Chương : Đừng mong rời khỏi
truyện copy từ
‘Là phúc không phải hoạ, là hoạ không tránh khỏi.’ Tuy từ đầu năm nay, Lạc Thiên gặp khá nhiều chuyện xui xẻo, nhưng nhờ cơ trí và bản lĩnh của hắn đều đã có thể hoá nguy thành an. Là người làm ăn mua bán, hắn làm sao lại không có chút dị đoan. Nhưng con người càng cố chấp tin rằng, nếu nỗ lực thì sẽ chiến thắng, ‘nhân định thắng thiên’. Dù có cạm bẫy gì, hắn đây cũng tự tin có thể thoát ra được.
Tuy tự đạp vào bẫy của Nguyệt Lãnh, bị bắt về nhưng hắn cũng không ngờ mưu kế mình chưa kịp giăng ra thì mọi sự đã thuận lợi vô cùng. Cái tên tù binh sang trọng như hắn thì cũng lần đầu tiên mới có đi. Ở trong một biệt viện xa hoa, thậm chí còn hơn hẵn chỗ hắn đã từng cư ngụ trong hoàng cung. Hưởng được sự cung kính phục vụ chu đáo còn hơn khi hắn ở nhà. Lạc Thiên nghi ngờ không biết có phải là đang bước vào một loại bậy rập nào khác không. Đối phương dùng nhàn nhã, khoái lạc nhân gian để mà thui chột ý chí của hắn.
Chẳng hiểu Nguyệt Lãnh từ khi trở về cung bận rộn chuyện gì, đem nhét hắn vào phòng Đệ Thập rồi biến mất không thấy xuất hiện. Chỉ đáng sợ ở chỗ là thỉnh thoảng tên kia núp trên mái nhà rình trộm hắn, “Cũng thật là đủ biến thái quá đi!” Tuy rằng hắn không biết, nhưng nhìn vẻ bực bội khó chịu trên mặt Hồng Tụ mỗi lần nàng xuất hiện, thì cũng đủ hiểu là Nguyệt Lãnh vừa mới rình trộm xong bỏ đi.
-Y đi rồi hả? – Lạc Thiên nhìn Hồng Tụ trông chờ.
-Đi rồi. Canh chừng hắn hai ba canh giờ cũng đủ chán nản! – Hồng Tụ thở dài. – Kim lang, hay là chúng ta mau chóng rời khỏi nơi đây đi. Thiếp không biết tên kia rình được bao nhiêu lần thì không chịu nổi, ra tay hành động nữa.
-Đừng hù ta sợ. – Tim Lạc Thiên có hơi đập nhanh một chút.
-Thật sự là ác lang một khi điên cuồng lên, thiếp không tự tin sẽ cản nổi. Hơn nữa nơi đây lại là địa bàn của người ta ... – Hồng Tụ khuôn mặt lạnh lùng, nói tỉnh bơ.
-Cản nổi, sẽ cản nổi mà. Nương tử phải bảo vệ tướng công, nàng không thể để ta thất thân được.
-Biết sợ rồi sao? Biết sợ sao lần nào cũng đem thân ra làm mồi câu dụ địch?
Lạc Thiên cười rộ, liền đem Hồng Tụ kéo vào trong lòng mình ôm chặt.
-Ha ha ... câu này mới là lời thật lòng nàng! Ai bảo tướng công của nàng anh tuấn tiêu sái quá làm chi. Gương mặt này có rất nhiều người yêu thích, bản lĩnh này càng làm nhiều kẻ thù ghét. Chỉ cần ta làm mồi câu, không có con cá nào giữ được bình tĩnh mà không lao vào.
-Không biết khiêm nhường. – Hồng Tụ đánh yêu lên người hắn một cái.
-Vậy rốt cuộc là tìm được nơi đặt thánh tích chưa? – Lạc Thiên đột ngột chuyển đề tài.
-Đã tìm muốn lật nhào cả giáo phái này lên rồi. Rốt cuộc cũng biết được thánh tích đang nằm ở cấm địa trong Thượng Nguyệt giáo. Nơi đó là nơi tu hành của giáo chủ, tức sự phụ Lãng Nhi của chàng. Lão đang bế quan tu luyện, không ai có thể xâm nhập được.
Nghe Hồng Tụ báo lại, hắn liền nhíu mày suy nghĩ. Ai biết được giáo phái kỳ quái này mỗi lần bế quan tu luyện thì sẽ mất bao nhiêu lâu. Hắn cũng không có thời gian dưỡng già ở nơi đây để mà chờ đợi. Có cách gì để moi sự phụ của Nguyệt Lãnh ra không? E rằng chỉ còn cách nháo cho long trời lở đất, đả thảo kinh xà, dụ rắn ra hang.
Hồng Tụ im lặng theo dõi gương mặt hắn trầm tư suy nghĩ. Tướng công mỗi lần suy tính thứ gì cũng đều có thói quen ôm nàng vào lòng như thế này nha. Rất hạnh phúc và ấm áp. Hơn nữa, khuôn mặt hắn khi đó lại càng tập trung chuyên chú, càng lộ ra vẻ âm trầm khí phách. Đừng thấy hắn bình thường hời hợt không đứng đắn, kỳ thực tướng công rất đáng tin vô cùng. Quả nhiên là Ngự sứ đệ nhất phẩm quan, cũng không phải ai cũng có thể làm được. Thật dễ hiểu vì sao hoàng thượng xem trọng hắn, Ngưng Bích yêu thương hắn, Hồng Tụ cũng tình nguyện đi theo hắn. Một nam nhi đỉnh thiên lập địa như thế này, nữ nhân nào mà lại không muốn dựa vào.
-Lại sử dụng kim bài của ta điều động ba ngàn binh sĩ bao vây Thượng Nguyệt giáo. Nhưng đừng vội tấn công vào. Gây áp lực đủ để lão giáo chủ kia xuất quan là được. – Lạc Thiên lạnh lùng nói.
^_^
Lạc Thiên đang nhàn nhã thưởng trà trong hoa viên, thì có người tự tiện đến gần ngồi đối diện trước mặt hắn. Nhìn khuôn mặt nhăn nhó bực bội của Nguyệt Lãnh, hắn phải kiềm lắm mới không cười rộ cả lên. Lạc Thiên giật mình, “Hình như tình huống này có chút gì quen thuộc.” Hắn chợt nhớ tới vị đại ca kỳ quái thư thư thả thả ở nhà, thường khiến hắn bực bội sốt ruột biết chừng nào. Thì ra, hắn trước giờ trong mắt đại ca cũng là một cái dạng tiểu oa nhi nông cạn giống Nguyệt Lãnh hiện thời. Lạc Thiên tự nhiên có chút đồng cảm với Nguyệt Lãnh, rót cho y một chén trà cho bớt giận.
-Lãng Nhi, rốt cuộc cũng chịu đến gặp mặt ta rồi. Mấy ngày qua thật có chút tưởng nhớ ngươi. – Lạc Thiên cười cười.
Nguyệt Lãnh uống cạn chung trà rồi đập mạnh xuống bàn. Nội lực của y vô tình biến chung trà trở thành bột vụn.
“Giận thật rồi, giận đến mức không khống chế được khí tức của mình rồi”. Lạc Thiên trong lòng hô to, “Thắng chắc!” Ông bà thường nói, ‘giận quá mất khôn’. Ngay cả một tên nhãi ranh mà cũng không đối phó nổi, thật uổng công hắn mang danh Nhị Lang Thần.
-Thật ra ngươi là ai? – Nguyệt Lãnh giận dữ hỏi.
-Lúc người ta mang vàng tới nhờ ngươi ám sát, cũng không có nói qua sao? – Hắn nhẹ nhàng trả lời. Dùng tĩnh chế động, dùng nhu khắc cương.
-Ta trước giờ chỉ nhận tiền, không nhận người. Dù đối phương có thân phận gì ta cũng có thể đoạt mạng, không có hứng thú hỏi gia cảnh của ngươi.
-Haizz ... cái này là do ngươi sơ suất đó nha! Không hỏi rõ bối cảnh thì làm sao ra giá chính xác được. Bất quá Lâm đại vương lần này rất quá đáng, tại sao lại dùng ta làm cớ hại ngươi như vậy. – Có tên hồ ly nào đó giả vờ mèo khóc chuột.
-Nói vậy có ý gì? Người kia võ lâm minh chủ, cũng có nhiều chuyện mờ ám trong giang hồ không tiện ra tay. Nhờ vào danh tiếng ma giáo của chúng ta để dọn dẹp rác rưởi cho võ lâm thì cũng là chuyện bình thường thôi.
-Á, thì ra ngươi cũng biết mình bị người ta mượn danh đổ tội lên đầu sao? Nhưng gọi người ta là rác rưởi, làm ta có chút đau lòng. – Lạc Thiên giả vờ uỷ khuất. – Có điều Lâm đại vương quả thật đã hại ngươi qua đáng rồi? Nếu ta là nhân sĩ trong võ lâm, lần này cũng không động đến nhiều quan binh như vậy.
-Đừng dài dòng! Mau nói.
Nguyệt Lãnh giận dữ, ngũ trảo xuất động, thiết ti đã quấn chặt quanh cổ Lạc Thiên, khiến cho hắn hô hấp khó khăn. Lạc Thiên thầm kêu không ổn, lần này đạp trúng đuôi lão hổ rồi. Mới chọc có mấy câu, y đã không giữ nổi bình tĩnh nữa. Mau nghĩ kế thoát thân.
-Là gia nhân của ta nóng lòng nên làm bậy a. Hôm đó ngươi mang ta đi cũng không để cho ta có thời gian dặn dò bọn họ mấy câu.
-Là bọn người lấy phi đao tẩm độc tấn công ta?
-Chính là bọn họ. – Lạc Thiên thấy đối phương suy nghĩ, thả lơi thiết ti, nên nhẹ nhàng kéo mấy sợi tơ sắt ra xa khỏi cổ. Sau đó hắn chuyển qua giọng âm cần hỏi thăm. – Lần này có đông người lắm không?
-Bao vây kín Thượng Nguyệt giáo rồi! – Nguyệt Lãnh hậm hực nói. Không giống đang giáp mặt với chủ mưu, mà giống như đang chia sẻ với người nhà hơn.
-Đông vậy? Có thể chống đỡ được mấy ngày?
-Ba ngày. Nhưng ta liều chết cũng sẽ bảo vệ nơi này, không bao giờ để họ bước nửa chân vào Thượng Nguyệt giáo.
-Hay để ta đi xuống nói với họ một tiếng! – Lạc Thiên nhỏ nhẹ nói.
-Mơ tưởng! Ngươi đừng hòng rời khỏi nơi này.
Nói xong, Nguyệt Lãnh như sực nhớ ra thứ gì, đột nhiên khuôn mặt rực một màu đỏ ửng. Y hấp tấp cất bước rời đi nhanh cũng như khi xuất hiện.
“Chiếm hữu, rõ ràng là tâm lý chiếm hữu quá lớn!” Trong lòng Lạc Thiên gào thét. Hắn sa sầm, búng tay một cái tách.
-Bảo Khinh Trần huynh gây áp lực nhiều hơn đi!
-Dạ vâng, nhị thiếu gia!
Tiếng của Châu Bình trên mái ngói tiểu đình vọng xuống, sau đó y vô thanh vô tức rời đi truyền tin. Quả nhiên là thuật ẩn thân của mật sứ vô cùng kỳ diệu, ngay cả một tuyệt đại cao thủ như Nguyệt Lãnh cũng không phát hiện ra có người nấp ở gần.
Lạc Thiên cau mày. Hắn gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ. Ai mua gì cũng bán, nhưng cũng chưa tệ đến mức bán thân mình đâu. Tên Nguyệt Lãnh kia, hắn không ghét, nhưng thật sự không muốn bị giam chân ở đây lâu hơn nữa. Cô vợ Ngưng Bích của hắn vẫn còn chưa kịp tìm về, không có thời gian rãnh rỗi để ở đây bồi đắp tình cảm với tên tiểu thụ tình nhân Nguyệt Lãnh đâu nha.