Lâu lan giai nhân_C.
Hắn thật sự đã đem nàng thànhnữ nhân của mình ôn nhu che chở. Mà nàng lại muốn phản bội sự tín nhiệm của hắn…
Nàng dùng một tấm áo choàng ấm áp bao quanh thân thể, chậm chạp đứng dậy, hướng chỗ sâu bên trong rừng hoa đào đi tới, ánh mắt tràn đầy kiên quyết.
Hàn Chấn Dạ võ công quả hơn người, muốn cho hắn hoàn toàn thư giản, phương pháp không có nhiều lắm.Nàng phải trả giá thật nhiều mới có thể dò xét được,chỉ có thể chờ hắn thư giản mệt mỏi và chỉ một cái chớp mắt chớp lấy thời cơ mà giết hắn. Nói tóm lại, nàng không thể nào có đường trở lại nữa.
Sâu bên trong rừng hoa đào, cánh hoa bay tán loạn, một phen bị lưỡi dao sắc bén quét qua, cánh hoa rơi xuống giống như là tuyết, che đậy cả bầu trời. Trên mặt đất phủ tầng lớp cánh hoa thật dày, chỉ cần một mũi kiếm điểm nhẹ cũng đủ xuyên qua cánh hoa rơi.
Gió kiếm nhanh, mạnh mẽ quét qua tạo lên trận trận hoa sóng, Hàn Chấn Dạ mặc cái áo màu sắc xanh đen, vạt áo lượn vòng, xuất ra những đường kiếm tuyệt chiêu tinh diệu. Nhìn qua những cánh hoa rơi trong gió đang lúc từ từ hiện lên một bóng dáng yểu điệu, hắn liền dừng lại động tác múa kiếm, trong miệng phát ra tiếng kêu nhỏ, khinh suất ném di trường kiếm, mủi chân điểm nhẹ mấy cái nhanh chóng chạy tới, hai tayđã kéo nàng ôm vào lòng.
“Cái này gọi là tâm tương thông sao? Ta đang suy nghĩ đến ngươi, ngươi liền xuất hiện?”Hắn cúi đầu nhìn nàng lộ ra mỉm cười, cực kỳ thích trêu đùa nàng. Trên mặt nàng hiện lên tia đỏ ửng mà không biết rằng khuông mặt đỏ ửng như vậy đối với hắnđáng yêu đến cỡ nào.
Mỗi khi hắn đùa quá,Băng Nhi trong mắt sẽ lóe ra ngọn lửa, đó là thuộc về một mặt trong tính cách kiên cường nàng, nhưng thủy chung đều bị nàng giấu diếm rất khá. Có lẽ là từ lúc bản thân là nha hoàn, quanh năm quen bị đè nén, không hiểu được như thế nào là biểu đạt cảm xúc chân chính của mình.
Nếu không bị đè nén lâu dài như vậy, nàng còn có lá gan đưa tay đập hắn, nếu là tính cách chân chính của nàng, sẽ không có bộ dạng làm cho người ta mê muội như vậy? Hắn còn cómuốn trêu nàng như vậy nữa?
Nhưng khi nàng thân thể nhuyễn ngọc ôn hương nằm trong lồng ngực hắn, mềm mại mà dán vào lồng ngực của hắn, nàng cũng không có tâm tư mà suy nghĩ nhiều. Nàng dựa của hắn, hơi thở thơm mát thẩm thấu vào hô hấp của hắn làm tinh thần của hắn cơ hồ muốn rối loạn.
Vì đợi chờ thương thế của nàng khỏi hẳn, một tháng này quả thực là Địa Ngục đáng sợ nhất. Hắn chỉ có thể ôm ấp lấy nàng, lại không thể chân chính có nàng trọn vẹn, đây đối với hắn vốn là một nam nhân đã quen muốn làm gì thì làm nấy mà nói, căn bản là một loại cực hình.
Nàng gần sát thân thể của hắn, lắng nghe tim đập của hắn, nghe thấy được trên người hắn hơi thở mãnh liệt phái nam.”Ta… Thương thế của ta tốt lắm.”Nàng lấy lên tất cả dũng khí nhỏ giọng nói, bắt buộc mình không được phát run.
Hàn Chấn Dạ không thể tin được mình nghe được cái gì, đưa tay ôm nàng lên nhìn vào hai tròng mắt trong suốt của nàng.
“Băng Nhi, ta không có nghe lầm chớ? Ngươi đây là đang hấp dẫn ta?”Hắn khẽ vuốt ve da thịt non mềm của nàng. Không biết nàng động cơ là gì đã vội vàng đến đây hiến thân.
“Là, ta là hấp dẫn ngươi.”Mặt của nàng đỏ bừng, động tác nhưng không có dừng lại mà bắt buộc mình phải tiếp tục. cánh tay nhỏ bé quấn chặt lấy cái cổ cường tráng ấy.Kiễng mũi chân, chủ động hôn hắn, lời lẽ mềm mại ngây ngô lấy động tác đi ma sát hắn, tiện đà e lệ thăm dò vào trong miệng hắn.
Chờ hhi hắn bởi vì hoan ái mà mệt mỏi sẽ đoạt đi tánh mạng của hắn.Chính vì vậy nàng quyết định dâng mình, đổi lấy tánh mạng của hắn, ít nhất cho hắn một lần được thõa mãn trước khi chết.
“Băng Nhi… Băng Nhi ngọt ngào của ta… Ngươi không biết ta giờ phút này chờ đợi đã bao lâu…”Hắn mút lấy cái lưỡi non mềm, hai tay thượt vào từ dưới áo choàng, nhận thấy được Băng Nhi thân thể tuyết trắng mềm mại chỉ mặc mỗi một tấm áo choàng. Hắn không nhịn được đẩy áo choàng ra, nhìn thấy xương quai xanh quyến rủ cùng nơi đẫy đà của nàng.
Nàng cắn cắn đôi môi đỏ mọng, không dám mở miệng, chỉ là dùng sức gật đầu, hai tay như cũ quấn lấy cổ của hắn, bắt đầu nếm thử sự vuốt ve của hắn, biết là như vậy sẽ làm hắn hết sức khoái trá.
“Hàn Chấn Dạ…”Nàng thấp giọng lẩm bẩm tên của hắn, mông lung nhắm lại hai mắt. Nàng tựa vào trong lòng của hắn,cảm giác bàn tay thô ráp trên da thịt mình mà ma sát giống nhưmuốn trêu chọc người.