Lâu lan giai nhân_C.
Hắn nhích tới gần da thịt của nàng không ngừng lấy đầu lưỡi liếm hôn,lần nữa lấy ngón taythăm càng thêm dò vào nơi mềm mại của nàng.
“Băng Nhi, ngươi có thể cảm giác được cái này sao? Vừa chặt vừa nóng, vững vàng vòng ôm ta.”Hắn nhìn nàng bởi vì dục vọng mà sôi trào thở dốc, môi mỏng nhàn nhạt phun ra lời ác độc.”Xem ra sự sống chết của đám người kia xác thực đối với ngươi rất trọng yếu, lại có thể làm cho ngươi đang ở tại đây dưới thân người ngươi khinh bỉ nhất ngâm nga thở gấp, tựa như kỹ nữ dâm đãng nhất.”
Trong nháy mắt tất cả vui thích đều rút đi, thân thể của nàng đột nhiên trở nên cứng ngắc. Nàng mở mắt nhìn hắn,trước ngực giống như là bị đánh một quyền. Những lời châm chọc tàn khốc kia so với đao kiếm càng thêm sắc bén, dễ dàng đánh nát sự tôn nghiêm cuối cùng của nàng.
“Ta lúc đầu thật đáng tiếc không giết chết ngươi.”Nàng cắn răng nói, hận thấu chính mình tại sao ban đầu nhất thời mềm lòng lại không đâm thêm một đao, hơn nữa càng hận chính mình tại sao khi bị hắn hấp dẫn lại đánh mất đi lý trí.
“Bây giờ hối hận đã quá muộn, ngươi đã mất đi cơ hội.”Hắn cười lạnh, rút ra ngón tay đã dính đầy mật hoa,lấy khăn lụa chậm chạp mà lau sạch.
“Ngươi không sợ ta tìm được cơ hội lần nữa hạ thủ sao?”Nàng mở miệng hỏi, hai tay tại bên người nắm chặt thành quả đấm, chẳng bao giờ nàng cảm thấy thống hận một người đến như vậy. Nàng nếm đủ loại hoan ái ở nam nữ, cũng là do hắn dạy nàng.Nàng quá mới lạ, căn bản không kháng cự lại được sự đùa bỡn của hắn.
Hàn Chấn Dạ nhẹ nhàng một tiếng cười lạnh, giống như là thích thu vô cùng khi đùa cợt nàng
“Nằm im không được nhúc nhích.”Hắn cúi đầu nhìn nàng, thần thái kia phảng phất rất là thưởng thức nàng nằm ở trên mặt thảm,bộ dáng hoàn toàn không muốn giúp.
Nàng trừng mắt nhìn hắn, nhìn hắn đi tới nơi góc lều, ngũ quan tuấn mỹ ở dưới ánh lửa chiếu rọi hiện ra vẻ cười lạnh.Hắn lấy ra một dây xiềng xích bằng bạc nguyên chất được gia công tỉ mỉ,nụ cười trên môi càng sâu, càng lạnh hơn. Xiềng xích kia chế luyện rất tinh xảo, giá tiền cực kỳ cao, vương tộc Lâu Lan dùng để trói chặc sủng vật yêu mến.
Nhìn thấy hắn cầm lấy xiềng xích khóe miệng lại đọng lại nụ cười lạnh, nàng chợt cảm thấy bất an thân thể cơ hồ đã nghĩ muốn chạy ra khỏi lều nỉ.
“Cưng ơi, nếu như nữ nô ngươi động đậy một cái,người thân của ngươi trong danh sách lập tức thiếu đi một người.”Thanh âm lạnh như băng từ phía sau truyền đến, ngăn lại tất cả hành động của nàng.
Băng Nhi cứng ngắc ngẩng đầu, nhìn thấy hắn cầm lấy xiềng xích bằng bạc đi tới, trái tim trầm trọng không ngừng nhảy loạn. Dự cảm bất an càng lúc càng nhiều,nàng khó có thể tin nhìn chằm chằm hắn, hiểu rõ hắn muốn làm cái gì, không thể tin được thực sự có người tàn nhẫn đến thế này…!
Hắn rốt cuộc hận nàng đến cỡ nào? Tính toánnhư thế nào để hành hạ nàng?
Hàn Chấn Dạ ở bên người nàng ngồi xổm xuống, giơ xiềng xích đến gần nàng, xiềng xích lạnh lẽo uy hiếp vòng vào cổ của nàng, hắn lấy ra một chìa khóa cũng bằng bạc nguyên chất khóa xiềng xích lại. Xiềng xích một mặt gắn bảo thạch năm màu ở giữa lấy bạc trắng chế tạo thành xích, chiều dài ước chừng ba thước.
“Ngựa của ta cũng giống như ngươi phải in dấu của ta, ta nên báo cho mọi người biết ngươi là thuộc về người nào.”Khóe miệng hắn cười vạn phần tàn nhẫn làm nàng run sợ không dứt.