Lão Tử Kiếm Tiền Dễ Lắm Sao!

chương 23: tiểu tường tử đi ngủ nhờ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Tammie

Beta: Pateee ( - -)

Xe tới bên ngoài tiểu khu, Chu Tiểu Tường vẫn còn tựa lưng vào ghế ngủ khì, mắt nhắm chặt, thoạt nhìn trông ngủ rất say.

Tiêu Bùi Trạch nhìn cậu một chút rồi nhìn Tiểu Vũ phì phò ngủ mê mệt trong lòng cậu, dở khóc dở cười, sáp lại gần dòm ngó một chút, trước đây cứ nghĩ cậu rất thú vị, bây giờ mới phát hiện khuôn mặt này thật ưa nhìn, nhịn không được đưa tay nhéo nhéo mặt cậu: “Tiểu Tường.”

Không biết có phải do giọng nói quá bé hay không mà người bị gọi tên không hề có phản ứng. Tiêu Bùi Trạch từ trước tới giờ chưa từng gọi cậu như thế, gọi xong thấy trong thật thoải mái, nhịn không được gọi thêm lần nữa.

Chu Tiểu Tường chép chép miệng, vẫn chưa chịu tỉnh.

Tiêu Bùi Trạch tắt đèn trong xe, dừng cần gạt nước, mưa rơi xuống khiến cho kính xe dần trở nên mơ hồ. Dưới ánh đèn đường mờ ảo chiếu vào, Tiêu Bùi Trạch nhìn khuôn mặt ngủ mê mệt của cậu, không kìm được mà hôn lên khóe mắt của cậu một cái.

Chu Tiểu Tường cảm thấy động tĩnh, mơ mơ màng màng hừ nhẹ một tiếng.

Hô hấp Tiêu Bùi Trạch khựng lại, đưa ngón tay lên vuốt ve khóe môi cậu rồi cúi người hôn xuống.

Chu Tiểu Tường bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, mắt vừa mở đã bị dọa cho lòi tròng: “Tiêu... Ô...”

Tiêu Bùi Trạch thừa dịp cậu mở miệng liền tiến quân thần tốc, nhanh chóng chiếm đoạt.

Chu Tiểu Tường cảm thấy đầu lưỡi của mình quanh quẩn một luồng hơi thở đặc biệt, khoang miệng bị liếm láp khuấy đảo, liền giật mình một cái mà nhắm tịt hai mắt, hô hấp hỗn loạn ngay cả toàn bộ tâm trí đều hò hét loạn cào cào, hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ, chỉ là muốn khước từ theo bản năng.

Tiêu Bùi Trạch cầm chặt cái cổ tay đang giãy dụa của cậu, lại nồng nhiệt hôn môi cậu thêm một lần nữa, mãi cho đến khi cảm giác thân thể mình muốn phựt lửa mới buông cậu ra, hô hấp vững vàng, đôi mắt bình tĩnh nhìn cậu không chớp mắt.

Đầu óc của Chu Tiểu Tường trở nên lộn xộn, ngay cả đôi mắt cũng không tìm được tiêu cự, thở hổn hển hồi lâu rồi bất thình lình tức giận đẩy hắn ra: “Tên khốn, anh thừa nước đục thả câu.”

Tiêu Bùi Trạch nhìn cậu vẻ mặt tức giận nhưng trong mắt đều là hốt hoảng, đột nhiên lòng mềm nhũn, cười rộ lên, sờ sờ mặt cậu: “Xin lỗi, vì thích em nên nhất thời không thể kìm chế được.”

Chu Tiểu Tường nhanh chóng dời mắt nhìn ra mở cửa xe: “Tôi về đây!”

“Chờ một chút!” Tiêu Bùi Trạch đưa tay đè bả vai cậu lại, rồi xoay người cầm ô mở cửa xe đi ra ngoài, vòng qua phía cửa bên cậu mở cửa ra,

Chu Tiểu Tường sửng sốt một chút rồi bước ra ngoài, vẻ mặt khó chịu: “Anh đừng biến tôi thành phụ nữ!”

“Không.” Tiêu Bùi Trạch cười cười: “Tôi chỉ sợ Tiểu Vũ dầm mưa.”

Chu Tiểu Tường sờ sờ đầu Tiểu Vũ buồn bực đáp: “Cảm ơn!”

Tiêu Bùi Trạch cười cười nhìn cậu, không nói không rằng, lần thứ hai ôm vai cậu, đi về phía bên trong tiểu khu.

Đứng ở dưới lầu, Chu Tiểu Tường vừa muốn mở miệng đã bị Tiêu Bùi Trạch cướp lời: “Tôi đưa em lên.”

“Không cần! Bên trong không có mưa... Trên người anh đều ướt hết...”

Tiêu Bùi Trạch giống như không nghe thấy lời cậu, tự mình thu ô rồi theo cậu đi vào cửa chính.”

Chu Tiểu Tường buồn bực mà cắm đầu đi cùng hắn vào thang máy, lúc đến nơi lại không nói lời nào mà cắm đầu tìm chìa khóa, tìm cả buổi không thấy chìa khóa đâu, cậu cau mày “Fack” một tiếng rồi đưa tay lên gõ cửa, gõ hồi lâu cũng không thấy ai đáp lời liền nhanh chóng tăng thêm lực gõ: “Nhạc Nhạc! Mở cửa! Có ở nhà không? Từ Nhạc!”

Tiêu Bùi Trạch bắt lấy tay cậu: “Mất chìa khóa rồi?”

“Không phải thế, lúc sáng để quên trong nhà, không mang theo.”

“Đừng gõ nữa, gọi điện thoại hỏi đi.”

“À đúng!” Chu Tiểu Tường vội vàng lấy di động ra gọi cho Từ Nhạc, điện thoại vừa thông cậu đã hỏi chuyện cửa nẻo.

Từ Nhạc ở đầu dây bên kia sửng sốt một chút: “Tớ còn chưa về mà, phải mất ba bốn chục phút nữa mới có thể về đến nhà.”

Tiêu Bùi Trạch thấy Tiểu Vũ bị đánh thức, đang mơ mơ màng màng mở to hai mắt, liền vội đưa tay lên sờ sờ đầu thằng bé, tiến đến bên tai Chu Tiểu Tường thấp giọng nói: “Đến chỗ tôi đi.”

Tay Chu Tiểu Tường run bật lên một cái mém chút nữa quăng luôn cái điện thoại, quay đầu nhìn hắn chằm chằm.

Tiêu Bùi Trạch nửa cười nửa không nhìn cậu: “Khẩn trương cái gì?”

“Không nha! Ai khẩn trương?”

Từ Nhạc ở đầu dây bên kia gọi: “Đứa nào khẩn trương?”

Tiêu Bùi Trạch nhìn điện thoại di động rồi khuyên bảo: “Đừng khiến cậu ấy phải vội vàng chạy về, em muốn ôm Tiểu Vũ đứng chờ ở bên ngoài sao? Bây giờ trời vẫn còn mưa nhẹ.”

Chu Tiểu Tường do dự một chút, nuốt nước miếng: “Nhạc Nhạc cậu đừng về vội, tớ đi ngủ ké nhà người ta.”

“Hả? Ngủ ké? Cậu ngủ ké nhà ai chứ?”

“...Là một người bạn.”

“Có phải cái tên vương...” (bát đản =))~)

Chu Tiểu Tường nhanh chóng ngắt lời y: “Không phải không phải!”

“Oh, vậy tôi an tâm. Được rồi, cậu đi đi, tớ tiếp tục tiễn Tiểu Mai một chút.”

“Ừ.” Chu Tiểu Tường cúp điện thoại, quay đầu định đi về phía thang thì đã bị Tiêu Bùi Trạch kéo lại.

“Vương?”

Chu Tiểu Tường trợn mắt chống lại đôi mắt đầy hứng thú của hắn, cúi đầu lắp ba lắp bắp trả lời: “Tôi có...một, người bạn... họ Vương!”

Tiêu Bùi Trạch nén cười buông cánh tay của cậu ra.

Chu Tiểu Tường như được ân xá, vội vã nhấn thang máy.

Đến công ty, lái xe vào gara, vừa xuống xe Chu Tiểu Tường như thường ngày chuẩn bị hướng về phía thang máy đi đến lại bị Tiêu Bùi Trạch gọi lại: “Sai rồi, bên này.”

“A?” Chu Tiểu Tường nhìn về hướng hắn chỉ tay, đi theo sau, đi một hồi thì thấy một cái thang máy chưa từng gặp qua bao giờ, vẻ mặt tò mò bước vào, nhìn tứ phía rồi lại phát hiện vách tường bên trong thang máy giống như gương soi: “Còn có cái thang máy như thế này à?”

“Ừ, đi thẳng đến tầng .”

“Tầng ?”

“ chính là , nhảy tầng.”

“Ồ, sao lại muốn làm riêng một cái thang máy như thế này? Cái hồi nãy cũng có tầng mà?”

“Không thích ra ra vào vào dưới tầm mắt bảo vệ.”

Chu Tiểu Tường liếc nhìn hắn: “Vậy mà anh còn ờ công ty, tự chuốc phiền.”

“Thuận tiện thôi” Tiêu Bùi Trạch nhìn cậu cười cười.

“Sao giờ anh thích cười quá vậy?”

Tiêu Bùi Trạch nhìn cậu một chút rồi đột nhiên tiến đến hôn lên trán cậu một cái: “Không biết.”

Chu Tiểu Tường sửng sốt, nhất thời xù lông, dính chặt mình vào vách tường thang máy trừng hắn: “Này!”

Thang máy “Ding!” một tiếng mở ra, Tiêu Bùi Trạch không thèm đếm xỉa tới sắc mặc của cậu trực tiếp ôm vai cậu đi ra ngoài.

Chu Tiểu Tường bị hắn kéo, giãy dụa không được, đột nhiên mới ý thức được sức lực người này mạnh dễ sợ. Lông tơ không khỏi dựng đứng, đường nhìn vừa chuyển đã thấy hành lang an toàn ở bên cạnh, cậu không biết có phải do đầu óc quá căng thẳng nên bị chập mạch hay không mà ngay khi hắn đang mở cửa cậu liền chạy về phía hàng lang.

Tiêu Bùi Trạch nghe tháy tiếng động liền nhìn lại, dở khóc dở cười, ba bước nhập hai kéo cậu lại, lần thứ hai mang người đến tận cửa, mở cửa rồi đẩy mạnh cậu vào trong.

Đẩy... vậy mà lại bị đẩy vào! Chu Tiểu Tường lần thứ hai sợ hãi, xoay người vẻ mặt cảnh giác nhìn hắn: “Anh... anh đừng tưởng ông đây là đàn ông thì anh có thể tùy tiện làm bậy!”

Tiêu Bùi Trạch nghi hoặc nhìn cậu: “Logic kiểu gì vậy?”

“...” Chu Tiểu Tường sắc mặt lúng túng, tiếp tục trừng hắn: “Đàn ông cũng có tiết tháo! Không phải anh muốn làm gì thì làm!”

“Tiêu Bùi Trạch nhướng mày nhìn cậu: “Tiết tháo?”

Mí mắt Chu Tiểu Tường giật ngược, bật thốt lên: “Trinh tiết!”

“Khụ...” Tiêu Bùi Trạch bị sặc, nhịn hoài hết nhịn nổi, xoay người vừa cười vừa lấy đôi dép trong tủ giày ra.

Chu Tiểu Tường bị hắn cười đến phát ngượng, buồn bực nhận lấy đôi dép: “Có gì đáng cười... Anh còn chưa đi tắm, quần áo trên người ướt sũng mà mặc lâu như vậy.”

“Ừ.” Tiêu Bùi Trạch cũng không khách sáo với cậu: “Em cứ tự nhiên, tôi đi tắm một chút.”

“Được.” Chu Tiểu Tường gật đầu, thấy hắn rời đi thì liền ôm Tiểu Vũ đi loanh quanh bên trong.

Ở đây ngăn nắp sạch sẽ không ngoài dự đoán, thế nhưng phong cách vô cùng mạnh mẽ, không có chút cá tính con người. Cậu vốn tưởng diện tích ở đây sẽ giống như mấy lầu dưới - vô cùng rộng rãi, đi xem mới phát hiện nơi này dành một diện tích rất lớn cho ban công lộ thiên và phòng tập thể thao, chỗ-ở-thực-sự tuy rằng không nhỏ nhưng cũng coi như bình thường.

Chu Tiểu Tường đang mải miết nhìn ngó trong ngoài, đột nhiên cảm thấy không được bình thường, thần kinh não kéo căng, lần thứ hai khẩn trương, khẽ cắn môi lắng nghe tiếng nước trong phòng tắm, rồi bắt đầu cẩn thận lết về phía cửa.

Không sai, cậu lại chuẩn bị chạy đi.

Đột nhiên, tiếng nước trong phòng tắm ngưng bặt, Chu Tiểu Tường giật thót một cái, vẻ mặt xoắn xít bước nhanh hơn, xoắn xít là bởi vì đi nhanh không được mà đi chậm cũng không xong, chạy nhanh sẽ đánh thức Tiểu Vũ, đi chậm thì tên khốn kiếp sẽ bước ra, phiền muộn trong lòng run rẩy chửi mắng: Mẹ nó cái phòng lớn như thế này làm gì! Đi tới cửa mà giống như đi thi chạy bộ vậy!

“Em làm gì vậy? Sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nói, Chu Tiểu Tường cứng đờ, nhưng rất nhanh một lời nói khác đã vang đến bên tai, còn mang theo chút ý tứ trêu chọc nhỏ nhoi: “Em đang chạy bộ sao? Bên kia có máy tập đấy.”

Chu Tiểu Tường nhụt chí, quết định không thèm đếm xỉa, mạnh mẽ xoay người hiên ngang lẫm liệt mà nhìn hắn, tầm nhìn vừa chạm đến mảnh da mịn màng màu mạch dưới cổ áo rộng mở của tấm áo choàng tắm thì đôi mắt kìm lòng không đặng mà khẽ run lên, chớp mắt mấy cái mới căm phẫn mà trừng mắt nhìn hắn: “Dây thần kinh anh bị nối như thế nào vậy? Nhà lớn như vậy mà chỉ có một cái phòng?!”

Tiêu Bùi Trạch nhướng mày, vẻ mặt tỉnh ngộ, lập tức cong khóe miệng cười rộ lên: “Tôi ở một mình, có bệnh mới xây hai phòng.”

Chu Tiểu Tường nghẹn họng, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục tức giận lườm hắn, đường nhìn bay tới, không kìm được mà hướng về phía đầu tóc ướt nhẹp của hắn.

“Khẩn trương đến vậy à?”

“A?” Chu Tiểu Tường hoàn hồn.

Tiêu Bùi Trạch buồn cười nhìn cậu: “Tôi lưu manh thế sao?”

Chu Tiểu Tường càng thêm tức giận: “Anh làm như ông đây là thuốc lá vậy, ghiền hút thì liền tới hít một ngụm, ông đây cho tới bây giờ chưa từng đồng ý, anh nói có phải là đùa giỡn lưu manh không?”

“Phải” Tiêu Bùi Trạch đối với những lời này của cậu không thể làm gì khác hơn là đành cười trừ, sau đó đột nhiên giơ hai tay chống lên tường chặn đường đi của cậu, còn cố ý chậm chập áp sát vào cậu, thấp giọng hỏi: “Em thấy ai khi hút thuốc lá còn phải hỏi điếu thuốc “Cho tôi hút được không?” chưa?”

Chu Tiểu Tường nhìn khuôn mặt đang chậm rãi đến gần của hắn, hô hấp nhất thời rối loại, run rẩy nói: “Ông đây không phải là điếu thuốc...”

“Là chính em so sánh như vậy”

“Này... anh anh...”

Tiêu Bùi Trạch nhìn gần đôi mắt hốt hoảng của cậu, ý cười trở nên ôn hòa, không đợi cậu phản ứng đã nhanh chóng hôn lên trán cậu một cái: “Ôm Tiểu Vũ đi tắm đi, giường cho hai người, tôi ngủ sô pha.”

Chu Tiểu Tường ngây ngốc nhìn hắn.

“Sao? Không hài lòng? Giường lớn, anh ngủ luôn trên giường cũng được.”

“Thôi thôi thôi! Phương án ba được chưa? Tôi ngủ sô pha.”

“Không có phương án ba, chỉ có thể hai chọn một.”

“Sao anh lại có thể ngang ngược như vậy chứ?”

“Vậy chọn phương án hai.”

“Đừng! Một! Tôi chọn một!”

“Được.” Tiêu Bùi Trạch cười cười: “Đi thôi.”

Truyện Chữ Hay