.
Người dân ở đây phần lớn đều làm buôn bán, đặc biệt thích phồng má giả thành người mập, rõ ràng trong túi chẳng có mấy đồng nhưng lúc nào cũng bắt chước dáng vẻ của người giàu có.
Điều kiện gia đình tôi cũng không tệ, tôi là con một trong nhà. Bố mẹ tôi đều làm buôn bán. Nhưng so với nhà Chu Hoan thì nhà tôi kém hơn nhiều. Việc kinh doanh của nhà họ Chu mấy năm gần đây gặp thuận lợi, kiếm được rất nhiều tiền, nhưng tôi nghe Chu Hoan nói Chu Tư rất độc lập không hề dựa dẫm vào tài nguyên và các mối quan hệ của gia đình.
Tôi thường nghe Chu Hoan khoe về thành tích của Chu Tư, nào là cấp 3 được cử đi học tập, lên đại học đã tự mình kinh doanh, kiếm được một khoản tiền lớn ngay sau khi tốt nghiệp….Lúc đó tôi đã phải ngại ngùng cắt ngang lời của Chu Hoan. Tôi biết Chu Tư rất tốt, rất ưu tú nhưng chẳng liên quan gì tới tôi cả.
Sau khi lên xe tôi nhận được điện thoại của Chu Tư, anh ta hỏi tôi ăn tối chưa?
Lúc này vừa đúng giờ ăn tối, tôi thành thật trả lời chưa. Trên thực tế, cả ngày hôm nay tôi đã không có cái gì vào bụng rồi.
Chu Tư hỏi tôi: Em muốn ăn gì?
Không biết tôi lấy đâu ra can đảm mà thốt ra câu: Anh
Ở đầu dây bên kia Chu Tư ngừng lại một chút rồi cười nhẹ.
Anh ta ậm ừ trả lời với giọng điệu lười biếng: Em tới rồi nói.
Sau khi cúp máy, nhịp tim tôi không khống chế được mà đập loạn cả lên.
Tôi cảm thấy bản thân như bị ma nhập rồi, chứ cho tôi ăn gan hùm cũng không dám nói thế với Chu Tư.
Bây giờ xuống xe còn kịp không nhỉ?
Chắc chắn là không kịp rồi.
Trong lúc tôi đang phân vân không biết có nên rút lui hay không thì chiếc xe đã dừng lại trước một biệt thự cao cấp số 108 đường Bình Xương.