Chương :Chủ động lấy lòng
Lâm San Ni nhìn cô áy náy cúi đầu nhấp cà phê,liền cười đứng dậy,
“Hiểu lầm giữa hai người đã được xóa bỏ,nhiệm vụ của tôi cũng coi như hoàn thành,giờ tôi còn có việc đi trước!”
Cô đáng lý nên hận cô bé này,hận cô không làm gì lại dễ dàng thắng được tim của hắn,tuy nhiên vừa hận lại vừa không.
Vừa mới xoay người rồi lại nhớ ra cái gì đó,quay đầu lạ nói với cô,
“Thật ra thì tôi là con nuôi do cha Lục tổng thu dưỡng,cũng chính là em gái của hắn,sau này tôi còn phải gọi cô một tiếng chị dâu đây!”
Hứa Lưu Liễm”Phụt” một tiếng rất không có hình tượng phun ra cà phê trong miệng,kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn Lâm San Ni,tin tức kia thật làm người ta hoảng sợ, Lâm San Ni thì ra là em gái hắn? Tuy nói không có quan hệ huyết thống,nhưng thật làm người ta kinh ngạc,nhất là câu cuối “chị dâu” của cô ấy.
Không biết làm sao,trước mắt cô bỗng nhiên tựu hiện ra những lời đêm đó cô nói”Ăn dấm em gái anh à”cô cầm qua khăn giấy lau chùi cà phê trên bàn ngượng ngùng nghĩ: Nếu như cô thật sự ghen, không phải đúng ăn giấm em gái hắn sao .
Lâm San Ni nhìn cô hàm ý sâu sa nói,
“Sau này không nên tùy tiện hoài nghi hắn đối với cô thực lòng hay không,đã nhiều năm vậy nhưng trong lòng hắn chỉ có một mình cô!”
Cô nói xong liền xoay người rời đi,chính cô cũng không nghĩ đến bản thân rộng lượng đến truyền đạt tình yêu mấy năm nay của hắn cho cô bé kia.
Hứa Lưu Liễm hơi thay đổi sắc mặt, tại sao? Tại sao tất cả mọi người đều nói chuyện thay hắn? Ngay cả người bạn tốt nhất của cô Hạ Vi Lương cũng nói như vậy,còn có mẹ cô cũng hướng về phía hắn.
Chẳng lẽ cách nhìn tình yêu và hôn nhân của cô sai? Tình yêu chẳng lẽ không hẳn hai bên yêu thích nhau? Hôn nhân chẳng lẽ không phải dựa trên cơ sở tinh yêu à? Tại sao lúc này đối với cô mà nói hôn nhân không có tình yêu của bọn họ cũng rất quan trọng?
Sau khi Lâm San Ni đi cô một mình ngồi lại nơi đó hồi lâu,kèm theo âm nhạc du dương trong quán cà phê cô cau mày không ngừng tự hỏi vấn đề này,nhưng càng suy nghĩ càng nhức đầu,cuối cùng chỉ có thể bỏ qua đứng dậy phiền não rời đi.
Lúc xế chiều,cô cằm theo lễ phục do Bành Vận đưa cho thật sớm đón xe đến biệt thự Lan Đình,sau khi nghe Lâm San Ni trong lòng thủy chung cảm cần phải xin lỗi hắn , bất kể ra sao lần này là cô trách lầm hắn,thậm chí chưa điều tra đã mắng hắn một trận.
Mới vừa đi tới ngoài cửa lớn biệt thự Lan Đình,đã thấy xe của hắn từ một phương hướng khác phóng nhanh dừng lại trước mặt cô,cô nghĩ tới bản thân từng nói lời tàn nhẫn bây giờ xấu hổ không dám nhìn hắn, vội vã cúi đầu đi lên xe.
Sau khi lên xe cô len lén nhìn hắn một cái,thấy mặt hắn không có biểu tình gì,bình tĩnh lái xe,cô đột nhiên thấy đau lòng nhìn một chút túi trong tay, đột ngột bật ra một câu nói,
“Lễ phục của em. . . . . . Là Bành tỷ đưa ! .”
Sau khi nói xong cô ảo não hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình,cô đây bị bệnh thần kinh gì,lại đi giải thích lễ phục từ đâu ra!
Cô giải thích,mặt và lông mày của Lục Chu Việt thoáng chốc tất cả đều là nụ cười,thật ra thì vừa thấy chiếc túi trong tay cô,thấy được là Phong cách thiết kế Trung Quốc trên đó còn có một chữ”Vận”.
Chiến tranh lạnh nhiều ngày qua,cô hôm nay nghe lời của hắn chủ động tới sớm một chút đã để cho cơn giận của hắn toàn bộ tiêu tán,cô mở miệng giải thích càng làm cho hắn không nhịn được mở cờ trong bụng.Hắn từng rất ghen hỏi cô lễ phục là ai đưa,cô hôm nay chủ động giải thích với hắn,hắn có thể cho là: trong lòng cô bắt đầu có một chút thích hắn không?
Nhìn dáng vẻ ngồi ở chỗ đó ảo não không chịu nổi,hắn tâm trạng thật tốt không nhịn được mở miệng trêu chọc cô,
“Em chẳng lẽ không có lời gì muốn nói sao?”
Hắn nghe Lâm San Ni nói cô ấy đã đem chuyện Bành Duy Triết toàn bộ nói cho cô biết,cô chẳng lẽ không nên vì hiểu lầm hắn mà nói một lời xin lỗi và vân vân sao? Hắn nhìn ra dáng vẻ đau lòng của cô,cho dù cô cố ý giả rất tự nhiên.
Bị hắn hỏi như vậy,Hứa Lưu Liễm có chút lúng túng quay đầu nhìn hắn,nhưng thấy trong mắt lóe lên nụ cười ranh mãnh không chút kiêng kỵ,cô chán nản quay đầu trả lời hai chữ,
“Không có!”
“Anh có!”
Xe lúc này vừa lúc lái vào tầng ngầm ga ra,hắn dừng lại xe giật xuống dây an toàn cúi người tiến đến gần,con ngươi thật sâu của hắn nhìn chằm cô đáy mắt tất cả đều là nhớ nhung mấy ngày qua hành hạ đau đớn,môi của hắn dán bên tai cô hơi thở nóng rực giọng nói thâm tình,
“Anh có lời muốn nói với em,Lưu Liễm,anh muốn em,những ngày qua mỗi ngày đều muốn. . . . . .”
Hắn nói xong cũng hôn lên môi cô,mang theo nỗi nhớ mấy ngày qua của hắn,gặm cắn mút hút lấy,vào lúc động tình nơi lưỡi của hắn thậm chí thăm dò vào cổ họng, ở trong miệng cô khuấy hết lần đến lần khác.
Có lẽ lời nói của hắn vừa rồi quá thâm tình,cũng có lẽ ánh mắt của hắn quá thành khẩn cực nóng,Hứa Lưu Liễm chỉ cảm thấy lòng không bị khống chế đột nhiên cuồng loạn kịch liệt,cô khẽ run hai mắt nhắm nghiền,không có cự tuyệt nụ hôn của hắn mà hôn càng lúc càng sâu.
Lục Chu Việt nếm đến mùi vị cô liền hận không được đem cô hòa vào trong cơ thể,hắn dùng lực siết chặt sống lưng mảnh mai hung hăng ấn vào trong ngực,mà thái độ khác thường biết điều của cô càng làm cho trái tim hắn mềm mại muốn tan ra,cho nên trằn trọc triền miên hôn cô.
Khi bàn tay thăm dò vào trong áo cô,chạm lên da thịt nóng hổi của cô,hai người lúc này mới khôi phục chút ít thần trí ,ý thức được lúc này còn đang trên xe,ánh mắt Hứa Lưu Liễm đã có chút mê ly,hai gò má tất cả đều ngã hồng,Lục Chu Việt giơ tay lên vuốt ve đôi môi đỏ mọng thầm ách tiếng nói năn nỉ,
“Lưu Liễm,chúng ta không đi dự tiệc có được không?”
Không đi dự tiệc, về nhà để cho hắn tận tình sủng ái cô một trận,nhiều … ngày không có đụng cô,hắn thèm khát cô đến cả người đều đau,hắn đã từng giận dỗi kêu cô gái khác, tuy nhiên một chút cũng không hăng hái,hắn cảm thấy hắn đời này thật thua trong tay cô,vô luận là thân thể hắn,hay là tim hắn.
Hắn vừa nói Hứa Lưu Liễm nhất thời hiểu hắn muốn làm cái gì,tức giận đẩy ra thân thể cao lớn nhanh chóng kép lại quần áo của mình tức giận cự tuyệt,
“Em không muốn!Em muốn đi gặp thần tượng của em!”
Lục Chu Việt nghĩ tới cô trung học đệ nhị cấp cuồng nhiệt sùng bái Reis,không đành lòng quét đi niềm vui của cô,đầu tiên mở cửa xuống xe,Hứa Lưu Liễm đi theo phía sau hắn không dám đến gần một bước,để tránh hắn lần nữa động tay động chân với cô .
Nhớ được thời điểm cô cuồng nhiệt nhất từng đem hình Reis từ trên tạp chí cắt xuống,bày ở đống sách trước bàn học nhìn cả ngày,khi đó Reis còn trẻ một chút,còn nói người đàn ông đó anh tuấn mê người,điều này làm cho hắn ghen tỵ muốn chết, hắn không rõ tên Trần Thanh Sở kia tại sao có thể dung túng cô mê luyến người đàn ông khác,hắn hận không được xé tim cô ra xem.
Có một lần hắn thật sự không nhịn được tức giận gọi cô ra ngoài phòng học khiển trách, “Hứa Lưu Liễm,em thật sùng bái Reis đến thế sao? Không bằng tôi cho em tiền đến Mĩ Quốc tận mắt nhìn một chút,sau khi nhìn xong đoán chừng em sẽ tỉnh một,hắn sống sờ sờ chính là một con ma men!”
Khi đó tình cảm Reis đang chịu trọng thương,cả ngày uống đến say mèm,người bình thường nhìn thấy bộ dáng con ma men kia cũng sẽ nhượng bộ lui binh.Hắn bị ghen tỵ làm cho đầu óc mờ mịt,thậm chí ngay cả biện pháp như vậy làm cho cô không hề mê luyến Reis nữa cũng có thể nghĩ ra,Trác Thính Phong biết rồi sau đó liên tiếp mắng hắn ác độc.
Vậy mà cô căn bản không để ý tới hắn chửi bới,chẳng qua kiêu ngạo hất cằm lên,
“Lục lão sư,em không phải là mê luyến nhân phẩm hắn,em mê luyến chính là tài hoa của hắn!”
Một câu nói thiếu chút nữa làm hắn tức hộc máu, oán hận để cô trở về phòng học.
Đi theo phía sau hắn vào cửa, khuôn mặt Tần tỷ vui sướng tiến lên đón,
“Tiên sinh,phu nhân,các người đã về!”
“Tôi lên lầu thay quần áo trước!”
Hứa Lưu Liễm có chút lung túng,nói xong nắm lễ phục của mình từ từ chạy lên lầu, Lục Chu Việt đứng phía sau khuôn mặt sủng nịch nhìn bóng lưng cô,nụ cười trên mặt cũng lớn hơn.
Hứa Lưu Liễm thay lễ phục xong chậm chạp ở trong phòng thay quần áo hồi lâu cũng không đi ra ngoài, cho đến tiếng gõ cửa truyền đến,kèm theo thanh âm ranh mãnh của hắn,
“Lưu Liễm,tại sao còn chưa xong? Không phải là kéo khóa không được chứ? Anh rất thích ra sức giúp người khác . . . . . . .”
Lời của hắn còn chưa nói hết đã bị người từ bên trong cửa đi ra kinh ngạc đến một chữ cũng nói không ra,trong phòng thay quần áo Hứa Lưu Liễm không phải bởi vì kéo không được khóa,cũng không phải có nguyên nhân khác,mà là bởi vì. . . . . . ,cô nhìn một người trong gương ngay cả chính cô cũng không nhận ra ,cắn răng đưa tay kéo ra cửa phòng thay quần áo.
Bộ quần áo trắng như tuyết,tóc đen như mực,mắt ngọc mày ngài,trên mặt quần áo lốm đa lốm đốm hồng mai,làm cho cô trong lúc nhất thời giống như người từ trong bức tranh bước ra,cao ngạo lạnh thấu xương và hương thơm độc nhất.
“Lục Chu Việt,anh có thể đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn em không!”
Cả người cô không được tự nhiên kéo kéo lễ phục trên người tỏ vẻ kháng nghị với người nhìn chằm chằm mình,cô bị ánh mắt kia nhìn chăm chú khó chịu muốn chết,cảm giác giống như bị lột sạch quần áo.
Hắn lúc này mới hoàn hồn,đáy mắt như cũ không thể che hết kinh ngạc,
“Anh bỗng nhiên không muốn dẫn em đi làm sao bây giờ?”
Cô nhất thời nóng nảy,lông mày thanh nhã khẽ chau lên,
“Lục Chu Việt,tại sao anh nói chuyện có thể không giữ lời!”