Chương :Ép cô tỉnh lại
Vẫn đứng ở phía xa Lâm San Ni thấy hai người ầm ĩ,vội vàng chạy tới,khuôn mặt đau lòng cùng lo lắng nói xin lỗi,
“Lục tổng,thật xin lỗi thật xin lỗi,là do tôi hại Hứa tiểu thư hiểu lầm ngài,nếu không để tôi tìm cô ấy giải thích một chút?”
Khôi phục lý trí tĩnh táo,cô vẫn là Lâm San Ni cung kính nhún nhường thầm yêu hắn.Nhìn hắn bị chọc tức không nhẹ,trong lòng cô cũng không chịu nổi,âm thầm tự trách ,đều do cô đột nhiên thần kinh,dù sao cũng đã yêu thầm hắn nhiều năm,tự dưng chạy đến biểu lộ cái gì!
“Để cô ta đi! Không liên quan chuyện của cô!”
Lục Chu Việt gắt gỏng rống lên một tiếng,trừng mắt liếc hướng Hứa Lưu Liễm mới vừa chạy đi xoay người sải bước vào nhà,một ngày ở thành phố đó quan hệ hai người vốn được cải thiện bây giờ tan rã trong không vui.
Chừng mấy ngày tiếp theo Hứa Lưu Liễm cũng không có trở về biệt thự Lan Đình, thái độ hắn cũng khác thường không giống như trước gọi điện thoại ép cô trở về,cô cũng nhàn nhã,mỗi ngày bận rộn luận văn cùng với công việc.
Cô biết hắn đang tức giận,nhưng cô so với hắn càng tức giận hơn.Giận hắn dùng thủ đoạn hèn hạ ép Bành Duy Triết đi còn chết không thừa nhận,giận hắn không biết liêm sỉ ôm nữ thư ký đi sát theo hắn,cô không tin hắn nhìn không ra Lâm San Ni có tình nghĩa với hắn,còn muốn giữ cô bên người nhiều năm như vậy.
Từ trung học đệ nhị cấp cô đã thường xuyên thấy Lâm San Ni kia đến trường học tìm hắn báo cáo công việc,vừa bắt đầu các cô đều cho Lâm San Ni là bạn gái của hắn , sau mới biết được chẳng qua là thư ký
Nói vậy mỗi ngày cùng mỹ nữ thầm mến mình ở chung một chỗ làm việc cảm giác chắc vô cùng tốt ,cô trong lòng tức giận nghĩ.
Hai người tiếp tục cuộc sống chiến tranh lạnh kéo dài suốt một tuần,ngày đó lúc cô cầm lấy luận văn đã sửa đi làm phòng làm việc tìm thầy giáo,nghe được mấy học sinh học viện kiến trúc cùng Lão sư ở nơi đó hoan hô,
“Thật tốt quá thật tốt quá, Reis thật muốn tới trường học của chúng ta toạ đàm!”
Bước chân cô bỗng dừng lại,Reis Reis,đó là bậc thầy kiến trúc nổi tiếng trên thế giới,đó là bậc thầy lúc ở trung học đệ nhị cô đã ngưỡng mộ,cô từng ăn mặc tiết kiệm mua toàn bộ tập tranh của hắn,nhưng bây giờ cô nhìn thấy mấy học viên kiến trúc cao hứng phấn chấn trước mặt,còn nghĩ đến tình cảnh của mình,không khỏi tinh thần chán nản,nhiều nhất chính là căm giận.
Nếu như không phải tại Lục Chu Việt,cuộc sống của cô không phải như vậy: chia lìa với người yêu,bỏ lỡ ước mơ của mình,đối với cuộc sống không có bất kỳ hy vọng, ngây ngô sống qua mỗi ngày,mẹ là dũng khí duy nhất để cô sống.
Nữa năm lớp mười hai, Trần Thanh Sở lạnh băng quyết tuyệt chia tay cô đến Mĩ Quốc bặt vô âm tín,cô mất hết sự sống,thành tích tuộc dốc không phanh,vốn là người nổi bật thoáng cái sức khỏe suy đồi, tất cả Lão sư vì cô cảm thấy tiếc nuối và đau lòng.Không phải cô không thể quên,mà bởi vì Trần Thanh Sở thật sự quan trọng với cô.
Cô vừa bước vào trung học đệ nhị quý tộc tâm trạng nặng nề còn có chút tự ti hướng nội,là ấm áp của hắn làm cô tự tin,hắn làm bạn với cô hai năm rưỡi, thoáng cái dùng phương pháp tàn nhẫn chia tay,cô nhất định chịu không nổi.
Nếu như nói bọn họ hòa bình chia tay cũng không gì,nhưng bọn họ một ngày trước còn ngọt ngào,ngày thứ hai hắn cự tuyệt nói chia tay. Khi đó cô còn chưa biết là người đàn ông kia giở trò,cho nên cô có khoảng thời gian nghiến răng nghiến lợi hận Trần Thanh Sở,hận xong rồi rơi lệ.
May thời điểm lớp mười hai trường học yêu cầu bọn họ thống nhất ở nội trú,nếu không Liên Tố sẽ bị bộ dạng cô chọc tức chết,tuy đã gọi nói chuyện mình và Trần Thanh Sở, nhưng khẳng định bà không nghĩ tới vì đàn ông con mình biến thành dáng vẻ như vậy, cảm tình trên mặt cô vĩnh viễn cũng học không được giống như mẹ.
Sau cô lại bị bệnh nặng một trận,không uống thuốc,không chích, không đi bác sĩ,thậm chí không ăn không uống, Hạ Vi Lương sắp bị cô hù chết, mọi lời khuyên đều không có hiệu quả ,không thể làm gì khác hơn là hu hu khóc đi tìm Lục Chu Việt.
Cô bây giờ còn nhớ được rất rõ,ban đầu hắn cơ hồ lấy phương thức nổi giận vọt vào túc xá các cô kéo cô từ trên giường xuống vứt vào trong xe,cô không có phản kháng,cũng không có khí lực phản kháng,không ăn không uống mấy ngày này,cô vừa động liền hận không thể bất tỉnh.
Xe một đường chạy như điên,cuối cùng dừng ở trước một khách sạn xa hoa,hắn kéo cô đẩy ngã lên giường lớn hổn hển rống vào cô,
“Lúc nào cô có thể tĩnh lại,tôi sẽ cho cô trở về trường học!”
Cô vốn không còn sức lực ,bị ném mạnh như thế trước mắt tối sầm ngất đi.Không có ai biết,khi đó Lục Chu Việt đã gấp đến độ sắp nổi điên,hắn hận không thể kéo cô từ trên giường bệnh lên hung hăng đánh cô một bữa, hỏi cô có phải không có đàn ông thì không thể sống?
Gọi bác sĩ tới truyền dinh dưỡng vào người cô,hắn khó chịu ngã ngồi trên ghế sa lon,nhìn dáng vẻ cô giờ phút này sắc mặt tái nhợt không có tức giận, trong lòng hắn cũng hối hận muốn chết,nhưng người đã đưa đi,chuyện đã xảy r hắn không thể nào vãn hồi.
Hắn hối hận mình tại sao không thể nhẫn nhịn,đợi cô sau khi thi tốt nghiệp trung học mới ra tay với Trần Thanh Sở,nhưng hắn cũng không nghĩ cô sa đọa đến vậy,cô cho hắn cảm giác bền bỉ ương ngạn ,trước mặt cô hắn làm sao cô vẫn có thể bình tĩnh nghênh đón.
Nhưng lần này,hắn quá đánh giá cao cô sao? Cô vốn rất yếu ớt? Hay nói tình cảm cô đối với Trần Thanh Sở sâu đến vậy? Sâu đến cách hắn thì không thể sống? Cuối cùng khi biết được để hắn rất tuyệt vọng.
Cô sau khi tỉnh lại như cũ không ăn không uống,cự tuyệt uống thuốc cự tuyệt truyền nước biển,thậm chí ngoan cường rút xuống kim tiêm,hắn đi tới đoạt cây kim sắc bén ghim vào lòng bàn tay hắn, trong nháy mắt máu chảy không ngừng, cô lúc này mới tĩnh táo một chút.
Bàn tay truyền đến màu đỏ chói mắt để cho hắn giận,hắn cũng không đi băng bó tay mình,ánh mắt lạnh lùng ngó chừng cô,sau đưa tay cỡi nút áo sơ mi của mình, vừa bắt đầu cô còn có chút mờ mịt, nhưng khi hắn vứt bỏ áo sơ mi đưa tay cỡi dây nịt,cô lúc này mới sắc mặt đại biến hoảng sợ nhìn chằm chằm hắn,
“Anh,anh làm gì?”
Hắn không để ý cô hoảng sợ, cởi sạch quần dài đem cô đặt dưới thân thể,nắm cằm gầy gò tất cả đều là xương tàn bạo nói,
“Em sa đọa như vậy,không định học đại học đúng không?”