Chương :Cả người hợp nhất
Sau khi trở lại biệt thự Lan Đình,Hứa Lưu Liễm muốn chết tâm, bởi vì đau răng chẳng những không có giảm bớt ngược lại tăng thêm,cô không dám há mồm nói chuyện,nhưng ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm hắn,tỏ vẻ kháng nghị hắn đưa cô đi bệnh viện bị kim châm này nọ.
Lục Chu Việt so với cô còn buồn bực hơn,hắn nào biết cơn đau rằng này ngoan cố thế,hắn có đôi khi đau dạ dày,uống thuốc xong liền rất nhanh có hiệu quả. Lấy ra điện thoại di động gọi cho Đường Dục Hàn nén không được rống to,
“Cậu tốt nhất nên đóng cửa bệnh viện của mình đi,toàn một đám lang băm,ngay cả trị hết đau răng cũng không được,ngược lại càng đau thêm ?”
Đường Dục Hàn bất đắc dĩ giải thích ,
“Lão Đại lão Đại, ngài trước bớt giận, OK? Nghe ta nói đau răng với bệnh khác khác nhau thế nào? Lách tách”
Nghĩ xem bệnh viện nhà họ Đường hắn,tuy không phải là tinh anh giới y học,nhưng lão nhân gia ơi lão đại ta thế nhưng nói bác sĩ chổ hắn là lang băm? Phải biết rằng đau răng là khó chữa nhất ,không phải nói đau răng không phải là bệnh,đau nhiều cũng không mất mạng sao?
“Tôi không có tâm tình nghe cậu giải thích, cậu hãy nói cho tôi biết làm sao có thể lập tức không đau!”
Lục Chu Việt liếc mắt nhìn sang người đau đến nhíu mày co rúc ở trên mặt giường lớn,trong mắt tất cả đều là đau lòng.
“Cái này. . . . . . Thật không có. . . . . .”
Đường Dục Hàn rất vô tội nói,Lục Chu Việt tức giận tới mức cúp điện thoại của hắn.
Hứa Lưu Liễm bụm mặt lăn qua lộn lại ở trên giường,thậm chí còn tự làm khổ kiểu đem nửa mặt đau đớn áp mạnh vào gối,cả người co rúc,đem tất cả sức lực dùng để chống cự đau đớn.
Lục Chu Việt nhìn cô như vậy đau lòng như cắt. Nhìn cô lăn qua lộn lại trên giường vội kéo cô một lần lại một lần lẩm bẩm tên cô,
“Lưu Liễm, Lưu Liễm. . . . . .”
“Lục Chu Việt,em đau quá,em chịu không được. . . . . .”
Cô núp trong lòng ngực hắn thống khổ rên rỉ ,trên trán vì chống cự đau đớn mà nổi lên chi chít mồ hôi hột.
Hắn cảm thấy cả trái tim cũng bị rút lại co giật. Hắn dùng lực ôm cô đau lòng hôn lên mặt cô,
“Làm sao mới có thể làm em không đau? Nếu như có thể anh tình nguyện những cơn đau đó chuyển dời sang người anh,để cho anh đau thay em !”
Đáy lòng vì bản thân hoàn toàn không thể giúp cô vào lúc này,hắn từng vì mình có tiền tài quyền thế hiển hách và quyền lợi mà cảm thấy kiêu ngạo cùng tự hào,bởi vì như vậy hắn có thể cho cuộc sống tốt cho người hắn yêu nhất.
Nhưng giờ khắc này,hắn chưa bao giờ hận bản thân đến như vậy ,hắn có quyền có thế thì sao,cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn cô gái mình yêu thích khóc rống trong ngực mà không thể giúp đỡ.
Hứa Lưu Liễm vừa bắt đầu còn đè nén không để ình khóc,cho dù đau đến tim cũng hết sức chịu đựng.Nhưng hôm nay được hắn ôm,nghe lời đau lòng của hắn, tất cả kiên trì của cô thoáng cái ầm ầm sụp đổ,cô chôn mặt trong lòng ngực của hắn bắt đầu hu hu khóc ồ lên.
Cô có thể ương ngạnh chống cự vận mệnh không công bằng,tuy nhiên nó không có khí lực đối kháng đau đớn thân thể, cô dù lạnh lùng ngoan cố đến cỡ nào cũng là một cô gái yếu ớt,vào lúc này cô cần nhất chính là một lồng ngực cường tráng ấm áp để cô tựa vào khóc rống một trận.
Cô khóc hắn lại càng không yên lòng,cánh tay cô đang run rẩy,cô khóc cơ hồ càng thêm lớn tiếng,cuối cùng giống như đứa bé lên tiếng khóc rống,vừa khóc vừa la hét vừa hung hăng đập vào bên mặt đau,
“Em muốn đau chết,muốn đau chết,nếu không anh cứ để em như vậy chết đi,em thật không muốn sống. . . . . .”
Hắn cầm tay cô ngăn hành động tự hại mình,
“Nếu như khóc có thể giảm bớt một chút đau đớn của em, vậy em cứ khóc đi!”
Hứa Lưu Liễm quả nhiên gào khóc,cũng không quản có hình tượng hay không có hình tượng,cô không nghĩ tới,răng khôn này làm người đau đến sống đi chết lại. Trong mơ mơ màng màng cô thật muốn cứ như vậy chết đi ,cô cảm thấy năng lực con người chịu được đau đớn cùng lắm chỉ thế này thôi.
Khóc lóc giằng co hồi lâu,có lẽ là đau đến kiệt sức cô núp ở trong ngực hắn ngủ đi,Lục Chu Việt cẩn thật cất kỹ, thời điểm đứng dậy áo đã bị ướt đẫm mồ hôi, hắn cau mày nhìn thoáng qua vết nước mắt cô ràn rụa xoay người đi phòng tắm.
Cô đau hắn so với cô còn đau hơn.
Lúc ăn cơm tối cô còn chưa có tỉnh lại,hắn không có đánh thức cô,cô thật vất vả mới có thể ngủ say,sau khi tỉnh lại không biết cô sẽ đối mặt với cơn đau thế nào, làm sao hắn nỡ quấy nhiễu cô.
Quả nhiên đến nửa đêm,trong đêm tối yên tĩnh lạ thường,từng đợt đau đớn kéo thần kinh,cứng rắng kéo Hứa Lưu Liễm từ trong giấc mộng tỉnh lại, cô mở mắt ra bốn phía là bóng tối vô miên,cô theo bản năng đưa tay sờ bên cạnh giường,không có một bóng người.
Lòng không khỏi đau nhói,nơi trong hàm răng cũng đau đánh tan ý chí của cô,cô ôm nửa bên mặt ở trong bóng tối lăn qua lộn lại. Cơn đau mặc dù giảm bớt so với ban ngày,nhưng vẫn đau như cũ,mấy phút đồng hồ, mấy giờ,không có ngừng nghỉ kích thích đau đớn .
Khi trời phảng phất oi bức,tựa hồ cảm thấy sẽ có một trận gió nhẹ thổi qua mang đến một tia mát mẻ nhưng lại chậm chạp chưa tới.Cảm giác đau đớn trì hoãn chút ít, cho dù là ngừng một giây đồng hồ cũng tốt nhưng không có.
Cô phiền não bất an,cả người nóng lên,nhưng càng như thế hàm răng tựa hồ càng đau hơn,tựa hồ trong bóng tối đi ra ngoài náo loạn một trận.
Phiền não,đau răng,lòng đau,lỗ tai đau,nghiêng đầu đau,toàn bộ chạy đến,cô cảm thấy cả người như muốn nổ tung,muốn điên cuồng hét lên,muốn giết người.
“Lưu Liễm!”
Ngoài cửa truyền đến tiếng vang, thanh âm lo lắng hắn vang lên trong bóng tối,nhưng ngay sau đó chính là ánh đèn sáng lên chói mắt,cô theo bản năng nhắm mắt lại để hắn tùy ý xông lại ôm cô vào trong ngực,
“Em đã tỉnh? Làm sao rồi? Còn đau hay không?”
Lục Chu Việt thừa dịp trong khoảng thời gian cô ngủ đến thư phòng xử lý một chút chuyện của công ty,hắn không biết cô đau răng đến bao lâu, ít nhất khi thời gian tỉnh táo chịu đựng đau đớn hắn không muốn rời khỏi cô,cho nên dặn dò một số công việc.
Cô không trả lời hắn,chỉ co lại tựa trong ngực hắn đưa tay ôm hắn.Cô thừa nhận vừa rồi phát hiện hắn không có ở đây,cô có loại cảm giác sợ hãi bị vứt bỏ.
Lục Chu Việt bảo Tần tỷ nấu cho cô chút cháo nóng,hiện tại miệng cô căn bản mở không được,từng chút từng chút ăn,Hứa Lưu Liễm chỉ ăn một chút liền không ăn nữa,bởi vì mỗi một lần nuốt xuống cô cảm giác bản thân nuốt một vật cản,cuống họng cũng đau rát.
Tắt đèn nằm ở trên mặt giường lớn,cô oán hận nghĩ chờ hết viêm,cô đầu tiên là vọt tới bệnh viện nhổ đi,cả cái kia cũng nhổ,đau như vậy cô không bao giờ … muốn thừa nhận lần thứ hai.
Thật ra thì có lúc con người nên cảm kích đau đớn,nó làm cho người ta thấy rõ,cái gì nên bỏ vứt bỏ,cái gì nên quý trọng.
Trận đau răng chết đi sống lại này làm cho cô thấy rõ,dù thế yêu sâu đến cỡ nào,cũng bù không được người lúc này ở bên cạnh dịu dàng làm bạn quan tâm che chở.