Chương : Suốt đời không dám đắc tội nữ nhân
Mọi người hồ hởi chúc mừng tân chủ nhân của Diễm Hồng viện, cũng thừa cơ hội tiếp cận đệ nhất mỹ nhân tân nhiệm của Bàn Tơ phố. Nhiều người đột nhiên tràn lên khán đài, khiến Lạc Thiên và Ngưng bích bị động, không biết phản ứng thế nào cho phải.
Nhìn bóng dáng bỏ đi của Mẫu Đơn, Lạc Thiên cảm thấy có chút tội lỗi. Kỳ thật lúc nãy thi đấu, hắn có giở chút trò gian trá. Giang viên ngoại không cảm nhận được đau đớn, là do Lạc Thiên đã dùng kim châm phong bế huyệt đạo của lão ta. Đây là kỹ thuật châm cứu giảm đau ít người biết được, mà tình cờ Lạc Thiên lại là một trong những số ít đó.
Trước giờ kẻ thù bị hắn đả bại rất nhiều, bộ dáng khó coi cũng có đủ kiểu. Nhưng gương mặt rơi lệ thương tâm như Mẫu Đơn thì lần đầu tiên làm hắn cảm thấy áy náy không yên. Lạc Thiên tách ra khỏi dòng người nhốn nháo vây quanh, hắn chạy theo Mẫu Đơn để hoà hoãn mọi chuyện. Tốt nhất là theo lệ cũ, giao Diễm Hồng viện lại cho nàng quản lý, lợi nhuận chia làm đôi.
Vừa đi Lạc Thiên vừa hỏi thăm các tì nữ xung quanh xem phòng Mẫu Đơn ở đâu. Các nàng liền chỉ hắn đi lên căn phòng trên lầu cao nhất. Lạc Thiên nhẹ nhàng gõ cửa phòng nàng.
-Mẫu Đơn cô nương, tại hạ có việc muốn bàn bạc với cô nương.
Bên trong căn phòng im lặng không trả lời. Thông thường nàng phải chanh chua lớn tiếng chửi mắng hắn mới đúng chứ.
-Mẫu Đơn cô nương, không cần tức giận bỏ đi. Diễm Hồng viện này, ta sẽ vẫn để lại cho cô nương cai quản.
Cũng không có ai trả lời. Hắn đã đưa ra lời đề nghị rất hợp lý mà. Vừa thắng hết tất cả liền đem trả lại. Đối với người thua, chẳng khác nào ‘chết đuối vớ được cọc gỗ’, đa số mọi người đều sẽ chấp nhận lời đề nghị của hắn. “Không lẽ vì sĩ diện mà không chấp nhận?”
Lúc đó là đang giờ trưa nên ánh sáng soi rực rỡ chan hoà khắp nơi. Trong căn phòng lặng thinh của Mẫu Đơn có một cái bóng mờ đung đưa qua lại.
“Không phải vậy chứ?” Lạc Thiên hoảng sợ, dùng chân đạp cửa tung vào.
Mẫu Đơn đang đung đưa bên dưới xà ngang, bị một dải lụa trắng thít chặt quanh cổ. Nhìn thấy cảnh kinh dị như vậy, bất cứ ai cũng đều bị doạ cho sợ hãi. Mẫu Đơn lần này lòng tự tôn bị chà đạp quá mức, liền quẫn trí tự tử. Nếu nàng chết, tội nghiệt này sẽ đổ hết lên người Lạc Thiên. Hắn trước giờ chỉ cần tiền, không có cần mạng người đâu nha.
Lạc Thiên liền chạy tới ôm người Mẫu Đơn nâng lên, để tránh cho nàng bị siết nghẹt thở. Nhanh chóng tháo nàng ra khỏi sợi bạch lăng oan nghiệt. Mẫu Đơn mềm oặt ngả xuống người hắn. Lạc thiên kiểm tra thấy hơi thở nàng đã tuyệt, thế nhưng mạch vẫn còn đập nhẹ. Hắn để nàng nằm dưới sàn nhà, tiến hành hà hơi thổi ngạt cho người bị nạn.
Môi kề môi thổi khí là một biện pháp cấp cứu cho người vừa bị nghẹt thở. Trong trường hợp phản ứng nhanh, có thể lưu lại được mạng người. Lạc Thiên xuất thân trong gia đình có gốc dược y, vài biện pháp khám bệnh, cấp cứu thông thường hắn đều có biết.
Thổi đến hơi thứ năm thì Mẫu Đơn có dấu hiệu sự sống trở lại. Nàng cảm nhận trên môi mình đang bị ai đó bừa bãi chạm vào, Mẫu Đơn vùng vẫy muốn thoát ra. Nàng mở mắt liền thấy gương mặt phiêu dật tuấn lãng,cùng nụ cười ngạo mạn của tên Khinh Nhân đáng ghét. Nàng tự tử không thành, còn bị hắn chà đạp. Thật muốn đánh cho gã đê tiện một bạt tai. Nhưng cả người Mẫu Đơn đều không có sức, tay chân đều nhấc lên không nổi, cả mở miệng mắng cũng không ra tiếng. Bạch lăng đã làm tổn thương cổ họng nàng rồi.
Mẫu Đơn không thể nói, nhưng Lạc Thiên thì có thể. Hắn dùng hết sức la to để có người chạy tới ứng cứu. Mấy chữ “Mẫu Đơn cô nương tự tử!” có tác dụng to lớn còn hơn hô cháy nhà nhiều. Càng lúc càng đông người đổ về phòng của Mẫu Đơn. Mấy tỳ nữ thân cận của nàng liền dìu Mẫu Đơn lên giường nằm nghỉ.
Thấy Mẫu Đơn đã có người chăm lo, Lạc Thiên liền ly khai ra ngoài. Loại tình huống vừa rồi, thật là hù doạ hắn kinh hách quá độ. Lần đầu tiên hắn thấy có người tự tử trước mặt mình. Lạc Thiên loạng chạng, đi muốn không nổi. Vừa nhìn thấy hình bóng của Ngưng Bích ở xa xa, hắn liền cảm thấy yên tâm, hài lòng ngã lăn ra ngất xỉu.
Hắn thề, cả đời sau sẽ không bao giờ dám đắc tội với nữ nhân nữa.
^_^
Việc cá cược Diễm Hồng viện nổi tiếng đến độ khắp đường trên, hẻm dưới của Bàn Tơ phố đều xôn xao dậy sóng. Tam Anh cam bái hạ phong, mỹ nữ Mẫu Đơn tủi hổ đến mức thắt cổ tự tử ... chỉ bao nhiêu tin đó cũng đủ để mọi người bàn tán đến ba ngày ba đêm chưa hết chuyện. Bàn Tơ phố có lẽ sắp đổi chủ rồi chăng?
Người thắng cuộc, Kim công tử, dĩ nhiên trở thành ông chủ của Diễm Hồng viện. Hắn lập tức được cấp một căn phòng thượng hạng trong Diễm Hồng viện để làm chỗ nghỉ chân. Lạc Thiên thức dậy trong một căn phòng gấm xa hoa sang trọng. Vai bên trái có hơi nhức, có lẽ do lúc nãy hắn té xỉu bị đập xuống sàn rồi, khẳng định bây giờ phía vai đó đã nổi lên bầm tím.
Thức dậy không thấy Ngưng Bích khiến hắn ngạc nhiên đôi chút. Hắn cứ đinh ninh rằng nàng sẽ nhất định túc trực bên cạnh mình không rời. Nếu Ngưng Bích phải đi, hẳn là nàng đang vạn phần bất đắc dĩ. Lạc Thiên mở cửa phòng đi ra ngoài, hàng lang vắng lặng không có người qua lại.
“Quái lạ, bây giờ là đầu giờ chiều, là thời gian Diễm Hồng viện chuẩn bị mở cửa đón khách đêm. Lý nào lại vắng tanh như ngôi nhà hoang như thế này.”
Lạc Thiên đi xuống tầng lầu bên dưới, đi hết hành lang dài thì quả nhiên thấy đám đông người đang tập trung. Tất cả đều dựa lang cang nhìn xuống đại sảnh ở tầng trệt của Diễm Hồng viện. Ai nấy đều rất chăm chú ngắm xem thứ gì đó, cả hô hấp cũng không dám hít thở mạnh, tất cả đều là một mảng im phăng phắc. Bị tính tò mò thúc giục, hắn cũng ngay lập tức chen vào xem. Người bên cạnh đã bị cảnh dưới sảnh hớp hồn không nhìn đi chỗ khác được, hắn chen vào cũng không thấy ai phản ứng gì.
Dưới sảnh lớn là cảnh bàn ghế gãy vỡ bị văng đi tán loạn, hai cao thủ bất động đứng ghìm nhau chằm chằm.
Khinh Trần tay cầm trường côn, đứng ngay cửa lớn Diễm Hồng viện thủ thế thấp. Gương mặt luôn say rượu của hắn không ngờ lại có lúc nghiêm túc đến bất ngờ. Đôi mắt sáng quắc lên như hổ báo đang lúc săn mồi. Tuy quần áo, râu tóc vẫn lôi thôi như cũ; nhưng khí thế toát ra lại là hào khí của một nhất đại tông sư.
Ngưng Bích đứng một chân trên góc bàn vỡ. Tuy điểm tiếp xúc rất nhỏ nhưng nàng vẫn rất vững vàng trụ thế hạc. Lạc Thiên biết nàng có khinh công cực cao, dù đứng trên nhành cây ngọn cỏ cũng có thể vững vàng tấn thủ. Hai tay Ngưng Bích song đao đã xuất hiện, thần thái băng lãnh như Thiên sơn bất động. Gió thổi qua làm tóc và váy áo của nàng tung bay phấp phới, diễm lệ như tiên tử giáng trần. Thế nhưng ánh mắt nàng lại quá sức tà ác, làm người khác nhìn thấy vào không rét mà run. Lạc Thiên hiểu rõ hơn ai hết, nàng lúc này thật sự đã trở thành nữ sát thủ rồi.
Trong tim có một chút nhói đau không hiểu rõ. Quá khứ và hiện tại rõ ràng là không thể tách rời. Đó đã là một phần không thể chối bỏ của con người nàng. Dù hắn không mong muốn, nhưng nàng đang từng chút, từng chút nhớ lại. Mỗi đêm Ngưng Bích vẫn thường gặp phải ác mộng, nàng lẩm bẩm xin lỗi và không ngừng khóc than. Là người đồng sàng, ôm ấp nàng mỗi đêm, Lạc Thiên làm sao có thể không hay biết được. Nàng không nói, hắn cũng giả vờ không phát hiện. Cố tính kéo dài cái tình cảm phu thê giả vờ của bọn họ lâu được chừng nào hay chừng nấy. Nếu một ngày Ngưng Bích nhớ ra được nhiệm vụ của nàng, gánh nặng mà nàng đang mang trên vai, chắc chắn đó sẽ là ngày chia ly của bọn họ.
Chiếc bàn dưới chân Ngưng Bích bị nội lực chấn cho vỡ nát, võ công của nàng đã phục hồi hoàn toàn rồi. Ngưng Bích phóng người lăng không về phía Khinh Trần, mũi đao nhắm thẳng vào những vị trí hiểm yếu nhất. Đó chính là cách đánh của hầu hết sát thủ, không hề hoa hoẹ cầu kỳ, chỉ cốt yếu đoạt mạng đối phương càng nhanh càng tốt.
Trên tay Khinh Trần cầm là một trường côn bằng thép sáng bóng dài chừng hai thước, thân côn có nhiều khúc mấu giống như thân trúc. Người dùng trường côn đa số lực tay đều phải cực mạnh, mới có thể điều khiển được loại binh khí dài và tốn sức này. Song đao chỉ ngắn cỡ bốn tấc nhưng tốc độ tuyệt luân. Trường côn có phạm vi tấn công tầm xa và lực phát ra cực kỳ mạnh. Mỗi bên đều có sở trường cùng sở đoản của riêng mình.
Trường côn đánh bật được một mũi đao đang lăm lăm vào cổ Khinh Trần. Tay kia của Ngưng Bích đã linh động dùng đao nhắm vào phần bụng của y. Khinh Trần lập hết gạt đỡ lại thuận thế phản kích. Nhưng Không hiểu sao, y càng lúc càng bị bức lui ra ngoài. Sở trường của Khinh Trần chính là tấn công tầm xa, chứ không phải cận chiến như Ngưng Bích. Vì vậy một người liều mạng tiếp cận, một người liền chủ động giữ khoản cách vừa đủ để tấn công. Nếu để Ngưng Bích áp sát, người thất thủ chắc chắn sẽ là y.
Hai vũ khí mỗi lần chạm nhau đều toé lửa kịch liệt. Cuộc chiến này không ai chịu nhường ai. Tuy trận đấu là do Khinh Trần khởi đầu trước, nhưng Ngưng Bích lại chủ động tấn công buộc y liên tục thoái lui. Chỉ cần một chút sơ sẩ sẽ không chỉ bị thương mà là mất luôn mạng. Không ngờ cách đánh của một tiểu nữ nhỏ bé lại ngoan độc đến cỡ này. Xem ra hôm nay đem vũ khí đến gây sự với Kim công tử là một sai lầm lớn.
Từ cửa phòng của Lạc Thiên, Khinh trần liên tục bị bức lui chạy ra tới cửa. Y liếc nhìn sau lưng mình, chỉ hai bước nữa thôi là y đã chạy thẳng ra ngoài đường. Nữ nhân kia thật ghê gớm. Y chỉ muốn tới hù doạ Khinh Nhân trả lại Diễm Hồng viện cho Mẫu Đơn thôi, điều kiện gì của hắn Khinh Trần đều sẽ tận tình đáp ứng. Ai ngờ lần này lại chọc ngay ổ kiến lửa. Nữ nhân mang mạn che mặt kia chỉ nói có hai câu “Im lặng, để công tử nghỉ ngơi! Nếu không ta giết ngươi.” Thì liền ra tay muốn giết người thật. Khinh Trần công nhận, lúc đó y có hơi lớn tiếng la hét, trên mặt cũng có mật chút dữ dằn, quấy rầy người khác đang ngủ cũng là không đúng. Nhưng không lẽ chỉ có mấy lý do cỏn con đó thì có thể ra tay giết người. Trời vẫn còn đang sáng, giờ ngủ của tên kia có thể quan trọng đến mức đoạt mạng người khác sao? Đây là cái thiên lý gì. truyện copy từ
Nữ nhân hung dữ lại dậm chân chuẩn bị tiến công tới. Khinh Trần cả hai tay nắm chặt lấy trường côn. Liên tục chống đỡ song đao của ác nữ đã làm tay y tê rần hết, mồ hôi cũng chảy ra đầm đìa. Y sợ nếu mình không nắm chặt một chút, sẽ vuột tay làm văng trường côn đi mất. Gương mặt ác nữ càng lúc càng gần, đôi mắt lộ rõ hung quang như tử thần đòi mạng, khí thế toát ra lạnh buốt khiến Khinh Trần chợt cảm thấy run rẩy. Đây mà là cảm giác mà một nữ nhân có thể gây ra được sao? Nếu không phải trải qua tu la địa ngục, Khinh Trần tin rằng không ai có thể rèn luyện ra được sát khí mạnh cỡ này.