Phục Luân đè lên phía sau lưng Lăng Nghị, một cánh tay gắt gao ghìm lại cổ Lăng Nghị, Lăng Nghị bắt đầu thấy khó thở, hai tay hắn dùng sức kiềm trụ cánh tay Lăng Nghị, cổ cậu được thả lỏng, hô hấp cũng thoải mái hơn.
Lăng Nghị vui mừng cử động những ngón tay, rất khó nhọc hít sâu vài một hơi để luồng không khí mát mẻ tràn vào giảm bớt áp lực nơi đại não, Lăng Nghị cấp tốc dùng móng tay bấu mạnh lấy cánh tay Phục Luân, vẽ ra một đường máu, Phục Luân bị đau liền thu tay về, Lăng Nghị cong gập khuỷu tay, đột nhiên từ phía sau đánh tới.
Phục Luân bình thản phòng vệ, nhưng bởi diện tích giường không lớn nên Phục Luân tránh né có chút bất tiện, bụng bị Lăng Nghị đột nhiên một cước đạp mạnh trúng.
Một cước này quả thật rất mạnh khiến Phục Luân đau đớn cả buổi mới lấy lại được bình tĩnh, hắn tuy nghe được từ Tả Kiêm Thứ biết Lăng Nghị thật ra có võ nghệ, thế nhưng hắn làm sao cũng không hề nghĩ tới lại mãnh liệt như vậy.
Thân thể Lăng Nghị tinh tráng, Phục Luân đã từng hỏi Lăng Nghị có luyện qua võ nghệ bao giờ không, ngay lúc đó Lăng Nghị chỉ trả lời ứng phó rằng mình thường xuyên rèn luyện thế nên thân thể mới khỏe mạnh cường kiện như vậy, thế nhưng chẳng đỡ được bất kỳ chiêu nào của ai cả. Ba năm qua, Lăng Nghị vẫn tỏ ra dịu ngoan như một con mèo nhỏ, bất kể thủ hạ Phục Luân ở phía sau có trêu cười cậu như thế nào, Lăng Nghị cũng đều sẽ chỉ biểu hiện ra bộ dáng ấm ức ủy khuất, đối với tất cả mọi người đều một mực cung kích nghe lời, dù là ai nhìn thấy Lăng Nghị cũng sẽ đều cho rằng Lăng Nghị chỉ là một tên nam kỹ ở trên giường Phục Luân làm điệu làm bộ, là một quả hồng nhũn mặc người xâu xé.
Hiện tại răng nanh chó sói đã hiện ra, khiến cho Phục Luân ngạc nhiên không ngừng!
Lăng Nghị từ bên dưới gối lấy ra thanh chủy thủ Phục Luân vừa mới đưa cho cậu, cấp tốc rút vỏ đao ra, thân thể nhanh nhẹn ngăn chặn Phục Luân lại.
Hai đầu gối Lăng Nghị quỳ hai bên eo Phục Luân, hai tay nắm chặt lấy chủy thủ giơ lên thật cao, động tác nhanh nhẹn chớp nhoáng nhắm ngay vị trí trái tim Phục Luân, mạnh mẽ đâm thật mạnh vào, cho đến khi toàn bộ phần lưỡi đao đã cắm sâu vào thân thể Phục Luân, chỉ còn dư lại phần cán dao nằm ở bên ngoài!
Lăng Nghị khẽ thở phào nhẹ nhõm, thần kinh căng thẳng rốt cuộc đã thư giãn hạ xuống, cậu cuối cùng cũng đã, giết chết được Phục Luân.
“Độc ác quá đấy Lăng Nghị!” Phục Luân đột nhiêm âm hiểm phun ra một tiếng cười.
Nghe được thanh âm Phục Luân, Lăng Nghị giật nảy mình, còn chưa kịp xem xét xem vì sao Phục Luân vẫn chưa chết, đột nhiên bị Phục Luân bóp lấy cổ, quẳng về một phía, xoay chuyển độ, Lăng Nghị bị Phục Luân đè mạnh xuống dưới thân, Phục Luân cấp tốc chế trụ hai tay Lăng Nghị, một tay ép lên đỉnh đầu của cậu, khiến cho Lăng Nghị giống như tiêu bản bị ấn cố định ở trên giường không thể nhúc nhích, một giây sau, Phục Luân vung lên một quyền hung tợn đấm xuống mặt Lăng Nghị, một bên mặt Lăng Nghị ngay lập tức bầm tím lên, máu tươi theo khóe miệng chảy ra.
Lăng Nghị lấy lại tinh thần, quay mặt lại về phía chính diện, không nói một lời, ánh mắt hung hãn nhìn chằm chằm Phục Luân.
Phục Luân cầm thanh chủy thủ trên tay, ác độc cười khanh khách nói “Đây chỉ là chủy thủ lò xo mà thôi, tôi tặng nó cho em, chỉ là muốn biết em có đủ dũng khí cầm nó mà đâm tôi hay không, không ngờ chỉ lần đầu dùng đến, em đã trực tiếp đâm thẳng vào tim của tôi, thật khiến tôi thấy đau lòng đấy Lăng Nghị, tôi yêu sủng em năm, còn em muốn giết tôi lại chẳng có đến giây do dự.”
Phục Luân ném thanh chủy thủ xuống sàn, giơ tay chỉnh lại một chút mái tóc Lăng Nghị, tựa tiếu phi tiếu, vẻ mặt nhìn qua trông vô cùng quỷ dị, Lăng Nghị vừa mới muốn quay đầu sang một bên lại bị Phục Luân mạnh mẽ kiềm lại ở phía đối diện, Lăng Nghị bắt đầu giãy giụa hai tay, Phục Luân trong cơn tức giận, trực tiếp dùng ga trải giường đem hai tay Lăng Nghị quấn vào đầu giường.
“Sao không nói chuyện? Ngay cả làm sao để cầu xin tha thứ cũng không biết nói sao?” Phục Luân cúi đầu, hai mắt âm lãnh áp sát mặt Lăng Nghị, thanh âm thấp nhẹ “Lăng Nghị, cầu xin tôi đi, cầu xin tôi thì tôi sẽ để em chết được thoải mái một chút.”
Khóe miệng khẽ nhếch, Lăng Nghị cười lạnh một tiếng “Phi!”
Phục Luân không kịp phòng bị bị Lăng Nghị nhổ một cái, sắc mặt trong nháy mắt thay đổi mấy lần.
Phục Luân cấp tốc đứng dậy, lau đi vết nước bọt trên mặt, bệnh thích sạch sẽ cực kỳ nặng khiến hắn trong nháy mắt mất khống chế, giận dữ quay về phía Lăng Nghị, lại thêm một quyền hạ xuống!
Đến khi Lăng Nghị từ bên trong cú đấm hoàn hồn lại, phát hiện Lăng Nghị đã mở trói trên tay cậu ra, thân thể cũng bị ép nằm sấp trên giường, Lăng Nghị vừa định đứng dậy, liền bị Phục Luân từ phía sau vòng lấy eo, tiếp đó hạ thân chịu đựng tiến quân thần tốc thô bạo của Phục Luân.
“Biết tôi đối với em hài lòng nhất chính là gì không?” Phục Luân liếm lấy vành tai Lăng Nghị, một tay dâm loạn phủ nơi hạ thân Lăng Nghị, chậm rãi đè ép cậu.
Lăng Nghị liều mạng giãy giụa thân thể, vẫn như cũ không thể ngăn cản được động tác của Phục Luân.
Phục Luân khẽ cười một tiếng, giữ chặt lấy mặt Lăng Nghị, cúi xuống hôn lên khóe miệng Lăng Nghị, thấp giọng nói “Là thân thể của em, cũng với vẻ mặt của em khi bị tôi làm, phải nói là vẻ mặt của em bây giờ, giận dữ, xấu hổ, không cam lòng, khuất nhục, đối mắt này của em giống như muốn đem tôi chém thành trăm mảnh, tôi thật sự rất thích.”
Thanh âm bên tai khiến Lăng Nghị giãy giụa càng kịch liệt, Phục Luân đem Lăng Nghị nhấn ở trên giường, điên cuồng xâm nhập, lần này là dùng hết toàn lực.
“Quả nhiên khi thẳng thắn đối đầu với nhau, lúc làm mới thấy thật thoải mái.” Thỏa mãn phóng thích một lần nữa, Phục Luân nằm trên người Lăng Nghị thô thở gấp “Đối với một con sói hoang như em, thích hợp nhất chính là cường bạo, muốn thêm một lần nữa không? Qua đêm nay, em sẽ không còn cơ hội để hưởng thụ nữa đâu.”
Khuôn mặt Lăng Nghị chôn trong chăn, thân thể không hề nhúc nhích hay cử động, hết nửa ngày cũng không có phản ứng, Phục Luân cho rằng Lăng Nghị đã bất tỉnh, trong nháy mắt cảm xúc không tên kéo căng như dây cung, cấp tốc đem mặt tiến sát vào Lăng Nghị, đưa tay đem Lăng Nghị lật trở lại.Lúc này Lăng Nghị đột nhiên mở mắt ra, nắm lấy cái tay Phục Luân, dùng sức bẻ mạnh một cái, chỉ nghe rắc rắc một tiếng xương gãy vang lên giòn giã, Phục Luân trợn to hai mắt, đau đớn rên lên một tiếng, tiếp đó khuôn mặt kề sát bị Lăng Nghị vung một quyền đánh trúng, cả người từ trên giường ầm ầm té ngã xuống.
Lăng Nghị vội vàng cầm áo ngủ trên giường mặc vào người, sau đó mang theo điện thoại di động, lại từ trong áo khoác Phục Luân lấy ra một khẩu súng.
Bên kia giường, Phục Luân một tay chống lên thành giường, vất vả từ trên mặt đất cố gắng ngồi dậy, một cánh tay khác gần như mất đi cảm giác.
“Mẹ nó! Lão tử sẽ làm thịt ngươi!” Sắc mặt Phục Luân đã trở nên cau có vặn vẹo, ngọn lửa màu đen vây phủ dày đặc ở trong mắt hắn, nhìn qua vô cùng khủng bố. Phục Luân hận chính mình, lại trúng quỷ kế hèn hạ của tên gian tế này!
Lăng Nghị quay về phía Phục Luân bắt liên tục mấy phát đạn, Phục Luân cúi thấp người né tránh, những viên đạn bắn vào trên mặt giường và bức tường, mấy cái gối trên giường bị bắn thủng khiến lông vũ trắng bên trong bay ra tung tóe, Lăng Nghị không kịp xác định những viên đạn kia có bắn trúng Phục Luân hay không, liền vội vàng mở toang cánh cửa phòng ngủ chạy ra ngoài!
Cậu muốn sống! Cậu nhất định phải sống! Người cậu yêu nhất đang đợi cậu! Chỉ cần rời khỏi được nơi này, tương lai của cậu sẽ trở nên tươi sáng tốt đẹp hơn!
Lăng Nghĩ chưa từng nghĩ tới lại có một ngày ý chí sinh tồn trong cậu lại trở nên mãnh liệt đến như vậy, từ khi chấp nhận làm gián điệp, cậu đã sớm chuẩn bị kỹ càng để đón nhận cái chết, nhưng ở thời điểm sắp mất mạng cậu lại dồn hết toàn lực để chống lại! Bởi vì cậu có mục tiêu, có người đang chờ đợi cậu!
Mấy phát súng kia của Lăng Nghị rất nhanh đã khiến cho những tên thủ vệ canh gác ở bên ngoài hành động, có tiếng súng vang lên chứng tỏ bên trong có chuyện dị thường xảy ra! Bọn họ bảo vệ nghiêm ngặt các góc, đề phòng cẩn mật mọi động tĩnh ở bên trong, cảnh giác tra hỏi bất kỳ nhân vật khả nghi nào.
Quản lý mang theo mấy tên thủ vệ cấp tốc đi tới trước cửa phòng ngủ của Phục Luân, đúng lúc này thì Phục Luân mở cửa đi ra.
Khóe miệng Phục Luân đã bị rách, nửa bên mặt có chút bầm tím, một tay đỡ lấy một tay khác bị gãy, khí tức hỗn loạn, khuôn mặt dữ tợn.
“Phục… Phục gia, ngài không sao chứ?” Quản lý trong lòng kinh sợ nhìn Phục Luân, cẩn thận từng chút một mở miệng hỏi.
“Lập tức tìm ra Lăng Nghị ngay cho tôi!” Phục Luân chẳng hề quan tâm đến những chuyện khác, hai mắt khát máu lạnh lẽo âm tàn, lớn tiếng ra lệnh “Cậu ta vẫn chưa rời khỏi nơi này đâu, tôi không quan tâm các người dùng cách nào, nhất định phải trong vòng nửa canh giờ đem cậu ta mang đến trước mặt tôi ngay!”
“Phục gia, tay của ngài…”
“Nhanh đi!!” Phục Luân gần như rống lên.
“Vâng!!”
…………………
Tòa pháo đài này của Phục Luân rất lên, trên dưới nhiều tầng, hơn nữa có rất nhiều gian phòng, lối đi hành lang phức tạp, nếu không có ai dẫn đường, người mới đến đây nhất định sẽ bị lạc đường, Lăng Nghị đã ở đây lâu như vậy, dĩ nhiên đối với bên trong lâu đài đều nắm rõ như lòng bàn tay, thế nên dưới sự lục soát của đông đảo đám thủ vệ, cậu rất dễ dàng trốn vào một gian nhà kho không người để ý.
Thân thể đau nhức khiến thân thể Lăng Nghị không có cách nào lập tức hoạt động linh hoạt, bằng không lấy thân thủ của cậu, tất nhiên có thể đánh bất tỉnh một thủ vệ, thay đổi quần áo đào tẩu, thời gian từng chút một trôi qua, Lăng Nghị hiểu rất rõ, chính mình khó có thể trốn thoát được, mặc dù cậu có lợi hại đến cách mấy đi chăng nữa, cũng không thể từ bên trong sự canh chừng nghiêm ngặt của đám thủ vệ trong tòa lâu đài này của Phục Luân mà rời đi được.
Thiên đường, địa ngục, chỉ trong mấy canh giờ ngắn ngủi đã hoàn toàn biến chuyển, Lăng Nghị giờ khắc này thậm chí còn nhớ tới, lúc Mạnh Truyền Tân nói muốn kết hôn với cậu thì ở trong lòng cậu như có một nguồn nước ấm nóng phun trào, ấm áp đấy đã vắng lặng trong thế giới u ám của cậu suốt năm qua.
“Tân ca, xin lỗi, em bị lộ rồi” Lăng Nghị cầm điện thoại di động, khó khăn từ trong cổ họng phát ra mấy tiếng, vào giờ phút này, dường như xung quanh hết thảy đều yên tĩnh lại.
“Có thể trốn không?”
Đây là lần đầu tiên trong từng ấy năm tới nay, Lăng Nghị nghe được giọng nói của Mạnh Truyền Tân lại run rẩy căng thẳng đến vậy, trái tim giống như bị vật gì đấy đâm nhói một lúc, Lăng Nghị đưa tay che mặt, che giấu tuyệt vọng cùng bi thương nơi đáy mắt, hồi lâu mới thấp giọng nói.
“Bọn họ chẳng mấy chốc sẽ tìm ra em, có thể em… sẽ không sống được tới ngày mai.”
Đầu dây bên kia điện thoại, Mạnh Truyền Tân đột nhiên im lặng, Lăng Nghị mơ hồ có thể nghe được Mạnh Truyền Tân nhiều lần lẩm bẩm trong miệng “Tại sao, tại sao lại như vậy?”
“Tân ca, em không hối hận, em thật sự không có chút hối hận nào cả.” Lăng Nghị lau nước mắt, cậu trước giờ không hề rơi lệ, chịu đựng suốt ba năm cô quạnh đơn độc, đã sớm quên được đau lòng là loại cảm giác gì, thế nhưng hiện tại, Lăng Nghị chỉ cảm thấy mũi mình cay cay khó chịu, người cậu luôn ngưỡng mộ rốt cuộc đêm nay chỉ có thể giao tiếp trong gang tấc ngắn ngủi, rồi trong nháy mắt tiếp theo, sẽ cùng cậu xa cách thiên thu. Hay có nghĩa là, đêm nay qua đi, khoảng xa cách sẽ là sự sống và cái chết!
Lăng Nghị không sợ cái chết, điều cậu sợ nhất chính là trong thời khắc cậu muốn sống nhất, nhân sinh đột nhiên cùng đường mạt lộ!
“Tân ca, lúc anh nói muốn kết hôn với em, là bởi vì thương hại em ba năm nay, hay là bởi vì…”
“Lăng Nghị, anh yêu em” Mạnh Truyền Tân ngắt lời Lăng Nghị, thanh âm kiên định nói “Anh muốn kết hôn với em, là bởi vì, anh yêu em!”
Lăng Nghị tựa vào trên tường, thân thể theo vách tường trượt xuống ngồi trên mặt đất, nước mắt nén lại nơi viền mắt cố không để chảy xuống, Lăng Nghị cắn môi, cố nói thật rành mạch “Cho dù đêm nay em có chết, em cũng sẽ không hề hối hận, Tân ca, anh yên tâm, em sẽ không trở thành phiền toái cho Tẫn ca đâu, bất kể đêm nay có thế nào, tên Phục Luân kia cũng đừng hòng moi được từ miệng em bất cứ tin gì.”
“Lăng Nghị… em khá lắm… Mạnh Truyền Tân anh có thủ hạ như em, cảm thấy… rất tự hào” Mạnh Truyền Tân cực lực đem thanh âm duy trì vững vàng, giờ khắc này, anh vô năng vô lực, chỉ có thể nói ra vài câu an ủi.
“Tân ca, cảm ơn anh, hiện tại em một chút cũng không thấy sợ.” Giọng nói của Lăng Nghị rất nhẹ, cậu nỗ lực mở miệng, rốt cuộc cũng thốt ra được năm tiếng lòng “Tân ca, em… em yêu anh.”
Lăng Nghị nói xong, liền cúp điện thoại, nước mắt rưng rưng rung chuyển ở bên trong viền mắt rốt cuộc theo khóe mắt rơi xuống, Lăng Nghị cúi đầu nắm lấy khẩu súng trong tay, cay đắng nở nụ cười một tiếng, giơ tay đem nòng súng chống đỡ ở bên môi.