Lâu lan giai nhân_
Ngày thứ hai Băng Nhi thật tuân thủ lời hứa đem cháo nóng lần nữa đi tới địa lao.
Nàng cực khổ mà khiêng thùng nước đi tới, múc nước rót vào trong thùng gỗ, loay hoay một chút mồ hôi đã đổ ra như tắm. Quần áo màu trắng góc trên có dấu vết nước đọng, dán lên nàng càng khiến nàng thân thể thêm phần mềm mại diễm lệ,thật làm cho người ta động lòng.
Cừu kha hạ lệnh không cho bất luận kẻ nào đến gần, còn bọn hắn một chút cũng không thèm đến gần đây.Mấy ngày gần đây Thiết Ưng đem hộ tống đương triều nhật đế tới Thiết thành, chủ trì chuyện giết con của ma giáo, mà các nhân sĩ chính phái quy tụ ở Thiết thành cũng đi trước nghênh đón, bọn họ càng không có thời gian mà để ý tới Hàn Chấn Dạ sống hay chết trong địa lao.Bọn họ cho là hắn trúng mềm gân tán, lại bị buộc chặc ở trên tường, hẳn là không cách nào nhúc nhích.
“Băng Nhi, có mệt không? Hay nàng nghỉ một chút đi?”Hắn nhìn nàng cần cù vất vả xách thùng nước thỉnh thoảng dừng bước lại, tựa vào thùng gỗ bên cạnh mà thở. Thân thể của nàng nhẹ nhàng, bước đi linh động nhưng vẫn là nhìn ra được nàng cũng không biết võ công.
“Không thể nghỉ ngơi, ta phải làm mau bọn họ chút nữa có thể trở về.Còn có rất nhiều vết thương phải xử lý hoàn toàn mới được, không thể để cho người khác biết ta chạy tới nơi này.”Băng Nhi lắc đầu, bởi vì lao động mà đổ mồ hôi. Nàng giơ lên tay áo lau mồ hôi trên trán, đúng là cảm thấy có chút mệt.
Da thịt nàng vốn trắng noản hôm nay lại vận động mà trở nên đỏ bừng xem ra nhìn càng thêm khả ái.Cánh tay mãnh khảnh đi tới cổ áo, vô tình mở một nút áo ra, nhưng khi nhận thấy được tầm mắt của hắn, động tác của nàng đột nhiên dừng lại.
Ở trước mặt của hắn mở nút áo, tựa hồ là một chuyện rất nghiêm trọng. Coi như là hắn đã bị buộc chặc ở trên tường, nhưng là khi nàng chuẩn bị mở nút áo, ánh mắt của hắn phút chốc trở nên sắc bén sáng ngời.Giống như là dã thú đang say ngủ bổng ngửi thấy được con mồi đang phát ra mùi thơm vậy, trong nháy mắt tư thái liền thay đổi.
Sự việc không cách nào nói rõ,cảm thấy không khí thay đổi,bốn phía cũng không giống với lúc trước, càng làm cho Băng Nhi sinh lòng cảnh giác.
“Băng Nhi, nếu là nóng quá thì nàng cởi bớt y phục xuống đi. Nếu như nàng vì nóng mà sinh bệnh ta sẽ rất lo lắng.”Hắn mỉm cười, khẩu khí có phần thông cảm, nhưng hai mắt thật ra thì tràn đầy mong đợi.(hix cẩn thận anh này lừa ah nha)
A! Nếu là thật có thể thấy cảnh sắc mỹ lệ như vậy, có lẽ có thể an ủi hắn bởi vì trúng mỹ nhân kế mà làm bản thân thương tổn phần nào. Trước mắt Băng Nhi tuy không phải loại danh kỹ tuyệt diễm nhưng nhìn nàng cũngrất thanh tú mỹ lệ, bộ dáng xấu hổ e lệ càng làm cho hắn nghĩ muốn một ngụm mà nuốt chửng nàng.
“Không có… Không sao… Ta không nóng.”Nàng liền nói, bỏ qua vẻ mặt thất vọng hắn.
Băng Nhi sau khi đem khăn thấm ướt, bắt buộc tim mình đập bình tĩnh lại,lúc này mới đi ra phía trước.
Hai người đứng rất gần nàng đứng ở bên cạnh hắn, nhận thấy cơ thể hắn hết sức cao lớn, màu da ngăm đen do nhiều năm ở sa mạc bị mặt trời nóng rực thiêu đốt.Phơi ra bả vai rộng rãi cùng đôi cánh tay rắn chắc,cánh tay này có thể nhốt bất kỳ con mồi nào bị hắn nhắm trúng càng dễ dàng tóm cổ đánh gãy con mồi.
Mặc dù lúc trước nàng đã từng cho hắn ăn cháo từng đứng rất gần hắn nhưng lần này lại cảm thấy có chút bất đồng. Nàng vì hắn mà lau đi máu đen, đích thân chăm sóc những vết thương kia,da thịt hai người phút chốc đứng thật gần nhau, càng tăng thêm vài phần thân mật.
“Thật không nóng sao? Nhìn ngươi cũng chảy đầy mồ hôi rồi “Hắn vẫn ôn nhu khuyên nhủ càng thêm nhích tới gần nàng,tỉ mỉ đánh giá khuôn mặt mỹ lệ của nàng. Trước mắt hắn chính là cái cổ trắng noản của nàng, mùi thơm xử nữ thuộc về nàng chạm vào mặt hắn, cơ hồ muốn cho hắn mê mẩn hoa mắt.
Đủ rồi đủ rồi! Hắn ở trong lòng thở dài,coi như là lọt vào trong tay Trầm Khoan bị đòn roi của hắn quất rất nhiều,nhưng lúc này nếu có thể nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp này, hắn coi như là đủ vốn.
Băng Nhi cắn môi không nói, hai tay mềm mại nhẹ nhàng mà lau vết thương trên người hắn. Máu cũng đã ngưng hết, nàng dùng nước ấm đem máu hòa tan, cũng đem những hạt muối kia lau khô sạch sẽ.