Lầu Dưới 249, Lầu Trên 251

chương 17: thận hư

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: melbournje

"Anh Lưu, tại sao bạn anh lại muốn gặp em vậy?" Lục Xuyên hỏi dè dặt, vẻ mặt không yên cùng lo sợ, bất an.

Lưu Cư An nhìn nhìn cậu, có vẻ đồng tình, Mạnh Triệu cũng ngẩng đầu nhìn mắt cậu ta, mấy người khác thì không thèm đếm xỉa. Thằng ngốc này sợ là còn chưa biết bản thân đã gây ra phiền toái gì!

Thành thật mà nói, nhóm bạn này của bọn họ trước kia náo động nô đùa với nhau bao nhiêu chả được chứ đừng nói là đụng chó! Nhưng ai bảo cậu ta không may, đụng phải chó của Dư Gia chứ! Đi ra đi vào vẫn là Dư Vũ muốn trả đũa lại, người này vừa nhìn đã biết chính là "sát thủ", xem đi, hiện tại đã bị trả thù rồi.

"Phanh!" Cửa bị đẩy ra.

"À, đều đến rồi sao!" Dư Vũ vừa nói vừa nở một nụ cười gợi đòn, nhìn thế đã hiểu tính cách của người này như nào rồi.

"Ai ui, Đại Ngư, lâu lắm không gặp nha? Gần đây rúc ở chỗ nào vậy?" Trang Minh cười xấu xa, Dư Vũ liếc mắt nhìn anh ta xong mới đem tầm mắt chuyển đến chỗ Lục Xuyên.

Không biết vì sao, Lục Xuyên vừa thấy ánh mắt người này liền run lên một chút, bình thường cậu ta không đủ trình để ở trong cái vòng luẩn quẩn này, cho nên cũng không biết được vài chuyện.

Tối hôm qua Mạnh Triệu liên hệ với cậu ta, còn khiến cha cậu ta cực kì kích động.

Nhưng từ ngày hôm qua mí mắt luôn giật giật, cảm giác như có chuyện không tốt sắp xảy đến...

Dư Vũ đối với hắn nhếch miệng cười, đi qua, "Lục Xuyên phải không?"

"Đ... Đúng." Vừa nói vừa cười cười nịnh nọt, nhìn về phía Dư Vũ.

Dư Vũ khoác tay lên vai cậu ta, ngồi cạnh rất gần, "Dạo gần đây có làm chuyện gì thất đức hay không?"

Lục Xuyên mở to hai mắt, chẳng lẽ gần đắc tội người này?

"Không, không có... Gần đây tôi đều ở nhà"

"Nghĩ lại xem~"

Lục Xuyên nhìn anh, thật sự không nghĩ ra được.

"Gợi ý một chút, ở đường , chỗ ngã tư ý, có phải cậu..."

"Chó, chó sao?"

Lục Xuyên run run nói, lúc ấy cậu ta đụng xe vào một con chó...

Dư Vũ cười lớn một tiếng, ánh mắt híp lại, tất cả mọi người đều nhìn bọn họ. Chỉ thấy Dư Vũ vỗ vỗ tay, híp mắt cười hề hề, "Con chó kia là của tôi!"

Lục Xuyên chân tay mềm nhũn, thiếu điều ngã trên mặt đất, giọng nói run rẩy.

"Tôi... Tôi... Thực sự xin lỗi..."

"Hả, cậu nói xin lỗi sao?"

Dư Vũ đột nhiên nghiêm mặt, lớn tiếng trách mắng, "Cậu cảm thấy tôi sẽ tha thứ cho cậu sao?!"

"Tôi... Tôi sai rồi!"

Lục Xuyên muốn khóc, ngày đó cậu ta đụng phải một con chó, nhìn thế nào cũng tưởng chỉ là chó hoang, bèn không để ý nữa trực tiếp bỏ đi. Thế nào mà một con chó vừa gầy lại bẩn lại còn là giống chó cỏ, lại là của anh ta! Hiện tại người có tiền, gu thưởng thức thực độc đáo!

Dư Vũ vỗ vỗ cậu ta, "Tôi hiện tại không đánh người, là một thanh niên ưu tú, đánh người là trái pháp luật rồi..."

Lục Xuyên còn chưa kịp thở nhẹ một hơi, chợt nghe Dư Vũ nói, "Nhưng buông tha cho cậu thì trong lòng tôi lại thấy không thoải mái!"

...

Nửa giờ sau, Lục Xuyên run run lết chân ra, Dư Vũ cùng các anh em lâu ngày không gặp ngồi uống rượu.

Hôm đó Lục Xuyên trở về liền cho các phương tiện truyền thông và xã giao của cậu ta tung ra một tin tức, tuyên bố cậu ta gia nhập "Hiệp hội những người yêu chó".

Buổi tối ngày hôm sau, ở trung tâm quảng trường đột nhiên xuất hiện một người, trên người mặc áo thú, có tai chó, đằng sau còn có một cái đuôi, lộ ra một bộ mặt thê thảm, vừa đi vừa hô: "Bảo vệ chó hoang là trách nghiệm của mọi người! Bảo vệ chó hoang là trách nghiệm của mọi người! Bảo vệ..."

Rất nhiều người vây xem, quay video rồi up lên mạng.

Chuyện này còn được lên bản tin buổi tối, người MC nói có thể là do cậu ấy yêu chó, nhưng bởi vì từ chối phỏng vấn nên không thể tìm hiểu thêm chuyện gì. Hi vọng mọi người sẽ biết yêu quý động vật hơn, trân trọng mỗi sinh mệnh...

"Đại Ngư, thực sự không quay về nhà sao?" Trang Minh lại hỏi anh.

"Không về có được hay không!"

"Không muốn chúng tớ cho người hộ giá cậu sao?"

"Cút mẹ đi, tự ông đây có thể hot!"

Thấy mấy người một mặt không tin, Dư Vũ trừng mắt, không để ý bọn họ, trực tiếp lái xe trở về.

"Các cậu nói xem Đại Ngư có thể chịu được bao lâu?"

"Tớ mới mua xe, cá nhiều nhất ba năm."

"Haha, một năm thôi, căng hết cỡ rồi đấy!"

"Một năm á? Các cậu cũng đánh giá cao Dư gia quá rồi đấy!"

"Tớ cá một cái xe, cậu ấy không chịu được năm đâu!"

...

Dư Vũ gõ gõ cửa lầu dưới, không biết bắt đầu từ lúc nào anh đã có thói quen gọi cửa phòng .

Thư Trữ mở cửa cho anh rồi lại vội vội vàng vàng đi vào.

Dư Vũ kinh ngạc, hôm nay có cơ hội vào nhà cô ta sao?

Anh đi vào, sửng sốt, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy phòng , so với phòng mình không có gì khác biệt lắm, nhưng mà... Ở đây chỉ có mỗi đồ gia dụng ở phòng khách sao? Thật sự là không có gì cả, trống rỗng, chỉ có một bộ ghế sofa, một cái bàn trà, trên bàn trà thì đang để cái ấm trà.

Có cả TV, ngay cả ổ cắm cũng chưa cắm vào. Tới gần phòng bếp, ở góc có tủ lạnh, không có cái gì khác. Không phải phòng của phụ nữ thường rất nhiều đồ sao? Cho nên cô ta chắc chắn là đồ đàn ông!

Lại nhìn về phía Thư Trữ, cô đang ở phòng bếp làm cái gì đó.

"Hả? Cô còn biết nấu ăn sao?"

Thư Trữ liếc mắt, không để ý tới anh, tiếp tục làm việc, dè dặt cẩn trọng chiên thịt.

Dư Vũ thấy bên cạnh đã có mấy miếng thịt chiên xong, trực tiếp gắp lấy một miếng, nếm thử xem tay nghề như nào.

"Ai~"

Thư Trữ còn chưa kịp nói, anh đã ăn.

"Cũng được, nhưng mà hơi nhạt, cô quên cho muối à?"

Dư Vũ nói xong, chỉ thấy Thư Trữ nhìn về phía anh, bình tĩnh nói, "Đây là đồ ăn của Hoàng Mao..."

Dư Vũ sửng sốt, lại nghe thấy cô nói, "Trong thịt có bỏ thêm thức ăn cho chó..."

"Khụ khụ khụ!"

...

Thư Trữ chiên nốt mấy miếng thịt, để vào trong bát của Hoàng Mao vài miếng, còn lại cất đi để bữa sau ăn tiếp.

Đi vào phòng khách, thấy Dư Vũ một mặt không thể oán hận hơn ngồi trên sofa.

"Ha ha ha ha ha."

Cô phúc hậu nở nụ cười.

"Tại sao tự nhiên cô lại muốn cho nó ăn thịt chứ?!"

"Gần đây nó không chịu ăn cái gì nên tôi làm chút đồ ăn cho nó, ai mà biết được anh cũng muốn ăn chứ?"

Dư Vũ tiếp tục làm bộ mặt oán hận nhìn cô. Phảng phất có chút lên án cô, chính là cô sai, chính là lỗi của cô!

"Còn nữa, anh đã thấy tôi nấu ăn bao giờ chưa? Món thịt chiên này học rất lâu mới có thể làm đó."

Thư Trữ đá anh một cước, "Đứng lên, đừng nằm trên sofa của tôi!"

"Cô không thấy đồng tình sao, còn không phải là vì..."

À? Ông đây xử Lục Xuyên một trận, thế nào mà lại thấy mình làm vậy vì cô ta chứ không phải vì con chó?

Ảo giác, nhất định là ảo giác!

Thư Trữ cho rằng anh nói chuyện thức ăn cho chó vừa nãy, lại nhẹ nhàng đá anh một chút, "Là chính anh tự ăn được không?!"

Dư Vũ thống khổ thở dài một tiếng, "Cảm giác như cả thân thể bị vét sạch!"

"Đồ thận hư..." Thư Trữ nói xong còn có chút bỉ ổi mà nở nụ cười.

Dư Vũ vừa nghe, nháy mắt ngồi dậy, nhíu mày, tức giận nói, "Vậy thử một chút xem?"

"Cút đi!"

Cô cầm một hộp sữa chua lên uống, thấy anh còn đang thống khổ, cười nói, "Được, không phải chỉ là ăn đồ cho chó thôi sao, đồ ăn cho chó cũng mắc lắm nha, rất màu mỡ, người cũng có thể ăn mà!"

Dư Vũ ủy khuất động động cái mũi, "Đắt mấy nữa thì nó cũng là thức ăn cho chó chứ?!"

"Anh là cẩu độc thân, bình thường ăn cẩu lương còn thiếu hay sao?"

"Điều này sao có thể giống nhau được?!"

Thư Trữ đột nhiên cũng động động cái mũi, ánh mắt nhíu lại, "Anh uống rượu?"

Dư Vũ gật đầu.

"Anh dám uống rượu rồi nằm trên sofa của tôi?! Cút nhanh lên!"

"Nè, làm sao cô lại vô tình như thế chứ?!"

Cô đem Dư Vũ đuổi ra ngoài, Thư Trữ lại cùng Hoàng Mao chơi đùa một lát, rồi sau đó viết truyện. Hoàng Mao không lớn, nhưng cũng không nhỏ, Thư Trữ ngẫu nhiên chỉ ôm nó một lúc, không thể lúc nào cũng ôm được.

Lúc cô viết truyện, Hoàng Mao luôn ở bên cạnh ghé vào cô, cọ cọ vài cái, trong nội tâm cô mềm nhũn vì sự đáng yêu này.

Up truyện xong cô lại mở weibo Độc Kê Thang. Đọc vài bình luận gần đây, nhìn xem có cái gì thú vị không.

Thế gian vô yêu: Giáo viên của chúng tôi cực kỳ phiền phức, lên lớp đều soi mói, mỗi ngày lúc tôi nói chuyện thì nhắc không được rồi còn gắt lên cơ, thực con mẹ nó chán ghét, tôi nói bà ấy không cần quản thì mỗi ngày không còn việc gì liền đem tôi gọi ra ngoài, có phiền hay không chứ?! Thực muốn đánh chết người mà!

Thư Trữ nhíu mày, nick Weibo này của học sinh cấp ba sao? Hình như mỗi ngày đều có bình luận, không phải mắng giáo viên thì chính là kêu cấp học khổ.

Độc Đại: Giáo viên cấp cũng chỉ là bán cải trắng lấy tiền. Mỗi ngày mắng chửi học sinh thì đã là gì, giáo viên đại học kia kìa, mặc kệ luôn, trực tiếp treo học bạ chứ đếch phải nhắc không đâu. Thằng nhãi này quý trọng thầy cô một chút đi, về sau học xong rồi đếch ai thèm quản chuyện của cậu nữa đâu nhé!

Đại giang: Thắng oắt... Độc Đại best châm biếm nha!

Ai nói thanh xuân không bi thương: Nhưng mà cũng có vài giáo viên thật sự hãm mà.

Những năm tháng tươi đẹp trước đây: + cho lầu trên, lại thêm một người chung ý kiến rồi nhưng đại bộ phận giáo viên vẫn tốt lắm nhé, mỗi ngày mắng cũng là xuất phát từ quan tâm, nghĩ kĩ đi không tương lai lại hối hận

Khâu lăng nhất tuần: Đúng, nếu không có chủ nghiệm cấp , sợ là không biết hiện tại tôi đang ở đâu. Tôi lúc ấy không muốn học hành, đi đàn đúm bị giáo viên tìm lại, sau đó bắt học thi đại học, hiện tại vừa ra trường đi làm, thật sự thật sự biết ơn giáo viên ấy nha...

Tiểu hoa hồng: Giáo viên đại học so với giáo viên cấp lợi hại hơn nhiều, mỗi ngày đều thí nghiệm nhiều hạng mục như vậy... Nhưng nói thật, tôi cảm thấy giáo viên cấp quan tâm học sinh hơn một chút, giáo viên đại học thì thường xuyên tìm không thấy người thì mặc kệ...

Tôi thích ăn sầu riêng: Đúng đúng đúng, bọn họ đều nói giáo viên đại học dễ nói chuyện, nếu rớt tín chỉ có thể nhờ cậy. Trên thực tế, lên lớp đều là cười như phật, đến lúc xin xỏ thì thay đổi hoàn toàn... Cho xin đi?

...

Phía dưới liền bắt đầu châm chọc giáo viên, có đại học, cũng có cấp , đại bộ phận đều là học sinh.

Độc Đại: Hôm nay học sinh được nghỉ à?

Rồi sau đó đóng máy tính, cô đi đến chỗ bảo vệ lấy đồ chuyển phát nhanh, đoán chừng là quà của tên trên lầu gửi tới!

Một cái hộp vuông vuông, không lớn không nhỏ, còn có chút nặng, Thư Trữ mở ra.

"Nhìn không ra tên này còn rất biết tặng quà nha~"

Nghiễm nhiên là do ngày thường Thư Trữ hay dùng mặt nạ, không biết anh mua thế nào được, đúng dịp Thư Trữ đã dùng hết rồi nên cũng tính đi mua, nhưng đi hai nơi đều không có.

Bên trong hộp có hộp, miếng, con cá kia cũng không có mấy tiền, chả trách mà bảo đã tiêu hết. Được, người này vẫn rất có tâm, hôm nay lại có hại anh ăn đồ của chó, có nên làm thịt để cảm ơn anh không nhỉ?

Truyện Chữ Hay