Lâu Đài Bay Của Pháp Sư Howl

chương 17: lâu đài bay chuyển nhà

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đánh máy: rimusm

~~~^^~~~

Howl bắt đầu làm việc cật lực như thể anh ta vừa trở lại sau một tuần nghỉ ngơi. Nếu Sophie không tận mắt chứng kiến anh ta vừa giao đấu một trận phép thuật chí tử cách đây một tiếng đồng hồ thì chắc chắn cô sẽ không bao giờ tin được. Anh ta và Michael lao đi tứ phía, đọc các thông số đo cho nhau và vạch những dấu hiệu kỳ quặc bằng phấn ở những chỗ trước kia là rầm côngxon bằng kim loại. Dường như họ phải vạch phấn ở mọi góc, kể cả ở sân sau. Cái hốc dưới cầu thang của Sophie và chỗ có hình dạng kỳ dị ở trên trần trong phòng tắm là những chỗ khó đánh dấu nhất. Sophie và gã người - chó bị đẩy hết bên nọ sang bên kia, rồi bị đẩy hẳn sang bên để Michael có thể bò quanh và vạch một ngôi sao năm cánh trong một vòng tròn trên sàn nhà.

Michael vừa làm xong việc đó, đang phủi bụi và phấn ra khỏi đầu gối thì Howl chạy vào, bộ quần áo đen lấm tấm vôi trắng. Sophie và gã người - chó lại bị đẩy sang bên để Howl có thể bò quanh viết những dầu hiệu bên trong và xung quanh cả ngôi sao lẫn vòng tròn. Sophie và gã người - chó tới ngồi trên cầu thang. Gã người- chó run rẩy. Có vẻ như đây không phải thứ phép thuật gã thích.

Howl và Michael phi nhanh ra sân. Rồi Howl phi ngược lại.

Sophie! - anh ta hét to. - Nhanh lên! Chúng ta sẽ bán cái gì trong cửa hiệu đó?

Hoa, - Sophie đáp, và lại nghĩ đến bà Fairfax.

Tuyệt, - Howl nói, rồi vội bước ra cửa với một thùng sơn và cái chổi nhỏ. Anh ta nhúng chổi vào thùng và thận trọng sơn cái chấm màu xanh lơ thành màu vàng. Anh ta lại nhúng chổi lần nữa. Lần này cái chổi nhúng màu tía. Anh ta chấm đè lên cái chấm xanh lá cây. Lần thứ ba anh ta nhúng màu da cam và chấm lên chấm đỏ. Howl không động đến cái chấm đen. Anh ta quay đi, gấu tay áo chấm vào thùng sơn cùng với chiếc chổi.

Bực quá đi mất! - Howl nói và nhấc tay áo ra. Đầu mút lướt thướt của ống tay áo có đủ các màu cầu vồng. Howl giũ giũ, nó lại trở thành màu đen.

Thật sự đấy là bộ nào? - Sophie hỏi.

Tôi quên mất rồi. Đừng chen ngang. Phần khó nhất tới ngay bây giờ đây, - Howl nói, đẩy thùng sơn lại lên bàn. Anh ta cầm một hũ bột nhỏ lên:

Michael, cái xẻng bạc đâu rồi?

Michael từ ngoài sân chạy vào với một cái sẻng to, sáng lấp lánh. Cán bằng gỗ, nhưng lưỡi xẻng quả thật có vẻ bằng bạc khối.

Ngoài đó tất cả đã sắp đặt xong, - cậu ta nói.

Howl đặt cái xẻng lên đầu gối và lấy phấn vẽ dấu lên cả cán lẫn lưỡi xẻng. Anh ta rắc lên đó thứ bột đỏ trong hũ. Rồi, anh ta thận trọng bỏ một nhúm cũng chừng ấy bột vào mỗi đỉnh ngôi sao và rắc số bột còn thừa vào giữa.

Michael, đứng tránh ra, - anh nói. - Tất cả mọi người tránh ra xa. Calcifer, lão sẵn sàng chưa?

Calcifer ló ra giữa những khúc củi trong một lưỡi lửa dài xanh lơ.

Sẵn sàng như bất cứ lúc nào, - lão nói. - Anh biết việc này có thể giết chết tôi, đúng không?

Suy nghĩ tích cực lên nào, - Howl nói. - Có thể nó giết chết cả tôi nữa đấy. Giữ chặt! Một, hai, ba. - Anh ta xọc cái xẻng vào ghi lò, chậm rãi và chắc chắn, giữ nó thẳng và ngang tầm với các thanh rầm. Trong giây lát, anh ta khéo léo đẩy nhẹ để nó lách xuống dưới Calcifer. Rồi, thậm chí còn nhẹ nhàng và chắc chắn hơn nữa, anh nâng xẻng lên. Michael hẳn nhiên đang nín thở.

Xong! - Howl nói. Những khúc củi lăn sang hai bên. Chúng dường như không cháy nữa. Howl đứng dậy và quay lại, mang Calcifer trên cái xẻng.

Căn phòng mù mịt khói. Gã người - chó rên ư ử và rùng mình. Howl ho. Anh ta khó khăn giữ cái xẻng thăng bằng. Nước mắt chảy khiến Sophie nhìn mọi thứ không rõ nét, nhưng cô có thể thấy Calcifer - đúng như lão đã nói với cô - không có bàn chân, cũng không có ống chân. Lão là một khuôn mặt dài, nhọn, màu xanh lơ cắm rễ trong một cục đen tỏa sáng yếu ớt. Phía trước cục đen đó có một vết lõm khiến người ta thoạt nhìn tưởng Calcifer đang quỳ trên đôi chân tí hon, gập lại. Nhưng Sophie thấy nó không hẳn như vậy khi cục đen hơi lắc lư, chứng tỏ phần dưới của nó tròn. Rõ ràng Calcifer đang cảm thấy thực sự không an toàn. Đôi mắt da cam của lão mở tròn vì sợ hãi, và lão cứ vung mãi hai ngọn lửa yếu ớt hình hai cánh tay sang hai bên, trong một cố gắng vô ích nhằm nắm lấy hai bên cái xẻng.

Không lâu đâu, - Howl nghẹn lời, cố dỗ dành. Anh ta phải ngậm miệng thật chặt và đứng im một lát để cố nhịn ho. Cái xẻng rung rung và Calcifer trông sợ hãi. Howl hồi lại. Anh bước một bước dài, thận trọng vào trong vòng phấn, rồi một bước nữa vào giữa ngôi sao năm cánh. Anh đứng đó, cố giữ cái xẻng thăng bằng, chậm rãi quay người, một vòng trọn vẹn, và Calcifer cũng quay theo anh, xanh màu da trời và mắt mở to vì hoảng sợ.

Cảm giác như cả căn phòng cùng quay với họ. Gã người - chó rúm sát vào Sophie. Michael loạng choạng. Sophie cảm thấy khoảng trời của họ lỏng ra, đung đưa và lắc lắc trong một vòng tròn, nôn nao. Cô không thể chê trách Calcifer đã có vẻ hoảng sợ đến thế. Tất cả mọi thứ vẫn đung đưa và lắc lắc khi Howl bước những bước dài và thận trọng như lúc nãy để ra khỏi ngôi sao và ra khỏi vòng tròn. Anh ta quỳ xuống cạnh lò sưởi và, vô cùng thận trọng, đẩy nhẹ Calcifer vào lại ghi lò và chất các khúc củi quanh lão. Calcifer phụt những ngọn lửa xanh lá cây lên cao hết cỡ. Howl tì lên cái xẻng và ho.

Căn phòng đu đưa rồi dần dần dừng lại. Trong vài giây, khi khói vẫn còn vương lơ lửng khắp phòng, Sophie kinh ngạc nhìn thấy những đường nét mà cô biết quá rõ của căn phòng khách trong ngôi nhà nơi cô sinh ra. Cô nhận ra nó ngay cả khi sàn nhà chỉ còn lại những tấm ván trơ trụi và trên tường không còn treo những bức tranh. Căn phòng của lâu đài dường như vặn vẹo ép mình luồn vào trong phòng khách, đẩy nó ra một chút ở chỗ này, kéo nó lại một chút ở chỗ kia, kéo trần nhà xuống thấp để hợp với xà nhà của chính nó cho đến khi hai căn phòng hòa thành một và lại trở thành căn phòng trong lâu đài, bây giờ có lẽ nó cao hơn và vuông hơn trước kia một chút.

Calcifer, lão xong rồi chứ hả? - Howl hỏi.

Tôi nghĩ vậy, - Calcifer nói, vươn cao lên ống khói. Chuyến đi trên cái xẻng có vẻ không làm lão hề hấn gì. - Nhưng tốt hơn hết anh cứ kiểm tra lại xem.

Howl tì vào xẻng đứng lên và mở cửa với cái núm màu vàng quay xuống dưới. Bên ngoài là Chợ Chipping mà Sophie quen thuộc từ bé đến giờ. Những người cô quen biết đang đi dạo buổi tối, tản bộ trước bữa ăn theo cách nhiều người vẫn thường làm trong mùa hè. Howl gật đầu với Calcifer, đóng cửa và xoay cái núm màu cam xuống, rồi lại mở cửa.

Một lối xe rậm rạp cỏ hai bên chạy uốn quanh từ cửa, giữa những lùm cây xiên xiên trong ánh chiều thơ mộng. Phía xa là chiếc cổng lớn bằng đá với những pho tượng xếp dãy phía trên.

Đây là đâu? - Howl nói.

Một biệt thự bỏ không ở cuối thung lũng, - Calcifer đáp. - Đó là căn nhà xinh đẹp mà anh đã bảo tôi tìm. Nó rất ổn.

Tôi tin chắc là ổn, - Howl nói. - Tôi chỉ hy vọng là chủ nhà thật sự không phản đối thôi. - Anh ta đóng cửa và xoay cho cái chấm màu đỏ thẫm quay xuống. - Bây giờ đến tòa lâu đài di động, - anh ta nói trong khi lại mở cửa.

Bên ngoài, trời nhá nhem tối. Một làn gió ấm áp thổi vào mang theo nhiều mùi hương pha trộn. Sophie nhìn thấy một đám lá thẫm màu đang trôi, với những bông hoa đỏ thẫm trên đám lá. Đám lá lững lờ trôi qua và thay vào chỗ của chúng là những bông huệ trắng mờ và thoáng nhạt nhòa ánh hoàng hôn trên mặt nước phía xa. Mùi hương nhẹ đến nỗi Sophie phải đi qua nửa căn phòng mới thực sự cảm nhận được.

Không, phải đến mai cái mũi dài của bà mới được thò ra đến ngoài ấy, - Howl nói và đóng sập cửa lại. - Khu vực ấy ở ngay bên rìa xứ Waste. Làm giỏi lắm, Calcifer. Tuyệt. Một ngôi nhà xinh xắn với rất nhiều hoa, như tôi đã yêu cầu. - Anh ta đặt cái xẻng xuống và đi ngủ. Và chắc hẳn anh ta rất mệt. Không thấy tiếng rên rỉ, không la hét, và hầu như không ho.

Sophie và Michael cũng mệt. Michael ngồi phịch xuống ghế và vuốt ve gã người - chó, mắt nhìn đăm đăm. Sophie ngồi trên chiếc ghế đẩu với một cảm giác lạ lùng. Họ đã chuyển nhà. Mọi chuyện cảm giác vẫn thế, nhưng rất khác, thật khó hiểu. Và tại sao tòa lâu đài đã di chuyển giờ đây lại ở sát mép xứ Waste? Phải chăng lời nguyền đã kéo Howl đến gần xứ Waste? Hay Howl đã lẩn tránh dữ dội đến nỗi anh ta đã thoát ra được chính mình và trở thành cái mà người ta gọi là trung thực?

Sophie nhìn Michael để xem cậu ta đang nghĩ gì. Michael đang ngủ. Gã người - chó cũng vậy. Sophie đành nhìn sang Calcifer, lão cũng đang ngái ngủ bập bùng giữa những khúc củi hồng, đôi mắt da cam gần như nhắm lại. Cô nghĩ lại lúc Calcifer phồng lên gần như trắng bệch, với đôi mắt trắng dã, rồi lúc Calcifer lo lắng nhìn chăm chăm trong khi lắc lư trên cái xẻng. Lão khiến cô nhớ đến một cái gì đó. Toàn bộ hình dáng của lão khiến cô nhớ đến thứ đó.

Calcifer, - cô nói. - Lão có bao giờ là một ngôi sao băng không?

Calcifer mở một con mắt da cam nhìn cô.

Dĩ nhiên rồi, - lão nói. - Tôi có thể nói về chuyện đó nếu cô biết. Bản giao kèo cho phép tôi nói.

Và Howl đã bắt được lão à? - Sophie hỏi.

Cách đây năm năm, - Calcifer nói, - ngoài Đầm lầy Porthaven, ngay sau khi anh ta trở thành Phù thủy Jenkins. Anh ta đuổi bắt tôi bằng một đôi ủng bảy lý. Tôi sợ anh ta đến chết khiếp. Đằng nào thì tôi cũng đã sợ chết khiếp rồi, bởi vì khi bắt đầu rơi người ta đã biết là mình sẽ chết. Thà tôi làm bất cứ điều gì khác còn hơn là chết. Khi Howl đề nghị giữ cho tôi sống như con người vẫn sống, tôi bèn đưa ra ngay một giao kèo. Cả hai chúng tôi không hề biết chúng tôi đã đặt chân vào chuyện gì. Tôi thì biết ơn, còn Howl đề nghị chỉ vì anh ta thấy thương tôi.

Giống hệt Michael, - Sophie nói.

Cái gì thế ? - Michael nói, tỉnh dậy. - Sophie, cháu chỉ ước chúng ta không ở ngay sát mép xứ Waste. Cháu không hề biết là chúng ta sẽ ở gần thế. Cháu cảm thấy không an toàn.

Không một ai an toàn trong nhà một pháp sư cả, - Calcifer nói vẻ xúc động.

Sáng hôm sau, cửa được xoay cho cái chấm đen quay xuống và, trước sự bực tức vô cùng của Sophie, nó chẳng mở sang bất cứ một khung cảnh nào. Cô muốn được ngắm những bông hoa đó, dù có Phù thủy hay không. Vì thế, cô xả cơn tức bằng cách lấy một xô nước và cọ những vết phấn trên sàn nhà.

Howl đi vào trong khi cô đang kỳ cọ.

Làm việc, làm việc, làm việc, - anh ta nói và bước qua Sophie trong khi cô kỳ cọ. Trông anh ta hơi lạ. Bộ quần áo vẫn đen kịt, nhưng anh ta đã biến mái tóc mình nhạt màu trở lại. Màu tóc trắng tương phản với màu đen kia. Sophie liếc nhìn anh ta và nghĩ đến lời nguyền. Có lẽ, Howl cũng đang nghĩ tới nó. Anh ta nhặt chiếc đầu lâu trong bồn rửa và giữ nó trên tay, than vãn :

Trời ạ, Yorick tội nghiệp! - anh ta nói. - Mụ ta đã nghe thấy tiếng các nàng tiên cá, vậy tiếp theo sẽ là một cái gì đó thối rữa ở đất nước Đan Mạch. Mình vừa bị một cơn cảm lạnh mãi không dứt, nhưng thật may mình là kẻ không thành thật. Mình bám lấy điều đó. - Anh ta ho thật thống thiết. Nhưng cơn cảm lạnh của anh ta đã đỡ hơn và tiếng ho nghe không được thuyết phục lắm.

Sophie đưa mắt nhìn đầy ngụ ý với gã người - chó, gã vẫn ngồi chăm chú nhìn cô, trông cũng lâm ly như Howl.

Anh cần phải quay lại với Lettie, - cô lầm bầm. - Có chuyện gì thế? - cô hỏi Howl. - Chuyện với cô Angorian không tiến triển tốt à?

Đáng sợ, - Howl nói. - Lily Angorian có trái tim như hòn đá sôi vậy, - anh ta bỏ lại chiếc đầu lâu vào bồn rửa và hét to gọi Michael. - Thức ăn! Công việc! - Anh ta gào.

Sau bữa sáng, họ đem tất cả mọi thứ trong kho để chổi ra. Rồi Michael và Howl đục một cái lỗ nhỏ trên tường kho. Bụi bay ra từ cửa kho và những tiếng thịch thịch kỳ lạ vang lên. Cuối cùng cả hai hét to gọi Sophie. Sophie đi tới, cố ý cầm theo một cái chổi. Rồi một lối đi có mái vòm hiện lên ở chỗ lúc nãy là bức tường, dẫn lên bậc thềm đã luôn nối cửa hiệu với ngôi nhà. Howl vẫy cô tới và nhìn vào cửa hiệu. Nó trống không và vang vọng. Sàn nhà bây giờ lát bằng những viên gạch vuông đen và trắng, giống như sảnh nhà bà Penstemmon, và trên những cái giá trước kia từng để mũ nay có một bình hoa hồng làm bằng lụa sáp và một bó hoàng anh thảo. Sophie hiểu rằng hai người đang mong chờ cô khen ngợi nó, vì thế cô cố tình không nói gì.

Tôi tìm được hoa trong cái xưởng đằng sau, - Howl nói. - Lại đây và nhìn ra ngoài xem.

Anh ta mở cánh cửa nhìn ra phố, vẫn là tiếng lanh canh của cái chuông cửa hiệu bán mũ mà Sophie vẫn nghe từ bé. Sophie tập tễng đi ra con phố vắng tanh buổi sớm mai. Mặt trước cửa hiệu đã được sơn lại bằng hai màu xanh lá cây và vàng. Những chữ viết cong cong trên cửa sổ: HOA TƯƠI HÀNG NGÀY H. JENKINS.

Anh đã đổi ý về một cái tên thông dụng rồi hả? - Sophie hỏi.

Chỉ để ngụy trang thôi, - Howl nói. - Tôi thích cái tên Pendragon hơn.

Và hoa tươi ở đâu ra thế? - Sophie hỏi. - Anh không thể nói thế để rồi bán hoa hồng bằng sáp bóc từ những cái mũ ra.

Chờ xem - Howl nói, rồi đi trước trở vào cửa hiệu.

Họ đi qua cửa hiệu và bước ra một khoảng sân mà Sophie đã biết suốt cả đời. Bây giờ nó chỉ còn to bằng một nửa vì cái sân sau của Howl ở tòa lâu đài di động đã chiếm mất nửa kia. Sophie nhìn sang bên kia bức tường gạch của sân sau nhà Howl để nhìn ngôi nhà cũ của mình. Trông nó khá kỳ cục bởi chiếc cửa sổ mới trong ngôi nhà ấy là cửa sổ phòng ngủ của Howl, và Sophie càng thấy kỳ cục hơn khi cô nhận ra cửa sổ phòng Howl không nhìn ra những thứ cô đang nhìn thấy lúc này. Cô có thể nhìn thấy cửa sổ phòng mình trước kia, bên trên cửa hiệu. Cái đó cũng khiến cô cảm thấy kỳ cục, bởi dẫu sao giờ đây nó cũng có vẻ như không được dựng lên ở đó.

Trong khi Sophie tập tễnh theo Howl vào nhà và lên gác vào kho để chổi, cô nhận ra mình đã quá thô lỗ. Nhìn lại ngôi nhà cũ của mình từ phía này khiến lòng cô trào dâng những cảm xúc lẫn lộn đáng sợ.

Ta nghĩ tất cả đều rất đẹp, - cô nói.

Thật không? - Howl lạnh lùng nói. Tình cảm của anh ta đã bị xúc phạm. Anh ta thật sự rất thích được khen, - Sophie nghĩ và thở dài trong khi Howl đi tới cửa lâu đài và xoay cái núm sang màu tía. Nhưng mặt khác, cô không nghĩ mình đã từng khen Howl nhiều hơn Calcifer chút nào, và cô tự hỏi cớ gì bây giờ mình lại phải bắt đầu khen anh ta.

Cửa mở. Những bụi cây to nở đầy hoa dịu dàng trôi qua và dừng lại để Sophie có thể trèo xuống giữa chúng. Giữa những bụi cây là những bãi cỏ dài xanh tươi dẫn về mọi hướng. Howl và Sophie đi xuống bãi cỏ gần nhất, và tòa lâu đài đi theo họ, quệt qua cả những cánh hoa. Tòa lâu đài, mặc dù đen, cao và méo mó, đang phả những làn khói kỳ lạ hết từ tháp canh này sang tháp canh khác, trông không hề lạc lõng với nơi này. Ở đây phép thuật đã hoạt động. Sophie biết thế. Và tòa lâu đài bằng cách nào đó trông vẫn hợp.

Không khí nóng, đầy hơi nước và ngát hương hoa, hàng ngàn loại hoa. Sophie suýt nói rằng mùi hương này nhắc cô nhớ đến cái buồng tắm sau khi Howl vừa ở đó ra, nhưng cô nín kịp. Nơi này thật kỳ diệu. Giữa đám cây trĩu hoa đỏ, tím và trắng, thảm cỏ ướt ngợp những loài hoa nhỏ hơn: những bông hoa màu hồng chỉ có ba cánh, hoa păng - xê khổng lồ, hoa trúc đào dại, những bông hoa mõm sói đủ màu sắc, hoa huệ màu vàng cam, hoa huệ trắng cao cao, thủy tiên và vô số loài hoa khác. Nhiều loại dây leo nở những bông hoa trắng to như cái mũ, những loài hoa mọc trong ruộng ngô, hoa anh túc và nhiều thứ cây có hình dáng kỳ lạ và màu lá lạ lùng. Mặc dù nó không giống lắm với giấc mơ của Sophie về một khu vườn giống như khu vườn nhà bà Fairfax, cô vẫn quên hết cả cơn cục cằn và trở nên vui tươi.

Bà thấy không, - Howl nói. Anh ta vung một cánh tay và vạt áo đen của anh ta làm náo động hàng trăm con bọ dừa xanh đang chè chén trong một bụi hoa hồng vàng. - Sáng sáng, chúng ta có thể cắt hàng ôm hoa còn ướt đẫm sương đêm và đem bán ở Chợ Chipping.

Cuối con đường màu xanh ấy, cỏ bắt đầu trở nên mềm mại. Vô số phong lan bắt đầu đâm chồi dưới những bụi cây. Howl và Sophie chợt đi đến một cái ao chen chúc hoa súng và mịt mùng hơi nước. Tòa lâu đài lượn vòng sang một bên quanh ao và trôi dọc theo một đại lộ khác với những dãy hoa hồng hai bên.

Nếu bà ra đây một mình thì nhớ đem theo gậy để dò đất, - Howl nói. - Nó đầy suối và bãi lầy. Và đừng đi xa hơn theo hướng kia nhé.

Anh ta chỉ về phía Đông Nam, nơi mặt trời là một cái đĩa lửa trắng dữ dội trong bầu không khí mờ sương.

Xứ Waste ở đằng kia - rất nóng, cằn cỗi và đầy Phù thủy.

Ai đã trồng những bông hoa này, ngay bên rìa xứ Waste thế? - Sophie nói.

Pháp sư Suliman bắt đầu trồng cách đây một năm, - Howl nói, quay về phía lâu đài. - Tôi nghĩ ý định của anh ta là làm cho xứ Waste nở hoa và thủ tiêu mụ Phù thủy bằng cách đó. Anh ta đem tới rất nhiều suối nước nóng và làm mọi việc theo chiều hướng ấy. Anh ta đã làm rất tốt cho đến khi mụ Phù thủy tóm được.

Bà Penstemmon nói đến một cái tên khác, - Sophie nói. - Anh ta cũng đến từ xứ sở của anh, phải không?

Đại khái thế, - Howl nói. - Tuy vậy tôi chưa bao giờ gặp anh ta. Tôi đã đến đây và cũng thử làm việc này vài tháng sau đó. Dường như đó là một ý hay. Chính vì thế tôi mới chạm trán với mụ Phù thủy. Mụ ta phản đối điều đó.

Vì sao? - Sophie hỏi.

Tòa lâu đài vẫn đang đợi họ.

Mụ ta thích nghĩ về mình như một bông hoa, - Howl nói và mở cửa. - Một bông hoa phong lan đơn độc bung nở ở xứ Waste. Thảm hại quá, thật đấy.

Sophie nhìn lại đám hoa chen chúc một lần nữa trong khi theo Howl vào nhà. Có cả hoa hồng, hàng ngàn bông.

Mụ Phù thủy không biết anh đang ở đây chứ?

Tôi đang cố làm những điều mụ ta ít ngờ tới nhất, - Howl nói.

Và có phải anh đang cố tìm Hoàng thân Justin không? - Sophie hỏi.

Nhưng Howl lại tránh trả lời bằng cách đi nhanh qua kho để chổi, hét gọi Michael.

---œ¯---

Truyện Chữ Hay