Nguỵ Lật vùi mình trong chăn khóc thật lâu, Phó Thời Cạnh lặng lẽ ngồi bên cạnh nhìn cô, lúc đang muốn mở miệng nói gì đó thì đã thấy Ngụy Lật chống tay đứng dậy, một cái liếc mắt cũng không cho anh, đi vào phòng tắm.
Anh ra ngoài phòng khách, ngồi ở sofa chờ cô, muốn hút thuốc nhưng lại không dám, trong người bức bối mà khảy khảy mấy cọng tóc xòa xuống trước mặt, dựa đầu vào lưng gối nhắm mắt lại. Ngày Ngụy Lật dọn nhà vào đây, anh đã tới Nam thị, nhưng tổng cộng cả hành trình hôm đó là mười mấy giờ bôn ba mệt nhọc, thân thể đã mệt mỏi rã rời, anh hút hết điếu này đến điếu khác để giữ cho tinh thần tỉnh táo, vô tình lại bắt gặp Ngụy Lật đang tiễn bạn ở cửa. Cô gầy đi không ít, tóc cắt ngắn hơn. Anh chỉ nhìn cô từ phía xa, cảm giác bất lực thình lình ập tới, cảm thấy bản thân mình dù có làm thế nào cũng không đủ để cô cảm nhận được cảm giác an toàn, để rồi phải trốn tránh tới Nam thị. Có phải về sau, cô lại càng tránh mặt anh đến nơi xa thật xa hơn nữa hay không?
Ngụy Lật sấy khô tóc rồi mở cửa ra ngoài phòng khách, rót cho anh một ly n ấm. Hai người ngồi cùng nhau, thật lâu vẫn không ai nói chuyện. Cuối cùng, Phó Thời Cạnh là người phá đi sự yên lặng đến đáng sợ ấy: “Xin lỗi em.”
Anh yêu cô như vậy, nhưng chỉ cần là việc liên quan đến cô, anh lại là người mất kiên nhẫn đầu tiên, đến độ gây tổn thương cho cả người mà anh muốn bảo vệ.
Ngụy Lật lắc lắc đầu: “Em cũng có lỗi sai, em không nên bỏ mặc anh rồi trốn tới Nam thị. Tình cảm vốn là chuyện của cả hai phía, nếu muốn kết thúc cũng phải—”“Ngụy Lật!” Phó Thời Cạnh chặn đứng lời cô, ánh mắt thoáng cái đã sa sầm: “Bây giờ tốt nhất không nên nói chuyện này.”
“Bây giờ không nói thì anh tính để tới bao giờ?”
Anh nhìn sâu vào ánh mắt cô, muốn từ trong đôi mắt luôn long lanh mỗi lần làm nũng với anh mà nhìn ra một sự chần chừ, một chút thương tâm đau khổ. Nhưng hoàn toàn không có, cái gì cũng không có, anh chợt bật cười: “Em muốn chia tay phải không? Được, không làm người yêu, vậy chúng ta làm tình nhân.”
“Phó Thời Cạnh, anh nghĩ gì trong đầu vậy!”
“Vậy em muốn anh phải làm sao bây giờ? Em nói em sẽ đợi anh, nhưng lúc anh trở về thì em đâu?” Anh gằn từng chữ, “Em bỏ đi rồi.”
“Mẹ anh đến tìm mẹ em.”
“Vậy thì sao? Em không nói với anh lời nào, âm thầm bỏ đi, anh sai, anh thừa nhận, anh không đủ lý trí, nhưng còn em? Ngụy Lật, em có bao giờ tin tưởng anh chưa?”
“Em sợ.” Cô cúi đầu, giọng đã nghẹn ngào: “Sau khi bố em mất, chú dì trong nhà đều muốn lợi dụng em để hưởng tài sản, em sợ mẹ bỏ em lại; sau khi chuyển đến Vân thị, em cố gắng học tập chăm chỉ thi vào Đại học ở Nam thị, em chưa bao giờ dám yêu sớm; lúc kiếm việc làm cũng chưa dám cãi lời mẹ, cấp trên ghê tởm cũng không dám đứng lên. Em là như vậy, gặp chuyện cũng chỉ biết lùi bước, chỉ biết trốn chạy.”
“Xin lỗi.”
Xin lỗi anh, phần ba cuộc đời trước đó em đã luôn sợ hãi chùn bước, yêu anh và ở bên anh là điều dũng cảm nhất em từng làm, đến giờ em dường như đã chẳng sợ chúng ta không thể đi được đến cuối đường, bởi đoạn thời gian qua đã là may mắn nhất kiếp đời của em.
Cả hai đều không đủ bình tĩnh, dù có nói thêm cũng không giải quyết được chuyện gì, lúc anh rời đi, Ngụy Lật đứng ở cửa tiễn anh. Bỗng Phó Thời Cạnh xoay người, ôm chặt cô vào lòng, Ngụy Lật sửng sốt, chỉ nghe được giọng nói đã khản đặc: “Cho anh ôm em một chút.”
Cô cũng chầm chậm vươn tay ôm lấy anh, hai người cứ im lặng thật lâu, lâu đến độ đèn cảm ứng trên đỉnh đầu đã tắt ngóm. “Đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra, Phó Thời Cạnh mới buông lỏng tay, xoa đầu cô rồi bước vào thang máy. Lúc cửa thang máy khép chặt, Ngụy Lật thất thần trở về phòng, nhìn thấy cây dù anh để quên ở huyền quan, nước mưa nhỏ giọt đọng thành một vũng nước trên sàn nhà.
Anh hỏi cô có tin tưởng anh không, đáp án đã rõ ràng. Ngụy Lật tắt đèn phòng khách, lúc nằm ở trên giường, trong đầu cô chỉ toàn hình bóng anh, gương mặt anh lúc ấy đau khổ thương tâm đến nhường nào, cô đều thu hết cả vào mắt, thu cả vào trái tim nhỏ nhoi luôn loạn nhịp vì anh. Nhìn thấy anh đau, cô cũng đau đến quặn thắt cả con tim.