Mỗi lần Khúc Thương Mang đến "thăm người thân", Mạnh bà đều bỏ việc chạy lấy người.
Đương nhiên, lúc này cũng không phải ngoại lệ, trên mặt Mạnh bà hiếm khi hiện vẻ tức giận, phất tay áo đem nhiệm vụ còn lại đều giao cho nhóm tiểu quỷ đang nơm nớp lo sợ, mà chính anh thì nắm bàn tay mềm mại nhỏ bé của Khúc Thương Mang, dẫn người đi về nhà.
Tuy nói trên danh nghĩa là để Nhiên đi mua đồ ăn, nhưng chỉ lấy cớ làm khó dễ thôi.
Dưới lòng đất làm sao có thể mua được rau quả tươi ngon? Nếu đi đến dương gian mua, lấy tính tình ngay thẳng hiếu chiến phân cao thấp của Mạnh bà nói không chừng lại càng sinh ra nhiều bất mãn đối với Nhiên.
Làm khó dễ có thể nói là hết sức có kỹ xảo, Nhiên lại không hề để ý.
Nói như thế nào cũng là lão bằng hữu quen biết đã ngàn năm, sớm đã hiểu rõ tính cách Mạnh bà, biết anh chỉ tức khí lão thấp bị mình nẫng mất.
Bởi vì Mạnh bà cũng không biết, thật lâu trước kia Nhiên cùng Thương chính là một phần không thể thiếu của nhau.
Chân chính luận tuổi, lão thấp thậm chí còn lớn hơn so với mình nữa đó.
Cho nên người trâu già gặm cỏ non... Là lão thấp.
Nhiên lẳng lặng nhìn người trong phòng khách cùng Mạnh bà nói việc nhà kia, bất luận anh có là người tinh xảo tuyệt luân, tuấn mỹ vô song hay không, đều là bầu bạn vĩnh hằng bất biến trong lòng mình.
Lão thấp, thầy đẹp nhất.
Mới vừa bị hỏi chuyện đại hội thể dục thể thao, Khúc Thương Mang nói tuột hết, kể lể với Mạnh bà người trong lớp đoàn kết nhất trí như thế nào để đạt được hạng nhất, kết quả liền nghĩ tới trò chơi bạn ăn quả táo mình mặc quần áo, hơn nữa Nhiên chói lọi nhìn thẳng, lão thấp liền đỏ bừng hai bên tai, sắc mặt nổi lên phấn hồng, một bộ dạng vừa muốn giận vừa muốn cười làm Mạnh bà âm thầm cảm thán.
Thật sự là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, con trai lớn rồi không giữ được!
"Tiểu Thương."
"A... dạ?" Khúc Thương Mang ngẩng đầu.
"Ai, đói bụng rồi, đi thôi, đi ăn cơm." Mạnh bà lắc lắc đầu, lúc này "con cưng" sợ là thật sự không giữ được.
Vô luận là tốc độ mua thức ăn hay là tốc độ nấu cơm của Nhiên đều cực kỳ đắc lực, điểm ấy chủ yếu là bởi vì "tay" nhiều, nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ Mạnh bà giao cho, cậu liền uổng là ẩn hình quỷ súc xúc tu cường công. (!!!)
Nguyên liệu nấu ăn làm sao mà có, lại càng không thể nào biết được, tóm lại bữa cơm này Khúc Thương Mang ăn có hương có vị, ngẫu nhiên còn có thể trêu chọc nhánh cây rủ dưới gầm bàn ghẹo = ghẹo =, hỗ động với nhau một phen.
Mạnh bà đêm nay đã thầm than không biết bao nhiêu lần, nếu là hắc bạch nhị vị nhi khống ở đây, Nhiên sợ là sẽ phải bị đánh thật sự thảm đi.
(yêu chiều con cái, nói gì nghe nấy, chiều chuộng bảo vệ hết mực. Cũng có cách nói tương tự: đệ khống = brothercomplex, mọi người hiểu mà:)
"Coi như số ngươi gặp may." Mạnh bà lạnh lùng nói, buông bát sau đó tầm mắt thản nhiên đảo qua vẻ mặt bình tĩnh của Nhiên.
"Ừ, tôi quả thực rất may mắn." Trong mắt Nhiên ánh lên sự ôn nhu, bắn thẳng đến hướng về lão thấp phía còn lại đang nuốt cơm.
"Khụ ——" Khúc Thương Mang nhấp một ngụm canh, không ăn nổi thêm cái gì nữa.
Bọn nhánh cây không biết nặng nhẹ này, rốt cuộc còn muốn gắp bao nhiêu đồ ăn vào trong bát mình chứ, ăn không hết!
Nói tóm lại, không khí gặp người giám hộ (mẹ vợ) vẫn là rất hài hòa.
Mạnh bà có tính khiết phích nghiêm trọng, đối với Ngưu Đầu cùng Mã Diện luôn không chú trọng vệ sinh luôn trốn tránh, cho nên lúc này Khúc Thương Mang đến nơi thăm người thân, anh cũng không thông báo cho hai vị kia.
Có điều quỷ sai nghe được phong thanh, gần đây không ít tiểu quỷ trang nghiêm mạnh khoẻ, cái đầu quá mức linh hoạt thậm chí đã tới gần Khúc Thương Mang.
"Tiểu Thương ca, đến đây lại có thể không nói cho em! Rất không có nghĩa khí, lần này không cho anh đi đào bảo nữa, phải mua cho em sách Tiểu Hoàng!"
Khúc Thương Mang: "......"
Bị một tiểu quỷ không biết mấy ngàn năm gọi là ca áp lực thật sự rất lớn a... Còn có sách Tiểu Hoàng chẳng hạn, lau không hết lịch sử đen!
Sau này ngài có cho tôi nhiều bạc hơn nữa cũng chết không làm việc điên rồ đó nữa!
Tiểu quỷ xoay xoay đầu tránh né phạt mở nhóm nhánh cây cản trở, thành công chui đến bên người Khúc Thương Mang, dùng đầu cọ cọ ở trên bả vai anh: "Lần sau tới giúp em mang hai hộp T thôi, cần bản Âu Mỹ số lượng lớn!"
( Quần nội y chữ T vô cùng sexy =.=, sách tiểu hoàng là sách truyện + + + OOXX đấy...)
Trên đường Phong Đô bán số đo không vừa, mặc không ôm thật sự thực buồn rầu.
Hắn hiện tại tuổi còn chưa tới thời gian phát tán con nối dõi, mẫu hậu nghiêm ngặt, chỉ có thể mang tạm quần chữ T tự vui vẻ cái quỷ gì vô cùng tổn thương không dậy nổi a!
Làm nam quỷ chốn Địa phủ cũng có thể nghi ngờ mình đâu, logic quỷ quái thật muốn mạng!
"Tự đi mua! Tôi mặc kệ!" Khúc Thương Mang tức giận nói, loại sự tình ngu ngốc đó một lần là quá đủ rồi!
Nhiên đi tới từ phía sau ôm lấy anh, thuận tiện không để lại dấu vết giật lại khoảng cách giữa lão thấp cùng tiểu quỷ: "Lão thấp, chúng ta trở về đi."
"Được, trở về!" Lão thấp thậm chí còn ở trước mặt người khác quay lại ôm Nhiên, có thể thấy được đối với sự khẩn cầu của nhóc tiểu quỷ đã căm thù đến tận xương tuỷ.
"Hu hu, đừng như vậy a tiểu Thương ca... Sao anh có thể có mới nới cũ như vậy chứ, tình nghĩa chúng ta năm đó cùng nhau nhìn lén 《 tiểu mèo hoang của tôi 》anh đã quên hết rồi sao?"
"Mệ nó chứ." Lão thấp bị kéo chặt cánh tay không thể đi, nháy mắt xù lông: "Nhiên, đánh bay nó đi!"
"Viu"... Người không còn nữa.
Lão thấp chủ động thưởng cho Nhiên ấn hai cánh môi thơm lên gương mặt cậu: "Làm tốt lắm! Trở về!"
"Ừm." Nhiên vui mừng ôm người ly khai thế giới dưới lòng đất.
Trong một góc tường đen tối xa xôi nọ, tiểu quỷ con trai bảo bối của Diêm vương chốn Địa Ngục đang bị đàn đàn lũ lũ nhánh cây ngăn chặn đường quần ẩu một trận mãnh liệt.
Người dạy hư lão thấp quả thực không thể tha thứ!
Đi rồi quay về, Mạnh bà thang trữ hàng của lão thấp lại một lần nữa sung túc lên.
Hiện tại bởi vì mỗi ngày đều cùng Nhiên dây dưa quấn quýt, đầu lưỡi linh hoạt – nhạy cảm, sớm có thể nhấm nháp các loại món ngon mỹ vị, nhưng nhiều năm như vậy, mỗi ngày uống Mạnh bà thang đã thành thói quen cố định của.
Không uống cảm giác giống như thiếu chút gì đó.
Đúng vậy... Thành thói quen...
Dưới sự thúc giục của Nhiên, lão thấp mỗi ngày ngủ sớm dậy sớm cuộc sống theo quy luật, ngày yết bảng tới trong sự mong chờ đã lâu của mọi người.
Nguyên Âm bởi vì phát huy thất thường, đau đớn bay khỏi ngai vàng đệ nhất. Có điều mặc dù như thế, Nguyên Âm vẫn trong top , dù ai cũng không cách nào dao động.
Khiến người ta mở rộng tầm mắt chính là hơn cả trừ Kỳ Kỳ cùng Nguyên Âm là phái thực lực ổn định, lại là thụy thần Tư Ngư xếp thứ nhất?
Bình thường cũng không thấy tên này học hành như thế nào, đi thi còn làm bài hoàn hảo hơn cả Nguyên Âm? Khoảng cách tới tên thứ hai Kỳ Kỳ chừng hơn – ba mươi điểm, có thể thấy được thực lực có bao nhiêu hung tàn.
Giấu nghề á!
"Hu hu hu... Cậu ta tốt hơn tôi, cao điểm hơn tôi!" Nguyên Âm ôm bó dây thừng to to rất muốn tròng lên đầu mình, tự treo cổ ở trong phòng học.
Nếu như là lớp trưởng thì cũng nhịn, người ta sống lâu hơn, học nhiều hơn.
Làm cái lông gì cố tình đúng là tên thối thây suốt ngày ngủ gật! Tôi không phục! Tôi muốn từ bỏ!
Lý Long Vọng cùng Lý Hạo vội vàng đem người ngăn lại, Chu Tước Lý Hưởng rất dứt khoát phun ra một quả cầu lửa, đem dây thừng – hung khí nguy hiểm đốt đến không còn một mảnh.
"Tiểu tổ tông, cầu ngài ổn định chút đi."
"Cậu muốn gọi lão thấp tới sao?"
"Lão thấp nhất định sẽ tức giận, đừng làm rộn Nguyên Âm."
"Hu hu hu... Ai cũng đừng cản tôi! Tôi muốn đồng quy vu tận với nó!"
Nguyên bản tính cách Nguyên Âm có chút cổ quái, lại rất lạnh lùng, bởi vì thành tích lần này để mọi người chứng kiến một mặt khác ngây thơ cùng cực của cậu, quơ lấy băng ghế liền chuẩn bị quyết một trận tử chiến cùng Tư Ngư, khóc đến hoàn toàn không thể nhìn thẳng.
Vẻ mặt Tư Ngư đau khổ chạy trốn do bị đuổi sát, nhưng không gian trong phòng học có hạn, liền nhanh chóng nhảy xuống từ cửa sổ, từ trong phòng bị truy đuổi tới ngoài phòng.
Nguyên Âm hung ác nhiệt tình xông lên, muốn đuổi kịp kẻ áp mình danh đệ nhất tẩn một chút.
Tư Ngư mệt mỏi ngáp mấy ngày liền, nhưng không cách nào im lặng mà ngủ, cuối cùng bất đắc dĩ suy nghĩ phương pháp độn thổ, bỏ chạy ra ngoài rừng cây nhỏ, tìm được chỗ mát bên cạnh hồ, yên lặng ngủ bù.
Trước trận mỗi ngày thức đêm học tập, đầu óc đều học đến choáng váng.
"Oáp..." Có thể tính là đã thi xong.
Tư Ngư dụi dụi mắt, ôm cánh tay gối lên quần áo liền ngủ thật say, dù thế nào đi nữa cậu đúng là thụy thần, sau khi ngủ quanh người tự động lập nên màng bảo hộ vô hình.
Nhân loại bình thường căn bản không thể bước vào nơi này, phi nhân loại cũng sẽ phải chịu trở ngại nhất định, Tư Ngư có thể biết được người xâm phạm vào chỗ mình.
Có điều màng bảo hộ cứng rắn đắc lực này cũng chỉ không có hiệu quả đối với một người, là tử thần Hades nơi phía tây xa xôi.
Hades, Tư Ngư, bọn họ vốn là đồng căn sinh, chiêu thức của Tư Ngư phần lớn đều là do Hades truyền thụ.
Chỉ là nhiều năm trước quan hệ giữa người bọn họ hoàn toàn tan vỡ, hiện giờ Tư Ngư dám thoải mái tùy tiện tìm chỗ nằm ngủ, do đoán chắc cái tên Hades luôn luôn chú trọng quy củ, hà khắc cũ kỹ không có khả năng rời cương vị công tác xuất hiện ở Đông Phương đại lục S thị.
Nhưng mà thiên tính vạn tính, người cũng sẽ có lúc sẩy chân.
Một bóng dáng hắc ám xuất hiện, lặng yên không một tiếng động đến gần vòng bảo hộ Tư Ngư.
Con ngươi xa thẳm thâm thúy, không ngại phiền toái một lần lại một lần đánh giá Tư Ngư trong lúc ngủ mơ.
Gầy, đen hơn so với trước kia làm hắn hổ thẹn không ít.
Việc này, rốt cuộc là chính bản thân em tạo thành, hay liên quan gì tới mình không.
"Tư, tôi đến đón em về nhà."
Thanh âm thuần ấm trầm trầm quen thuộc, làm Tư Ngư ngủ say phản xạ có điều kiện muốn chạy trốn, có điều con sâu ngủ cuối cùng chiến thắng cho là nghe nhầm, theo tiềm thức cậu cho rằng, chủ nhân thanh âm này tuyệt đối không có khả năng xuất hiện ở trước mặt mình.
Vì thế, chuyển người lại, tiếp tục ngủ.
Chỉ là không quá bao lâu, cậu đã bị người bế lên.
Người có khả năng tiếp cận cậu ngủ, trừ Hades ra không còn ai khác!
"Buông ra —— "
"Đừng nhúc nhích." Hades ôm chặt người, cánh tay cường ngạnh mạnh mẽ nâng thân thể Tư Ngư, một bàn tay còn có thể rảnh rỗi, bắt nạt vỗ vỗ trên mông cậu một chút: "Tư Ngư, trở về đi."
"Ai muốn trở về! Thả tôi xuống dưới, Hades, tôi đã sớm đệ đơn xin từ chức cùng đám đại thần trên trời rồi! Ai muốn đi làm thụy thần (thần ngủ) thì cứ làm, chủ và thợ nhất định sẽ mặc kệ!"
Hades nhướn nhẹ lông mày, có chút buồn cười nhìn ai đó đang xù lông: "Tôi không nghe nói thần minh Tây Phương còn có đơn xin từ chức, huống hồ bọn hắn cũng không có phê chuẩn đơn xin từ chức của em, cho nên cái thuyết pháp này không có hiệu quả, về nhà với tôi đi, em đã tiêu dao bên ngoài quá lâu rồi."
Tư Ngư giận trừng mắt, ngay cả pháp thuật sở trường nhất đều đem ra hết, đôi mắt hồng hồng nhảy ra khỏi ngực hắn, khẩn trương giằng co cùng Hades: "Trở về? Tôi trở về làm gì? Đến thế giới tử vong của ngài ngủ sao? Hades, anh là tử thần Tây Phương vĩ đại nhất cao quý nhất, mà tôi chỉ là một tên ham ngủ vô dụng, chúng ta hoàn toàn không chung đường, anh cũng không có quyền quản tôi làm cái gì, cùng nhau có thể sao? Tôi hoàn toàn không muốn quay về cái nơi chướng khí mù mịt kia!"
"Em rốt cuộc khó chịu cái gì? Tư Ngư? Tôi cũng không hạn chế hành vi của em, năm đó em không nói một tiếng chạy tới Đông Phương đại lục, quốc gia này không thuộc dịa bàn của tôi, tôi cũng không can thiệp quyết định của em. Nhưng em phải biết rằng, em không làm tròn trách nhiệm tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với con dân Tây Phương, em tự tiện chặt đứt ràng buộc với cung điện, tôi phải mang em trở về!"
"Vậy còn không phải can thiệp? Tôi vốn không có chức vị gì, tại sao nói không làm tròn trách nhiệm!" Tư Ngư hoàn toàn không có ý định cãi nhau cùng hắn, bởi vì mỗi một lần cãi nhau đều X nhau!
Nói xong cậu xoay người muốn đi
Hades thật sự là hình tượng người tình lý tưởng trong mắt các vị nữ thần, cao lớn, anh tuấn mà mình chỉ là thụy thần nhỏ bé bị người người xem thường... Chúng ta không nên có giao tình, Hades.
"Tư Ngư. Hypnos. Ethan. Felix, quay lại nhìn tôi."
Tư Ngư nghe lời hắn nói, dừng chân.
Trăm ngàn năm chưa từng được gọi tên đầy đủ, từ trong miệng hắn nói ra thật đúng là có chút vi diệu.
"Em thật sự, một chút đều không để ý sao? Chúng ta cùng nhau sinh sống một ngàn năm, suốt một ngàn năm!" Hades đứng phía xa xa nhìn cậu, từ trong ánh mắt sâu thẳm tràn ra điều gì đó Tư Ngư xem mà không hiểu.
Một ngàn năm, đáy lòng Tư Ngư đau xót.
Ngài đã học xong tiến sĩ, tôi còn lằng nhằng không có lý tưởng ở mãi cấp .
Hades thấy biểu cảm của cậu có chút nới lỏng, thử tới gần, thử nhẹ nhảng nói: "Tôi nghe nói em đứng hạng nhất, chúc mừng, Tư Ngư, tôi rất tự hào vì em."
"Shit ——" thật khiến cho người ta bùng cháy, năm đó thành tích hắn danh chấn toàn bộ Châu Âu còn nói mấy câu cạnh khóe như vậy, Tư Ngư vốn là có chút hoài niệm, lại bởi vì những lời này của hắn nháy mắt bị thiêu đốt, bùng nổ.
"Chủ và thợ tuyệt đối sẽ thi lên đại học!"
Tư Ngư rống xong, nhanh như chớp không thấy đâu nữa.
Hades đứng nguyên tại chỗ sững sờ chỉ trong chốc lát, phát hiện chiêu thức bỏ chạy này cũng không phải mình dạy cho Tư Ngư, trong lòng có cân nhắc, trầm mặc sau một lúc lâu, mới xoay người biến mất rời đi.
Nhiều năm không thấy thế này, Tư Ngư tựa hồ thay đổi không ít.
Có điều loại tính tình liều lĩnh vẫn là không thay đổi, cho dù hủy diệt dấu vết rời đi lại như thế nào?
Chỉ cần em còn học tại lớp ban này...
Nguyên Âm rốt cục ra khỏi bóng ma của cuộc thi, được hai vợ chồng lão thấp gián tiếp làm yên lòng, trạng thái tinh thần hưng phấn, chuẩn bị cuộc thi cuối kỳ phát huy cho ra trò, nhất quyết đòi về sĩ khí!
Có điều Tư Ngư – ngôi sao mới lên nhấp nháy sáng chói đệ nhất hình như dạo này trong lòng có chuyện gì đó.
Đi học rõ ràng là thất thần, nghỉ trưa không ăn cơm cũng không ngủ được, ngồi một chỗ yên lặng ngẩn người.
Đây quả thực rất không phù hợp tính cách ngủ bất chấp của Tư Ngư.
"Phải đó, tiếp tục như vậy, thân thể Tư Ngư sẽ tàn."
"Đi —— hôm nay nhất định phải buộc cậu ta ăn hết hộp cơm này! Ngay cả đồ lớp trưởng làm cũng không ăn! Trái lại tên nhóc này!" Chúng ta muốn ăn còn không đến lượt, ai.
Ai bảo ngày xưa người đầu tiên gia nhập lớp, hưởng ứng lớp trưởng kêu gọi chính là Tư Ngư đây?
"Định buộc ai?" Tư Ngư xuất hiện với quả mắt gấu trúc nhỏ giọng nói.
Mới vài ngày, người còn gầy hơn cả lão thấp!
"Mắt cá chết, như vậy không được, lão thấp dạo này cũng bị lớp trưởng đút cho mập, làm sao cậu lại có thể đi xuống hơn cả lão thấp?"
"Đừng gọi như vậy, tôi sẽ nghĩ cậu đang gọi Tào Chí Vĩ." Tư Ngư sờ sờ cái bụng xẹp lép của mình: "Tôi cũng muốn ăn, nhưng hoàn toàn không muốn ăn uống."
Càng lo lắng người nọ sẽ tùy lúc xuất hiện, phá đi cuộc sống yên tĩnh vất vả lắm mình mới có được.
Chống lại Hades, mình cũng không nghĩ ra cách nào.
Thần kinh lúc nào cũng căng thẳng như vậy, có thèm ăn mới là lạ chứ.