Chương :Có thể giúp đỡ
Sau khi đám người tản đi trong phòng rơi vào một mảnh tĩnh mịch, Hứa Lưu Liễm gục ở chỗ đó không có đứng dậy,cô nghe được trong không khí truyền đến tiếng hắn thở hổn hển hắn bởi vì tức giận,mới vừa rồi Trác Thính Phong nói gì cô nghe được, không biết tại sao cô đột nhiên cảm giác trong đầu lấp kín hoảnh sợ,thậm chí vành mắt cũng có chút cảm thấy chát.
Lúc này cảm giác say ập đến,trong dạ dày một trận song cuộn biển gầm khó chịu,cô liền gục ở chỗ đó hu hu khóc lên, “Ba em đã xảy ra chuyện! Ông ấy phải vào tù! Bọn họ hãm hại ông ấy tham ô nhận hối lộ,ông ấy phải vào tù!”
Rượu cồn làm cho lý trí mê mang,cô không để ý hắn là người cô hận nhất đem chuyện của cha cô và cô bất lực khủng hoảng toàn bộ nói ra,
“Mẹ em phải làm sao bây giờ? Dì phương phải làm sao bây giờ? Em phải làm sao bây giờ?Em không dám tưởng tượng hậu quả như vậy, coi như là ba em không có quan không có chức cũng tốt, chỉ cần ông ấy có thể bình an vô sự là tốt rồi, nhưng bây giờ ông ấy gặp phải cuộc sống lao ngục. . . . . .”
Nói xong lời cuối cùng cô thậm chí kinh hoảng khóc lên tiếng, hắn lửa giận đầy bụng bởi vì bộ dạng khóc lóc này tiêu tán không ít, bởi vì trong ký ức của hắn,khóc rơi lệ cho tới bây giờ cũng không phải là phong cách cô.
Chẳng qua là cô mặc dù khóc nhưng chuyện theo hắn nắm trong tay từng bước tiến triển rốt cục đi tới bước cuối cùng,hắn âm thầm nắm chặt hai tay đi tới trước mặt cô ,liền như vậy trên cao nhìn xuống thân thể thon gầy của cô nằm ở trên ghế sa lon nhàn nhạt mở miệng, “Tôi có thể giúp đỡ,chuyện bây giờ chỉ cần có tiền là có thể giải quyết!”
Hứa Lưu Liễm thoáng cái từ trên ghế sa lon đứng lên, có chút kích động nắm cánh tay của hắn, “Có thật không? Thầy thật nguyện ý giúp sao?”
Đáy mắt sáng sủa của cô lóe tia mong đợi đả thương mắt hắn, hắn rất muốn cứ như vậy không cầu bất kỳ hồi báo đi đến giúp cô,nhưng hắn không thể bỏ lỡ một cơ hội này, hắn không biết nên hay không nên lợi dụng cơ hội này có được cô,cho nên hắn không nhìn tia mong đợi trong mắt cô,tận lực dùng giọng nói bình tĩnh, “Hứa Lưu Liễm,em phải biết rằng đầu tiên anh là một thương nhân,anh không làm những vụ mua bán thua lỗ!”
Quả nhiên tia sáng trong đáy cô thoáng cái liền tản đi ,cô có chút lụn bại buông lỏng cánh tay nắm hắn ngã ngồi ở trên ghế sa lon,dùng hai tay đặt lên trán trầm mặc hồi lâu cô rốt cục khó khăn mở miệng,
“Anh muốn cái gì. . . . . Tôi cũng cho anh. . . . . .”
Khóe miệng hắn nhếch lên độ cong hài lòng khẽ khom lưng đến gần cô, “Thật ra thì. . . . . . anh muốn,em đã sớm rất rõ ràng!”
Tinh tế nghe sẽ phát hiện,khi hắn đang nói những lời này thanh âm kích động và run rẩy ,đợi nhiều năm… cuối cùng đợi được những lời này,tâm tình của hắn chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung:vui vẻ,cho dù những lời này của cô nói ra là hắn tính kế.
Bất quá lúc này Hứa Lưu Liễm bởi vì men say và khổ sở đau lòng chiếm lấn không nghe được hắn nói gì,cô chỉ ngất nấc một cái thấy hắn lấy ra một phần hiệp nghị cho cô,cô nhìn cũng không nhìn liền ký tên lên,hiện tại chỉ cần có thể cứu cha cô,cô cái gì cũng không quan tâm.
Cô ký xong liền say ngã xuống trong lòng ngực hắn,cô thậm chí cũng không có hoài nghi ở trước cửa Hứa gia “Vô tình gặp được” tại sao hắn lại có một phần hiệp nghị làm tốt như vậy.
Cô chẳng qua là cảm thấy dù sao người cũng đã cho hắn, nếu không bất quá lần nữa dâng lên thân thể của cô đi,cô đã không có cái gì tốt để e ngại. Sau này cô mới biết được, hắn muốn không phải chỉ là thân thể của cô mà còn muốn cô cả đời gắn bó ở cùng với nhau.