Chờ hắn mua thuốc trở lại,cô cũng đã dọn dẹp xong đứng dưới lầu,nụ cười ôn hòa của người phụ nữ kia làm cho cô ngẩn ra, nhưng ngay sau đó lại hiểu rõ , không trách được lần đó ở khách sạn hắn nói cô sớm muộn cũng biết,thì ra cũng người của hắn.
Cô uống thuốc tạm thời cần bụng rỗng, vừa lúc có lý do để lập tức rời đi,cô một giây cũng không thể ở trong khu nhà cao cấp này,chút cũng đã giữa trưa,người phụ nữ kia tựa hồ là quản gia nơi này bà đã sớm chuẩn bị xong cơm cho hắn, hắn mới vừa ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm lại nghe nói cô muốn đi, lập tức đứng dậy cầm lấy chìa khóa xe, “Anh đưa em!”
“Không cần,đã quấy rầy ngài lâu vậy,tôi ngồi xe buýt hoặc chờ xe là được!”
Cô xa lạ khách khí cự tuyệt, hài lòng thấy trong mắt hắn dâng lên tức giận,chọc giận hắn,chọc giận hắn nhìn hắn thống khổ,như vậy cô mới cảm thấy chút ít đau khổ trong lòng cô tiêu tán chút ít.
Đem hôn nhân chôn vùi với hắn __đau, cùng người yêu sâu đậm bị chia rẽ __ đau, tiền đồ thật tốt bị hủy diệt__ đau,cũng tiêu tán chút ít. . . . . .
Hắn trầm mặt sải bước đi đến kéo cô ra ngoài,người phụ nữ sau lo lắng ở phía sau la lên,
“Lục tiên sinh,ngài cũng đã hai ngày chưa ăn cơm, dạ dày ngài. . . . . .”
Cô còn chưa kịp nghe rõ dạ dày hắn bị gì,đã bị hắn thoáng cái nhét vào trong xe, dọc theo đường đi hắn mở nhạc lớn,giống như muốn ngay lập tức đưa cô đến bỏ lại, tuy nhiên xe lại vòng quanh đường chạy xa nhất .
Tâm tình cô vô cùng tốt ngồi ở bên ghế tài xế,rung đùi đắc ý nhỏ giọng ngâm nga nhạc trong xe.Đúng vậy,hắn càng tức giận cô lại càng vui vẻ.
Lục Chu Việt vốn bị thái độ cự tuyệt ngàn dặm vừa rồi giận đến trong bụng nổi lửa,lúc này nhìn dáng vẻ cố ý chọc giận mình sắc mặt hắn không khỏi hòa hoãn môi nhếch lên nhẹ nhàng nở nụ cười, thật đúng là nhóc con không biết giấu tâm tình,nhìn dáng vẻ cô như vậy xem ra quả thật muốn làm hắn tức chết.
Hắn liền mỉm cười quay đầu lại nhìn qua cô,đáy mắt tất cả đều là dung túng nuông chiều,đúng vậy,hắn dung túng cô tùy hứng, trẻ con,điêu ngoa, nuông chiều tính tình xấu cùng kiêu ngạo.
Tầm mắt của hắn vừa lúc nhìn thẳng vào ánh mắt khiêu khích của cô,cô thấy hắn không giận ngược lại còn cười nhìn mình,mặt trầm xuống định nói với hắn, vừa lúc này điện thoại của hắn vang lên,cô không thể làm gì khác hơn là dừng lại, trên mặt là không vui mừng cũng càng ngày càng rõ ràng.
Hắn nhìn cảm xúc cô thiên biến vạn hóa,tâm tình thoáng cái thật tốt ,khóe miệng cũng không khỏi giương lên cao,chẳng qua là hắn đeo lên ống nghe điện thoại mới vừa chuyển được điện thoại, bên tai bỗng nhiên truyền đến ầm một tiếng nổ, hắn nghiêng đầu nhìn thấy cô vặn âm nhạc đến mức lớn nhất, âm nhạc điếc tai nhức óc thanh thoáng cái vang buồng xe.
“Lưu Liễm, đừng làm rộn ——”
Hắn tự tay đè lại bàn tay định tiếp tục làm bậy bất đắc dĩ than thở,cô cắn môi dùng sức giẫy mấy cái nhưng không thoát ra nên đành buông tay, hừ lạnh một tiếng quay đầu đi chỗ khác nhìn ngoài cửa sổ.
Hứa Lưu Liễm biết rõ cắt đứt điện thoại của hắn là không lễ phép, nhưng cô liều mạng làm, bởi vì cô nhìn không quen ánh mắt hắn vừa rồi nhìn mình, thật giống như cô rất trẻ con cố tình gây sự.
Điểm chết người chính là hắn còn đang nắm tay cô không buông,rõ ràng đang lái xe còn nói điện thoại còn phải nắm tay cô,chỉ dùng một tay vịn tay lái,hắn có thể chuyên tâm lái được xe tốt được sao?Cô vừa không dám quá dùng sức giãy dụa sợ ảnh hưởng hắn lái xe.Cô thật cảm thấy người đàn ông này tâm tư thâm trầm làm cho người ta hận đến nghiến răng dương, hắn nhìn ra cô không dám náo lúc hắn lái xe,cho nên mới không chút kiêng kỵ nắm tay sao?