Người đàn ông rất không tình nguyện đẩy cửa xe ra, chân vừa mới bước xuống đất, Lăng Nghị đột nhiên từ bên dưới ghế bên cạnh xe lấy ra một sợi dây thừng, mạnh mẽ tròng vào cổ ngươì đàn ông, dụng hết toàn lực ghim lại!
Người đàn ông trợn mắt lên, cả người giãy dụa nhưng không tránh thoát được kiềm trụ của Lăng Nghị.
“Ngươi…. ngươi là….” Người đàn ông ngước đầu lên, nhìn vẻ tàn nhẫn tuyệt tình trên khuôn mặt vốn nhu hòa của Lăng Nghị, cực kỳ kinh ngạc!
Lăng Nghị mặt không hề cảm xúc, trong hai con ngươi đen kịt không thấy đáy có thâm sâu khó lường, tàn ác, cao ngạo, thản nhiên nói một tiếng “Ta là người sẽ đưa ngươi xuống Địa ngục”
Chỉ một lát sau, người đàn ông đã không còn thở nữa, hai mắt trợn to, chết không nhắm mắt! Lăng Nghị cấp tốc xuống xe, mở cửa sau xe ra, trước tiên tháo dây trói cho Diệp Mạc, sau đó mang theo Diệp Mạc đi bộ vào trong một rừng cây nhỏ.
(Jian: bởi nhiều khi lại thích mấy em thụ cường như bé Lăng vại nè, mà không phải kiểu tráng thụ mà là kiểu nội cương ngoại nhu í, bề ngoài hiền lành vô hại mà ai đụng vô là đo đất liền, có gì có biết đánh lộn không ai bắt nạt được chớ như Mạc Mạc hiền lành quá, bị đánh cũng không đủ sức đánh lại được, ức chế lắm =)))
Thời điểm sắp rời khỏi dừng cây nhỏ, Lăng Nghị dừng chân lại, phi thường cung kính nói “Diệp tiên sinh, thuộc hạ chỉ có thể đưa ngài đến đây, ngài tiếp tục đi về phía trước, đối diện mảnh rừng cây nhỏ này là cửa khẩu biển, người của Tẫn ca đang ở đấy chờ Diệp tiên sinh”
“Cậu không đi cùng với tôi sao?” Diệp Mạc lo lắng nói “Cậu đưa tôi đi ra ngoài, nếu tôi mất tích, bọn họ nhất định sẽ nghi ngờ cậu”
“Thuộc hạ đã có đối sách, mong Diệp tiên sinh tranh thủ thời gian, nếu bị phát hiện, không chỉ Diệp tiên sinh không thể rời khỏi được, mà ngay cả Tẫn ca cũng sẽ chịu khổ” Sắc mặt Lăng Nghị nghiêm túc nói.
Diệp Mạc cắn răng một cái, xoay người nhanh chóng chạy đi về phía cửa khẩu biển, Lăng Nghị vừa mới quay đầu trở lại, liền nhìn thấy trong bóng tối, Diệp Mạc từng bước một lùi trở về, Lăng Nghị cảnh giác nhíu lông mày, sau đó liền nhìn thấy người phía trước Diệp Mạc, chính là Tả Kiêm Thứ, tay cẩm một khẩu súng chĩa vào đầu Diệp Mạc, ép Diệp Mạc từ bước một lùi trở về.
“Thật là đáng tiếc a Lăng Nghị” Trên mặt Tả Kiêm Thứ mang theo nụ cười gian trá giảo hoạt “Thiếu chút nữa là cậu đã thành công rồi.”
Lăng Nghị kinh sợ “Ngươi…. ngươi không ăn những thức ăn kia?”
“Đương nhiên là không” Bên trong nụ cười của Tả Kiêm Thứ càng thêm âm lạnh “Nếu không làm sao phát hiện ra được ngươi chính là gian tế ẩn bên cạnh Phục gia ba năm qua! Ngươi nói xem, nếu ta bắt ngươi đưa đến trước mặt Phục gia, Phục gia sẽ trừng phạt ngươi thế nào?”
Lăng Nghị không nói gì, bóng đêm rất dễ dàng che giấu tia hàn quang lướt qua đáy mắt Lăng Nghị, Lăng Nghị nắm chặt nắm đấm, trong lòng mưu tính kế sách, thời gian cấp bách, camera giám sát ở cửa khẩu biển chẳng mấy chốc sẽ hoạt động lại bình thường, nếu đến lúc đó thuyền của Tiếu Tẫn Nghiêm vẫn chưa rời khỏi, tất cả đều sẽ kết thúc!
“Ngươi muốn thế nào?!” Lăng Nghị lạnh lùng nói.
“Đương nhiên là mang ngươi đến trước mặt Phục gia, nhìn ngươi làm sao bị Phục gia xử tử” Tả Kiêm Thứ một tay kiềm trụ Diệp Mạc về phía sau, một tay đem súng chĩa về phía Lăng Nghị, lạnh lùng nói “Trở về cho ta! Nhanh lên một chút!” Kỳ thực trong lòng Tả Kiêm Thứ cũng rất ảo não, do mãi sốt ruột đuổi theo Lăng Nghị nên không mang theo điện thoại di động, nếu không đã có thể khẩn cấp triệu tập thủ hạ đến cửa khẩu biển chặn đứng Tiếu Tẫn Nghiêm.
Lăng Nghị không thể làm gì khác hơn là xoay người lại, nhưng bước chân thả rất chậm, từng chút một thu nhỏ lại khoảng cách giữa chính mình và Tả Kiêm Thứ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trán Lăng Nghị cũng chảy ra từng giọt mồ hôi nhỏ, bởi vì vội và, cũng bởi vì căng thẳng, Tả Kiêm Thứ không giống như Sieg, muốn quật ngã hắn, rất khó!
Nòng súng cuối cùng cũng chống đỡ ở phía sau lưng Lăng Nghị, Tả Kiêm Thứ nhìn ra được Lăng Nghị đang muốn kéo dài thời gian, không khỏi chửi ầm lên. Lăng Nghị trong giây phút Tả Kiêm Thứ mở miệng mắng chửi, nháy mắt, chợt xoay người, thân thể hụp mạnh xuống, Tả Kiêm Thứ dưới tình thế cấp bách nổ ra một phát súng, nhưng viên đạn lại bay sượt qua đỉnh đầu Lăng Nghị, trong bóng đêm, Lăng Nghị không để cho Tả Kiêm Thứ cơ hội nổ súng thứ hai, giơ chân đá cao một cước, chuẩn xác đá bay khẩu súng trong tay Tả Kiêm Thứ.
Tả Kiêm Thứ làm sao cũng không thể ngờ tới được thằng nhãi ranh trước mắt này, thường ngày mềm mại ngoan ngoãn, có tức giận cũng không biểu hiện ra, lại là thâm tàng bất lộ, hơn nữa thân thủ lại nhanh nhẹn nhạy bén đến như vậy, nhìn một quyền đang hướng về phía mình, Tả Kiêm Thứ cấp tốc thả Diệp Mạc ra, cùng Lăng Nghị một quyền một cước mạnh mẽ giao tranh.
“Chạy mau!!” Lăng Nghị bị Tả Kiêm Thứ liên tiếp đánh tới, nhưng cậu vẫn cố ngoái về phía Diệp Mạc hô lớn “Mau đến cảng lập tức để lên thuyền! Sắp không còn kịp rồi!”
Diệp Mạc nhìn Lăng Nghị trước mắt gian nan ứng chiến, cắn răng một cái, lớn tiếng nói “Cậu cố gắng chống đỡ! Tôi sẽ đi gọi bọn họ tới cứu cậu!” Nói xong, Diệp Mạc cấp tốc biến mất trong bóng tối.
Tả Kiêm Thứ vốn muốn chạy đi đuổi theo Diệp Mạc, lại bị Lăng Nghị kéo tay lại, mặt không hề có điềm báo trước bị Lăng Nghị đập phá một quyền, thân thể lảo đảo lùi về phía sau vài bước, còn Lăng Nghị đứng nghiêm ở phương hướng Diệp Mạc chạy đi, ngăn ở trước mặt Tả Kiêm Thứ.
“Ta cứ nghĩ rằng ngươi ngoại trừ lên giường hầu hạ Phục gia thì không còn gì khác! Không ngờ ngươi cũng biết đánh nhau! Cũng phải, làm nằm vùng, không chỉ phải có can đảm mưu lược hơn người, còn phải có thân thủ một địch mười, chà chà, Lăng Nghị, ta hình như đối với ngươi càng ngày càng cảm thấy hứng thú rồi đấy!” Tả Kiêm Thứ lau đi vết máu nơi khóe miệng, vẻ mặt tà ác cười nói.
Lăng Nghị không nói lời nào, hai mắt âm liệt nhìn chằm chằm Tả Kiêm Thứ, trong lòng thì lại yên lặng tìm kế tính toán thời gian.
Chỉ cần thuyền thuận lợi rời đi, như vậy tất cả sau đó, đều không quan trọng.
Tả Kiêm Thứ xoa xoa đầu gối, vặn vẹo cái cổ mấy lần, nương theo tiếng xương cốt vang lên rắc rắc, Tả Kiêm Thứ lần thứ hai cùng Lăng Nghị chiến đấu giao tranh, Lăng Nghị căn bản không phải là đối thủ của Tả Kiêm Thứ, thân thủ của cậu là do Mạnh Truyền Tân chỉ dạy cho, mà năng lực của Tả Kiêm Thứ cấp bậc lại ngang ngửa với Mạnh Truyền Tân.
Lăng Nghị bị trúng rất nhiều quyền của Tả Kiêm Thứ, cuối cùng bụng bị đánh mạnh, trực tiếp co quắp ngã ở trên mặt đất, tay chống đất, nhiều lần muốn đứng lên nhưng cũng không thành công.
Tả Kiêm Thứ giơ chân đạp trên gò má Lăng Nghị, từ trên cao nhìn xuống Lăng Nghị vẻ mặt đau đớn thống khổ, cười gằn giọng nói “Đánh dai thật, người bình thường sớm đã hôn mê, bây giờ ta đuổi theo bắt tên nam nhân kia, ngươi cứ hảo hảo nằm ở đây!” Tả Kiêm Thứ vừa định xoay người, Lăng Nghị đột nhiên ôm lấy một chân Tả Kiêm Thứ, há miệng gắt gao cắn vào mắt cá chân Tả Kiêm Thứ, hàm răng sắc đâm sâu vào bên trong máu thịt Tả Kiêm Thứ, gắt gao không buông ra! (Jian: câu chuyện dừng tại đây, sang quyển sẽ bắt đầu từ đoạn này)
…………………………
Diệp Mạc đến cửa khẩu biển, người đầu tiên nhìn thấy chính là Mạnh Truyền Tân, Mạnh Truyền Tân thấy Diệp Mạc xuất hiện, vội vã đưa Diệp Mạc lên thuyền, đồng thời trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra kế hoạch đã thành công rồi!
“Anh mau dẫn người đi cứu cậu bé kia đi, cậu ấy vì để tôi rời đi nên đang cùng một thủ hạ của Phục Luân giao đấu, tôi sợ cậu ấy sẽ xảy ra chuyện!” Diệp Mạc hoang mang nói thật nhanh.
Mạnh Truyền Tân cả kinh, tâm cũng thuận theo mà điên cuồng đập nhảy một trận, theo bản năng quay đầu nhìn mảnh rừng cây nhỏ tối đen kia.
“Nhanh đi a! Cậu ấy đã bị bại lộ! Dẫn cậu ấy cùng đi đi!” Diệp Mạc gấp đến đổ đầy mồ hôi.
“Diệp tiên sinh, trước tên xin lên thuyền đã, Tẫn ca đang ở trên một con thuyền cách cửa khẩu biển không xa chờ ngài”
“Vậy cậu ấy thì sao? Nếu như không mau đi cứu cậu ấy, cậu ấy nhất định sẽ….”
“Thuộc hạ sẽ phái người đi cứu cậu ấy, kính xin Diệp tiên sinh mau lên thuyền!” Mạnh Truyền Tân nghiêm túc nói, biểu hiện trước sau như một vắng lặng, anh biết nếu không nói như vậy, Diệp mạc sẽ không thể yên tâm thoải mái lên thuyền.
Nghe Mạnh Truyền Tân nói như vậy, đáy lòng Diệp Mạc thở phào nhẹ nhõm, xoay người chạy lên thuyền.
Mạnh Truyền Tân nhìn mảnh rừng cây nhỏ kia, biểu hiện từ từ trở nên đau thương, anh, còn chưa kịp nói cho Lăng Nghị biết, mình muốn kết hôn với em ấy….
“Lái thuyền!” Mạnh Truyền Tân xoay người, mặt không hề cảm xúc đi vào bên trong thuyền.
“Tẫn ca, chúng ta không đi cứu….” Một tên thủ hạ muốn nói lại thôi.
Trên mặt Mạnh Truyền Tân là vẻ lạnh lùng sét đánh bất biến, anh đứng trên boong thuyền, trong đêm tối giống như một pho tượng, chỉ là trong đôi mắt đen thẳm rõ ràng đang cố nén đau thương “Tôi không thể chỉ vì cứu một mình em ấy mà phải hy sinh tính mạng của nhiều huynh đệ! Lập tức lái thuyền!”
Đêm tối thanh tịch, chiếc thuyền đi xa, chỉ còn lại một mảnh bóng đêm mịt mờ….