Lâu lan giai nhân_C.
edit:Qunjc
Hàn Chấn Dạ cầm lấy hàm dưới của Sương nhi lên, đối với nàng mỉm cười.”Sương nhi, ngươi bất kỳ nguyện vọng cũng làm cho ta không đành lòng cự tuyệt. Nhưng nàng chỉ là đầy tớ, phải ở đây ngươi hiểu chưa?”Hắn vung tay lên Sương nhi, lấy đuôi tóc ma sát mặt của nàng.”Đừng để tâm đến những chuyện nhỏ nhặt kia nữa, ngươi tới thử xiêm y ta ra lệnh vì ngươi mà làm đi.”
“Nhưng là…”Không khí rất là quỷ dị, Sương nhi đưa ánh mắt, không rõ mà nhìn Hàn Chấn Dạ. Cặp mắt đen kia mặc dù rơi vào trên người nàng, nhưng tràn đầy cảm xúc phức tạp, giống như là người hắn chân chính muốn nhìn, cũng không phải là nàng.
“Xuỵt, không nên cải cọ, Sương nhi của ta, ta không muốn gặp lại ngươi phiền lòng.”Hắn vô hạn ôn nhu nói, thân hình cao lớn quay lại, nhìn về phía Băng Nhi vẫn đang đứng thẳng bất động ở một bên.”Nữ nô, đem xiêm y cầm tới nơi này, giúp Sương nhi mặc vào.”Tròng mắt đen chớp động lên tia sáng, quét qua khuôn mặt tái nhợt của nàng.
Sương nhi của ta? Băng Nhi hai tay dùng sức kéo lấy y phục mỹ lệ kia, cắn chặt răng. Hắn thân mật như vậy trao đổi cùng Sương nhi, lúc trước ở lều nỉ, bọn họ đã làm gì? Đôi tay ngăm đen lúc trước mới an ủi sự đau đớn nàng, mang cho nàng vui thích, hôm nay lại lạc ở trên người Sương nhi mà nhẹ nhàng vỗ về…
Nàng đi ra phía trước, chết lặng mở xiêm y ra, choàng qua trên người Sương nhi, từ từ cài lại các nút, động tác cứng ngắc mà buộc phải hoàn thành trong nhục nhã.
Hắn coi trọng Sương nhi như vậy, mà chỉ coi nàng là một nữ đầy tớ. Lúc trước những gì nàng cảm nhận được chẳng lẽ chỉ là ảo giác sao? Giờ phút này trong lời nói của hắn đã hoàn toàn bóp nát trái tim của nàng.
Hàn Chấn Dạ đứng lên trước mặt Sương nhi, nhìn Sương nhi thay vào trang phục. Ánh mắt của hắn rơi vào trên người Băng Nhi thời gian so với rơi vào trên mặt Sương nhi nhiều hơn, chỗ sâu trong đôi mắt đen thủy chung mang theo tia sáng quang mang phức tạp.
“Thay Sương nhi chải đầu lại, đeo thêm trâm cài tóc thật tốt vào.”Hắn chỉ thị, nhìn vào khuôn mặt Băng Nhi, động tác không chút thay đổi.”Sương nhi, ngươi thích không?”Hắn hỏi, biết ngôn ngữcủa mình giờ phút này có nhiều tàn nhẫn.
Sương nhi hưng phấn đến cả hai gò má đỏ bừng, nàng không nghĩ tới những thứ gì khác, chỉ là đơn thuần bởi vì bộ đồ mới mà vui mừng.”Cám ơn Hàn tướng quân.”Nàng liền thân mật nói cám ơn, nhận định suy nghĩ Hàn Chấn Dạ thật là một người tốt. Nàng quay một vòng, mừng rỡ nhìn Băng Nhi.”Băng Nhi tỷ tỷ, y phục này thật là đẹp, ta thật thích! Hàn tướng quân chẳng những cho ta xiêm y, còn an bài giúp ta vào ở bên trong chỗ của hắn, nói gần đây muốn chiếu cố ta.”Nàng khoái trá nói.
Băng Nhi thân thể dao động, chịu không được đả kích liên tiếp mà đến. Nàng quay đầu nhìn Hàn Chấn Dạ, tầm mắt cùng hắn quấn giao.
“Ngươi muốn nàng vào ở chỗ của ngươi?!” Từng câu từng chữ hỏi của nàng, nói ra khỏi miệng bao nhiêu cũng chính là bao nhiêu sự chua sót trong lòng của nàng.
Nàng thừa nhận thiếu nợ hắn rất nhiều, nhưng mà hành hạ như vậy chẳng lẽ không có kết thúc sao? Tất cả ôn nhu lúc trước chẳng qua là muốn nàng gỡ xuống phòng bị, chỉ vì để cho nàng bị tổn thương nặng hơn sao? Loại kế hoạch dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ thương tổn này, không thể khôngthấy nàng bị ép đến điên thì không được sao?
“Ta không phải đã nói thật tốt chiếu cố thân tộc của ngươi sao? Ngươi nên cảm tạ sự nhân từ của ta, dù sao sau khi ngươi đã làm những sự tình kia thì ta vẫn nguyện ý nhận vào thân nhân của ngươi.”Hắn nhìn thẳng vào trong mắt của nàng, ánh mắt trong suốt kia hôm nay tràn đầy sự thống khổ làm người ta không đành lòng, hắn biết mình đã hoàn toàn đả kích Băng Nhi.”Ngươi có thể yên tâm, ta sẽ đối xử thật tốt với Sương nhi, tuyệt đối sẽ không làm cho vận mệnh của nàng giống như ngươi.”
Băng Nhi cả người chấn động, hai tay buông thỏng, tùy ý để cái khay rơi trên mặt đất, đồ trang sức đeo tay cứ thế rớt xuống đất. Nàng đang phát run, không ngừng mà lui về sau,trong lòng rất sợ đến buổi sáng ngày tiếp theo, thần trí nàng sẽ hỏng bét mất.”Ta…”Nàng muốn kiếm cớ rời đi, nhưng trong đầu hầu như trống rỗng. Giờ phút này nàng chỉ muốn chạy trốn thật xa,né tránh khỏi nơi này, cho dù sẽ gặp phải trừng phạt cũng được, nàng cũng không cách nào sống chung cùng một phòng với Hàn Chấn Dạđược nữa.
Nếu là chạy trốn tới chân trời góc biển, nàng có phải có thể trốn khỏi đôi mắt đen kia hay không? Tránh né sự đau lòng do hắn gây ra?
Nàng bỗng dưng nhấc thảm che cửa lên, chật vật xông ra ngoài, mặc cho Sương nhi ở phía sau lo lắng kêu gọi, nàng cũng mắt điếc tai ngơ, mù quáng mà đi về phía trước.
Ở dưới ánh trăng, nước mắt rơi trên mặt đất, Băng Nhi không ngừng mà chạy như điên. Ai tới cứu nàng đây? Lồng ngực của nàng đau quá đau quá, đau đến giống như là muốn tan vỡ.
Vẫn cho là chính mình có thể thừa nhận sự hận thù cùng trả thù của hắn, cho tới bây giờ nàng mới hiểu được mình có bao nhiều yếu ớt, Hàn Chấn Dạ hận nàng giống như là lưỡi dao sắc bén thấu xương, lại một lần nữa đem nàng đánh vàotrong vực sâu tuyệt vọng…