*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Người giám sát trẻ tuổi nuốt nước miếng, không dám nói một lời nào, bối rối cõng người bạn đồng hành trên lưng chạy trốn.
“Anh bạn trẻ, cậu quá bốc đồng.” Ôn Nguyệt đi tới.
Đầu tiên ông phất tay, bảo người hầu dọn dẹp đống lộn xộn, sau đó nói với Ninh Trần với vẻ mặt nghiêm nghị:
“Ban đầu, Hiệp hội Cổ Võ giả chỉ muốn điều tra cậu một chút, nhưng bây giờ cậu đã ra tay đánh người, bản chất hoàn toàn khác nhau.”
“Lần sau đến không phải đội giám sát mà là đội chống bạo động!”
“Cậu phải chuẩn bị tâm lý, người của đội chống bạo động đều là nhân vật tàn nhẫn, thủ lĩnh nhất định phải là cao thủ nội kình!”
Ninh Trần quay đầu hỏi quản gia như không nghe thấy Ôn Nguyệt nói: “Tôi còn chưa ăn no, bà có thể làm thêm chút gì đó cho tôi ăn không?”
Quản gia sững sờ, quay đầu nhìn Ôn Nguyệt. Thấy Ôn Nguyệt gật đầu, bà bước nhanh vào bếp chuẩn bị thức ăn.
“Thế mà không sợ chút nào sao? Chẳng lẽ hắn cũng là một cao thủ nội kình, hay là có cao thủ nội kình làm chỗ dựa?”
Ôn Nguyệt vừa rồi đang thử Ninh Trần, khi thấy anh xem như gió thoảng bên †ai, trong lòng không khỏi lẩm bẩm.
“Thêm nữa, sư phụ của cậu ta, Dao Quang thượng nhân, không phải là hóa cảnh đại sư, hay thậm chí là một vị tông sư chứ?”
Trong lòng ông chấn động.Nếu đúng là như vậy thì Ninh Trần thật sự không cần sợ hãi.
Dám có hành động chống lại đội giám sát cũng có thể lý giải được. Võ đạo tông sư là sự tồn tại kinh khủng như thế nào?
Một thành phố có ba đến năm triệu người, trong đó nhiều nhất có thể chỉ có một võ đạo tông sư, Hiệp hội Cổ Võ giả phải cố gắng hết sức để lôi kéo về.
Một lúc sau, quản gia quay lại và nói với Ôn Nguyệt rằng trong bếp không có đủ nguyên liệu.
Ai có thể nghĩ tới mời khách bữa cơm mà lại xảy ra chuyện như vậy.
Không có đồ ăn, Ninh Trần cũng lười ở lại, nói với Ôn Nguyệt vài câu xong lập tức đi khỏi.
Mà sự công kích cuồng bạo của Ninh Trần đối với đội giám sát của Hiệp hội Cổ Võ giả đã nhanh chóng lan truyền và gây náo động trong giới võ thuật.
Khi Lương Vĩnh Chí nghe tin, ông rất tức giận, ngay lập tức gọi thư ký vào.
“Tiểu Hồ, thông báo cho đội chống bạo động, lập tức bắt giữ sinh viên này!”
“Dám dùng vũ lực chống lại việc bắt giữ, tôi không quan tâm ai đứng sau lưng cậu ta, cậu ta sẽ phải trả giá! Nếu không, uy nghiêm của Hiệp hội Cổ Võ giả ở đâu?”
Vừa dứt lời, một cuộc gọi gọi đến điện thoại bàn của ông.
Lương Vĩnh Chí đè nén sự tức giận, nói vài câu, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, thậm chí còn ngồi bệt xuống đất, trong tay còn cầm ống nghe điện thoại.
“Phó chủ tịch Lương, anh làm sao vậy?” Thư ký vội vàng đi tới.
“Đến Thanh Châu... Đến Thanh Châu... Đã đến Thanh Châu!!”
Lương Vĩnh Chí lặp lại câu này, sắc mặt vô cùng khó coi, “Chết tiệt, chết tiệt, người đó làm sao lại đến Thanh Châu! Hắn đang muốn làm cái quái gì vậy?”
“Chủ tịch Lương, anh đang nói đến ai vậy?” Thư ký bối rối.
Đường đường là phó chủ tịch Hiệp hội Cổ Võ giả chỉ nhánh Thanh Châu trang nghiêm, loại người nào có thể khiến ông sợ hãi như vậy?
“Thánh Kiếm xứ sở hoa anh đào, Tokugawa Ichiro!”
Lương Vĩnh Chí thốt ra giữa kẽ răng.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Sau khi rời khỏi Trang viên Cửu Khê, Ninh Trần đi bộ về nhà. Đi ngang qua chợ bán thức ăn, anh mua vài cân sườn heo, sau đó đi đến cửa hàng thuốc Đông y bên cạnh lấy một ít thuốc, buổi tối chuẩn bị làm dược thiện.
Trong hai ngàn năm sống ở Tiểu Nam Thiên Giới, ngoại trừ đạo thuật, võ công, trận pháp, y thuật, anh còn học được kỹ năng nấu nướng.
Nhưng anh quá lười, rất ít khi tự mình xuống bếp.
Sau khi về nhà, anh vừa hầm xương sườn vừa đọc tiểu thuyết, rồi chợt nhớ tới một vấn đề!
Quên mua hành lá!
“Than ôi, kể từ khi nguyên thần bị tổn thương, đầu óc trí nhớ của mình càng ngày càng tệ.....”
Ninh Trần xoa thái dương. “Tiểu Đường, giúp tôi canh lửa, tôi ra ngoài mua ít hành lá.”
Trước khi ra ngoài, anh nói với Khương Đường đang nằm trên ghế sofa đánh Vương giả vinh quang với Hứa Thư Nhan.
“Vâng ạ, anh Đại Lực!”
Chợ nông sản.
Ninh Trần đi tới một quầy rau.
“Ông chủ, hành lá bán thế nào?”
“Sáu tệ một cân.”
Ông chủ là một người đàn ông mập rất hoà nhã. “Lấy hai cây đi.” Ninh Trần cầm lên một cây rồi nhìn nó.
“Được!” Ông chủ chọn hai cây hành lá và chuẩn bị bỏ vào túi cho anh.
“Ơ, đợi đã... Tôi không mua nữa!” Ninh Trần nhìn quầy rau bên cạnh, phát hiện đằng kia có hành lá Sơn Đông, dài hơn một mét, anh nhìn rất phấn khích.
“Ôi chàng trai này, nói không mua là không mua vậy á?” Ông chủ mập rất không hài lòng, đặt hành lá về.