Tôi quyết định chế ra một Ma Đạo Cụ để tạo ra lửa.Đây là câu thần chú.
Với một phần vạn mana, tôi có thể tạo ra ngọn lửa khoảng 4 cm.
Chỉ với 1 mana, tôi có thể kích hoạt nó 10.000 lần.
Nếu ngọn lửa được duy trì trong 3 giây, lượng mana tiêu tốn sẽ tăng gấp ba, do đó thực tế số lần sử dụng sẽ giảm xuống còn khoảng 3.000 lần.
Ma Thạch của goblin chứa 10 mana, do đó với một lần 'sạc' đầy, tôi có thể sử dụng câu thần chú này khoảng 30.000 lần.
Tôi không biết hiệu suất của các Ma Đạo Cụ hiện giờ như thế nào, nhưng nếu tôi niệm thần chú này mà không có bất kỳ tinh chỉnh nào, nó sẽ tiêu tốn tận 10 mana.
Giả sử cửa hàng Ma Đạo Cụ tinh chỉnh và giảm tiêu thụ mana xuống một phần mười, thì vẫn cần 1 mana.
So với chỉ sử dụng được 10 lần mỗi lần sạc, khả năng sử dụng lên đến 30.000 lần đúng là khác biệt một trời một vực.
Nhưng tôi vẫn muốn hiệu quả hơn nữa.Thử thế này xem.
Giải thích đơn giản thì là:Khi thử nghiệm, ngọn lửa lớn hơn khoảng hai lần.
Tức là chỉ cần một nửa mana.
Ngon cơm rồi.
Một lần 'nạp' có thể sử dụng được 60.000 lần, gần như vô hạn.
Được rồi, khảm vào Ma Thạch của goblin.
Việc khảm đã hoàn tất.
Khi nạp mana vào viên đá, rồi chạm vào, ngọn lửa khoảng 4 cm xuất hiện.
Thành công rồi.
Tôi muốn thử bán một cái, nhưng không biết bán thế nào.
Đến cửa hàng Ma Đạo Cụ đã bọn họ dạy cách làm vậy.
"Ma Đạo Cụ này đã tôi đã chế xong rồi, ông có mua không thì nói một lời?"
"Tao không thể mua đồ do mấy gã không chuyên làm được."
"Công cụ này có thể tạo lửa vô hạn đấy."
"Nghe cái biết ngay là xạo rồi, nói dối cho đáng tin hơn được không bây?"
"Cứ thử đi."
"Nếu mày tự tin thế thì hẳn có mánh lới gì đó nhỉ. Thôi thì đưa đây tao xem cho."
Tôi đưa ông ta Ma Đạo Cụ tôi đã làm.
"Hừm, công cụ làm từ Ma Thạch của goblin à. Đúng là nguyên liệu của lũ nghèo rớt."
Gã nhân viên kích hoạt Ma Đạo Cụ và nhìn ngọn lửa trong khoảng 20 giây, thỉnh thoảng liếc nhìn đồng hồ.
"Hừm, khá đấy. Tao rất ấn tượng với chú mày. Tao có thể châm chước nhận mày làm đệ tử."
Sau 40 giây.
"Đếch thể nào. Sao có thể vô lý thế được. Mình không bằng một thằng nhãi sao, từ trước đến giờ mình làm cái trò vô nghĩa gì vậy chứ?"
Sau 1 phút.
"Này nhãi, mau khai ra là mày khảm thần chú gì vào đây? Không nói thì đừng hòng bước chân ra khỏi cái cửa tiệm này!"
Sau 2 phút.
"Sư Phụ ơi, cho phép con được gọi người là Sư Phụ nhé. Con khao khát được học hỏi và tiếp thu những kiến thức, kỹ năng quý báu này từ Sư Phụ, mong người hãy chỉ dạy cho con ạ"
"Ông cứ ngắm nghía thêm chút nữa đi rồi bàn tiếp."
Sau 10 phút.
"Há há há há...."
Gã nhân viên cười như thể điên loạn.
"Xem thế thôi. Tôi muốn bán nó với giá 10 đồng vàng."
"Thưa Sư Phụ, cái giá đó rẻ bèo à."
"Nhìn trang phục rách rưới của ông là tôi biết cái tiệm này không mua nổi cái giá cao hơn rồi. Thôi thì tôi bán chịu đấy."
"Dạ vâng. Con sẽ coi nó như bảo vật gia tộc ạ. 10 đồng vàng, ngay bây giờ liền đây ạ."
Gã nhân viên chạy dúi dụi vào bên trong và mang ra 10 đồng vàng.
"Sư phụ có chắc không ạ? Nếu sau này đòi lại, con cũng sẽ không trả đâu nhá."
"Ờ rồi rồi.."
"Vậy sao. Phải chăng Sư Phụ có thể là một nhà hiền triết già, có thể dùng phép ảo ảnh để che giấu chăng?"
"Tôi giống như vẻ ngoài mà thôi."
"Thế thì hổng được đâu. Nếu người bị bắt cóc thì nguy hiểm lắm đấy ạ. Hay là thế này, tối nay Sư Phụ đến nhà con đi?"
"Thôi, xin kiếu, thằng này không có sở thích đấy."
Tôi rời khỏi đó như thể đang chạy trốn.
"Sư Phụ ơi, người xin hãy dừng bước…"
Mặc dù tôi có dự định thường xuyên đi bán Ma Đạo Cụ, nhưng với tình hình hiện tại, việc này quá nguy hiểm.
Dẫu rằng tôi tự tin mình có thể phản công nếu bị tấn công, nhưng bị truy nã vì tội giết người thì tôi không hề mong muốn chút nào.
Khi tôi trở về khu ổ chuột, Myra đã ở đó.
"Taito, có vấn đề rồi. Hôm nay tớ không có tiền nộp."
"Có gì đâu. Ở đây tớ có 10 đồng vàng nè. Đủ chứ?"
"Chỉ cần 10 đồng bạc là đủ rồi."
"Đúng rồi, 100 đồng đồng bằng 1 đồng bạc. 100 đồng bạc bằng 1 đồng vàng."
"Đúng vậy, nhưng sao cậu lại không biết chuyện này nhỉ? Cậu thông minh như vậy mà lại không biết những điều cơ bản vầy ư?"
"Tại vì tớ chưa bao giờ ra khỏi dinh thự."
"Nhưng hôm nay tớ đã biết sức mạnh thật sự của quý tộc rồi. Có thể kiếm được 10 đồng vàng dễ như trở bàn tay ha."
"Nói thì phải nói cho đúng, Cựu Quý tộc nhé."
"Điều đó không quan trọng. Dù sao cũng cảm ơn cậu."
Cô ấy ôm tôi rồi hôn lên má.
Dù trẻ con làm vậy cũng không thấy vui lắm.
Thôi thì coi như đã kết thân.