Giữa trưa mọi người theo tập quán cùng ăn cơm ở trong lớp liên hoan, trao đổi đồ ăn đặc sắc giữa các tộc, chẳng qua hiện nay nhiều hơn một bạn chuyển trường mới ra đời, vẫn là bé út con người quen, ban ngoài miệng không nói nhưng tự nhiên lén muốn chăm sóc nhiều hơn một ít.
Thấy Long thái tử hoàn toàn không có chuẩn bị cơm trưa, mỗi người cống hiến ra một bộ phận, hội tụ thành một hộp cơm hoàn toàn mới.
"Ăn đi ăn đi, hôm nay lão thấp ăn cơm mềm tình tứ cùng lớp trưởng, những thứ này đều tiện nghi cho nhóc đó!" Tất cả đều là sơn hào hải vị đại bổ!
Đang ăn cơm trưa tình yêu Nhiên làm lão thấp trên đùi vô tội trúng tên: "......"
Cơm quả thật nóng ấm thực mềm mại dễ ăn, nhưng không gọi cơm mềm a a!
Lý Long Thập Tứ hoàn toàn không biết trường học nhân gian là chuyện gì xảy ra, đơn thuần truy đuổi cước bộ phụ vương chạy tới trường học tìm thổ địa công công làm phong thư giới thiệu, tỉnh tỉnh mê mê nhét vào tay Khúc Thương Mang.
Bởi vì hiệu trưởng thổ địa lúc trước đã đàm phán xong với cậu —— nếu muốn gia nhập ban , nhất định phải để thầy chủ nhiệm Khúc Thương Mang tự mình gật đầu đồng ý mới được.
Cậu không biết giao tiếp, cũng không hiểu được lấy lòng lão thấp.
May mắn lão thấp biết thân phận của cậu liền gật đầu đồng ý, bằng không... Có lẽ chuyện này không đơn giản thành như vậy.
Lão thấp nguyên bản cũng không hy vọng trong lớp lại thêm vào người kì kì quái quái, dễ dàng ảnh hưởng không khí học tập.
Lý Long Thập Tứ giơ hộp cơm đủ mọi màu sắc lên, thật sự là trên trời dưới biển món gì cũng đều có, chỉ riêng không có đồ ăn của cha mình.
"Cảm ơn." Trong lòng cậu ngạnh lên khó chịu, trên mặt lại vẫn như thường mà cảm ơn.
Long Vương sáng sớm liền ôm hộp cơm rúc vào sừng nhỏ không chớp mắt chầm chậm ăn cơm, không rên một tiếng, cũng không có thái độ tích cực làm cha tự mình chăm lo cho con, ngược lại làm cho người ta một loại cảm giác hắn đang cực lực tránh hiềm nghi.
Rất là cổ quái.
Liên tiếp vài ngày, không khí lớp đều là trong thân thiện lộ ra cổ quái quỷ dị, làm Khúc Thương Mang cũng chẳng muốn ăn trưa với mọi người trong lớp nữa, bị Nhiên lôi vào trong rừng cây nhỏ không người hưởng thụ thế giới hai người.
Đúng vậy, lão thấp trải qua suy nghĩ cặn kẽ cuối cùng chấp nhận lời tỏ tình của Nhiên rồi.
Đây không hề là việc chinh phục dạ dày, còn bị sự ôn nhu của Nhiên hoàn toàn bắt làm tù binh, anh căn bản không thể cự tuyệt người này tới gần, cho nên cắn răng một cái cho mình một cái danh phận, cũng cho Nhiên một cơ hội hợp lý thân cận mình.
Cảm tình trực tiếp như vậy, ôn nhu che chở như vậy, anh tuyệt không muốn cự tuyệt.
Chỉ là lão thấp hơi khó chịu, tuy rằng thỏa hiệp hữu tình, nhưng rất vui vẻ chiếm tiện nghi con nhà người ta trên miệng lưỡi, như là —— từ khi nghe nói bản thể Nhiên là một thân cây, anh cũng rất thích gọi Nhiên là đầu gỗ. (Mộc đầu nhân)
Có đôi khi thậm chí mang theo đông đảo nhánh cây cùng nhau bắt nạt Nhiên đầu gỗ = =!
"Lên nào —— trói lại!" Lão thấp dựng ngón tay lên, phi thường khí phách ra lệnh.
Nhiên: "......" Lão thấp vẫn còn dỗi chuyện ăn "cơm mềm" với mình sao.
Quả nhiên xúc tu cái gì căn bản không theo khuôn phép, lão thấp chỉ cần tri triển tiểu mỹ nhân kế liền tung tăng phản chiến.
Có điều lão thấp là một người có chừng mực, cho dù trêu chọc ngoạn náo cùng Nhiên cũng sẽ không làm quá mức, đều bị Nhiên tự động suy thành tình thú làm nũng giữa người yêu vơi nhau.
Cậu thích hết thảy mọi thứ của lão thấp, càng thích những trò tuỳ hứng nho nhỏ ấy.
Cuối cùng trói lên trói lên, lão thấp cũng không hiểu ra sao cả đem mình cũng trói đi vào, sau đó dây dưa ma xát một trận, rừng cây nhỏ trong trường học trang nghiêm thành một nơi tà ác mới.
Trường học là nơi thần thánh, tự nhiên hẳn là nên làm nhiều chuyện thần thánh.
Tình huống như vậy luôn luôn diễn ra tới ngày nghỉ quốc khánh dài hạn, trường học tư nhân lại bị thi trung học, kỳ nghỉ cơ bản không có, thời khoá biểu sắp xếp đầy vô cùng đúng là muốn phát rồ.
Có điều tốt là ở trường học những người lãnh đạo còn có lương tâm mini, bảy ngày sau kỳ thì nhỏ có một hoạt động bắt cỡ lớn chước lễ hội Nhật Bản, ngày đó vừa vặn là ngày kỷ niệm năm thành lập trường, trường học chuẩn bị buông tay quốc khánh.
Không chỉ có an bài trò chơi vườn trường muôn màu muôn vẻ, buổi chiều còn có thể tổ chức một cái dạ hội toàn trường các lớp đều nhất định tham dự.
Cụ thể lại nói tiếp hoạt động này cũng không có gì đặc biệt mới mẻ địa, hàng năm đều tổ chức, nội dung đại để giống nhau, nhưng đối với đám học sinh cả ngày đắm chìm ở trong sự học buồn tẻ mà nói, có thể nói là giúp người khi gặp nạn.
Nguyên bản kỳ nghỉ phép bị chiếm dụng cũng đã thực buồn bực, không cho làm tí hoạt động làm dịu cuộc sống, người người sẽ oán hận rào rào như tuyết!
"Lớp chúng ta được phân tới gian hàng đầu tiên." Đúng là vị trí quan trọng nhất trong hội trường.
Khúc Thương Mang cũng không nghĩ tới những người lãnh đạo trường học sẽ coi trọng lớp mình như thế, có điều nếu đã được nhiệm vụ phân công, liền nhất định phải làm tốt chuẩn bị: "Khu trung ương chủ yếu bày gian ẩm thực truyền thống là chính, lớp chúng ta bị phân đến chính là... Khụ... thịt dê xiên nướng."
Cả lớp yên lặng ngẩng đầu, não bổ lão thấp mặc trang phục dân công, một tay quét tương ớt, một tay trở mình cây xiên bằng trúc, đầu đầy mồ hôi gân cổ nhiệt tình rao: "Mại zô mại zô, thịt dê xiên nướng đây, thịt dê xiên nướng nào, thịt dê xiên nướng tuyệt ngon giá rẻ bất ngờ đây!"
= 口 = lão thấp, quyết đoán để chúng ta đi đi!
Chúng ta cao lớn thô kệch, chúng ta không sợ chịu khổ không sợ mệt.
Khúc Thương Mang không hiểu ra sao cả đón nhận được rất nhiều ánh mắt cổ quái, cũng không nghĩ nhiều, nói tiếp: "Lý Long Vọng, em tổng phụ trách việc này, Lý Hạo phối hợp, chọn ra năm người làm công tác chuẩn bị cùng các em, dựng bản tuyên truyền. Thi Lương Sâm, tiết mục kỷ niệm ngày thành lập trường trong dạ hội em dẫn người chuẩn bị, đơn ca độc tấu hợp xướng cái gì cũng có thể, tiểu phẩm hài cũng được... Tôi cảm thấy được các em có trí tưởng tượng rất phong phú." Lão thấp thực sắc bén, đám người trong lớp lại não bổ cảnh tượng lão thấp raonvặt vừa nãy.
"Chủ yếu là tham dự, mang chút tâm ý, thẩm tra cũng không hà khắc, cho nên không cần lo lắng nhiều."
"Dạ." Những người bị điểm tên mau mắn trả lời.
Kế tiếp chính là một ít chuyện nhỏ: "Đầu... Khụ, Nhiên, khu lớp chúng ta chịu trách nhiệm làm vệ sinh giao cho em."
Dù sao con hàng này tay nhiều, không áp bức tên đó áp bức ai.
Lão thấp thực vô lương mà đem chỗ dựng sạp nát nhất cho cậu đi quản, Nhiên tính tình tốt gật đầu, nhìn lão thấp nhẹ nhàng mân cánh môi đỏ mọng, rất muốn không để ý trường hợp tiến lên ôm anh moah hai cái.
Có điều, lại nhịn được.
Có một số việc, không cần người khác vây xem.
Phân phối hảo công tác xong, Khúc Thương Mang cho người trong lớp tự do thảo luận một tiết tự học.
Những phương diện này họ không cần phải khoe khoang tranh mặt mũi, nhưng cũng không thể làm quá kém mất thể diện, cho nên anh vẫn chờ mong các học sinh có thể phát huy tốt.
Có điều trước khi kết thúc ngày hôm nay, anh muốn ra mặt điều tiết một chút vấn đề của hai cha con nhà họ Lý kia.
Vốn cho là bầu không khí lãnh đạm giữa hai người đúng vậy có mâu thuẫn gì không thể nói, cùng có tâm hóa giải, nhưng nhiều ngày đã trôi qua, hai kẻ này không hề có tiến triển, gấp chết người vây xem rồi.
= = anh là lão thấp, làm thực không dễ dàng! Ngay cả tranh cãi gia đình đều phải hạch tội chen một cước.
"Lý Long Vọng, em đến văn phòng cùng tôi một chút."
"Dạ."
Long Vương ở bên ngoài rung chuyển trời đất, ở trong lớp chính là bé ngaon ngoan ngoãn, tiểu Thập Tứ sửng sốt, ba ba theo sát sau mông lão thấp mà chạy.
Chết tiệt, đây là phụ vương anh minh lỗi lạc lúc nào cũng cặn bã lại còn cố tỏ ra lãnh mạc sao?
"Bình tĩnh, Thập Tứ. Lão Long mấy năm nay kỳ thật rất nhớ con, có điều con cũng biết cái đức hạnh kia của cha con đó, có chuyện gì theo thói quen toàn giấu ở trong lòng cái gì cũng không nói." Lý Hạo ý tứ hàm súc vỗ vỗ bờ vai của cậu làm yên lòng.
Lý Long Thập Tứ lại không hề mảy may xúc động.
Nói thực ra cậu hoàn toàn không tin, vào tai trái ra tai phải.
Khúc Thương Mang cũng không mang Lý Long Vọng đến văn phòng, nơi đó nhiều người nhiều miệng lại không tiện nói chuyện, vì thế đem người tới địa bàn rừng cây nhỏ, nơi này cách âm tôta, khi người khác đi vào nhánh cây sẽ xuất hiện thông tri, không cần lo lắng nghe lén.
"Tùy tiện ngồi đi."
"Dạ." Lý Long Vọng vốn cho là lão thấp gọi mình đi văn phòng lấy bài tập, kết quả cư nhiên bị dẫn tới bên ngaoì, trong lòng có quỷ, dứt khoát ngồi xuống chờ lão thấp đặt câu hỏi.
"Đều nói giữa cha con không thể trở mặt thành thù, Long Vương."
"Lão thấp...Thầy không biết, không phải em mặc kệ Thập Tứ, thật sự là..." Sau khi làm chuyện cầm thú xong không biết nên đối mặt như thế nào với con.
Lý Long Vọng trong lòng không có mùi vị gì, chậm rãi nói chuyện đã qua với lão thấp.
"Lần đó em mới vừa thăng chức, mang theo cả nhà cùng nhau đem đến Đông Hải." Long Vương dời nhà mới, nhất định là cần mở tiệc chiêu đãi khách chúc mừng một phen.
"Em bị một đám thiên thượng lão gia vây lại rót rượu, đương nhiên... Nếu không muốn uống đúng là không ai có thể bắt buộc, có điều ngày đó cũng cao hứng, Đông Hải là nơi cư trú thủy tổ của Long Tộc chúng ta, hiện giờ trở về cố hương, khó tránh có chút kích động quá độ."
Không cẩn thận uống say quá mức, còn lôi kéo đứa nhỏ nhất xinh đẹp nhất trong nhà lên giường.
Đó là lần đầu tiên Long Vương làm việc XXOO cùng thân thể nam nhân, mùi vị thế nhưng tuyệt vời đến cực điểm, ăn rồi ăn nữa, hình như như thế nào cũng không dừng lại được, thiếu chút nữa đem lần đầu tiên khai bao của thái tử giết chết ở trên giường rồng, hát vang cây hoa cúc tàn.
Sau đó vị cha cặn bã là có chút hối hận, khoái – cảm mãnh liệt nhưng hắn cũng không phải là không có lý trí.
Ngày hôm sau Lý Long Vọng liền chuẩn bị hủy diệt đoạn trí nhớ này của tiểu K, để cho cậu quên đi hết thảy sự kiện không hài hòa phát sinh.
Được rồi, hắn biết việc này quá cặn bã! Nhưng là ——
Ai biết pháp thuật thế nhưng không có tác dụng, như vậy chỉ có thể nói rõ một điều —— đứa nhỏ này thích mình, cũng đã không phải tình thân giữa cha con.
Nghĩ tới bé út từng nho nhỏ, dùng đôi mắt to ngập nước nhìn mình chằm chằm mềm nhẹ líu ríu gọi phụ vương, Lý Long Vọng không nhẫn tâm đẩy tiểu Thập Tứ ra.
Vì thế u mê có lần thứ hai thân thiết, lần thứ ba...
Thẳng đến khi, chuyện này bị người con cả của hắn gặp được, Long Vương rốt cục luẩn quẩn trong lòng trốn chạy.
"Cút... Đồ hèn nhát!" Lão thấp hận múa may nắm tay đấm trên người ở Long Vương, lại cảm thấy được như vậy không có lực, vì thế chỉ huy nhóm nhánh cây đã sớm phản chiến khuynh hướng theo anh, ở trong rừng cây nhỏ hung hăng tẩn Long Vương một trận.
Nếu đổi thành người khác Long Vương nhất định sẽ hoàn thủ a, làm cái lông gì cố tình đúng là lão thấp đâu! Từ đầu tới đuôi cũng chưa xúc động tí nào, chỉ sợ chính mình không nhẹ không nặng vừa ra tay sẽ làm lão thấp bị thương.
Lý Long Vọng cũng biết mình chính là tên cặn bã... Khụ, chủ yếu là trước kia tấm gương các đời Long Vương cũng rất cặn bã, một đời cặn bã một đời, luôn luôn cặn bã cho tới bây giờ.
Hung dữ bẹp nát người, lão thấp sảng khoái không ít, nhưng nhìn thấy Lý Long Vọng vẫn là tức giận: "Đứa nhỏ là vô tội, em người này rốt cuộc là làm cha như thế nào? Đứa nhỏ mới bao nhiêu? Thế nhưng một chút đảm đương cũng không có!"
Lý Long Vọng quýnh quáng, đứa nhỏ đã hơn một ngàn năm trăm tuổi, theo đuổi mình đã khoảng năm trăm năm.
"Tiết học ngữ văn học như thế nào hả? Dám làm dám chịu đều cho chó ăn hửm?"
"Lão thấp... Khụ, khi đó em còn không ăn nằm với sự học đâu, trước nguôi giận, nguôi giận, đừng bực tức." Đến lúc đó khẳng định còn có thể bị đánh.
Lớp trưởng tính tình tốt, nhưng điều kiện tiên quyết là không nên trêu chọc lão thấp = =!
Khúc Thương Mang lại quất hắn hai cái, tức giận ngồi yên một chỗ.
Nhánh cây lập tức a dua nắm vai nhu lưng đấm chân quạt gió, phục vụ tuyệt đối chu đáo, làm Lý Long Vọng sửng sửng sốt sốt.
"Tôi mặc kệ em muốn làm thế nào thì làm, ít nhất phải nói lời xin lỗi với tiểu Thập Tứ trước."
"Dạ." Lý Long Vọng đồng ý.
"Sau đó làm trâu làm ngựa sám hối hành vi phạm tội."
"Phụt ——" Lý Long Vọng văng lên, buồn rười rượi cười khổ: "Không nhất thiết phải như vậy chứ."
"Em nói cái gì?" Lão thấp thản nhiên liếc.
Lý Long Vọng giật mình một cái: "Em nói, em nguyện ý."
"Ừ." Lão thấp gật đầu tỏ vẻ vừa lòng.
Nếu năm đó dám làm, hiện tại phải dám đảm đương.
Nói như vậy anh còn rất bội phục Long thái tử Thập Tứ không tìm ra manh mối lại thủy chung kiên trì thu thập tin tức đuổi theo cước bộ phụ vương tiểu, không phải ai cũng có thể có nghị lực như vậy, thủ hộ chung tình bất biến.
Cũng không phải tất cả mọi người vấp phải trắc trở sau đó dứt khoát kiên quyết lại đứng lên, tiếp tục cố gắng, chẳng sợ kết quả như cũ vẫn là vô tình vấp phải trắc trở.
Lý Long Vọng bất đắc dĩ nói: "Lão thấp, kia dù sao cũng là con của em."
"= = Em nếu phát tình còn sẽ để ý điều này sao?"
Lý Long Vọng: "......" Hình như bị lão thấp xem trở thành cầm thú.
Có điều, làm cũng quả thật đủ cầm thú, Lý Long Vọng trước kia ngựa đực quen rồi, nơi nơi tát hoa tìm tình nhân, nhưng từ khi có một nữ nhân Long Tộc sinh ra tiểu Thập tứ, hắn hình như cũng không tìm thêm tình nhân khác nữa.
Còn có, từ khi trốn nhi tử, hắn cũng không tìm tình nhân, giữ mình trong sạch đến mình cũng hơi khó có thể tin.
Nếu như nói không có chút tình cảm gì, ngay cả Khúc Thương Mang cũng không tin tưởng.
Hic, sự tình thật là khó lo liệu, Lý Long Vọng quyết định tạm thời làm đà điểu đã, chờ kỷ niệm ngày thành lập trường qua tiếp tục tìm cơ hội giải thích với tiểu Thập Tứ đi.
Có một số việc tha lôi đã lâu lắm, cũng là thời điểm nên giải quyết.
Khúc Thương Mang hiện giờ xem Lý Long Vọng cực không vừa mắt, phất phất tay đuổi người dời đi, ngồi một mình ở trên cỏ mà oi bức.
Cũng không biết đang cùng ai phân cao thấp, chẳng biết từ lúc nào, cũng không biết nghe xong nhiều hay ít Nhiên từ phía sau nhẹ nhàng ôm bả vai anh: "Đừng tức giận Long Vương, nhiều năm như vậy cậu ta cũng sống không tốt."
"Không cho em nói chuyện vì nó." Khúc Thương Mang trừng mắt.
"Được, không nói." Nhiên làm yên lòng hôn hôn thái dương lão thấp, một đường hôn đến khóe miệng: "Lão thấp, há miệng."
"Mm..." miệng Khúc Thương Mang được Nhiên mớm trái cây.
Nhiên cắn đi một nửa, vừa hôn môi vừa nhai cùng anh, cũng không biết là ai nuốt xuống nhiều hơn, ai nuốt xuống ít hơn.
Sau khi ăn xong, Khúc Thương Mang mặt đỏ tâm kinh hoàng tựa vào trong lòng ngực của cậu, khí thế mười phần cảnh cáo: "Em nếu dám bỏ chạy như Long Vương, tôi sẽ đuổi tới chân trời góc biển cũng phải lôi em trở về hành hung!"
Nhiên lẳng lặng nhắm mắt lại, tựa vào trên vai của anh cảm nhận thân thể ấm áp, sau một lúc lâu, mới thản nhiên mở miệng nói: "Người rời đi, vĩnh viễn không phải là ta."
Cực kỳ có thâm ý nói một câu, lão thấp lại không nghĩ nhiều.
Bởi vì đúng lúc này, đỉnh đầu Nhiên tự dưng mọc ra một quả nho nhỏ xíu xiu, từ nhỏ biến thành lớn, sinh trưởng cực kỳ nhanh chóng.
Khúc Thương Mang hít sâu một hơi: "Này, trái cây kia chẳng lẽ là..."
Nhiên hạ mi mắt: "Vâng. Lão thấp sẽ phụ trách đối với ta."
Khúc Thương Mang = 口 =
Editor:
Chợt nhận ra sai lầm của mình: khi edit thấy mọi người toàn để thụ là cậu còn công là anh:v mình thì ngược lại cmnl. Sau đó bị bí mỗi khi đứa tâm sự với nhau, đành ta với thầy khi nói chuyện rồi ta với em khi nội tâm nghe ngu ngu =x=" thôi thì cũng lỡ rồi QAQ
Bối rối quá =))))))))))))) À mà kiếp trước bạn Thương cũng là sư phụ của bạn Nhiên nên thể loại truyện đúng là thầy giáo – học sinh nhé:
Anyway, đọc đến đoạn quả mọc trên đầu bạn trẻ Nhiên lại nhớ hồi bé bị chị gái mình trêu nuốt hạt dưa hấu cây mọc trên đầu:v Rồi lại tự mình dọa mình nghĩ có khi nào nó chiết xuất từ não:v nghe creepy quá =.=