Chương :Tiểu Ngải manh chuyện
Thật ra Hứa Lưu Liễm mặc dù nói muốn sinh con trai nhưng trên thực tế trong lòng chưa chuẩn bị mang thai lần hai,cô lo lắng hơn chính là cảm nhận của Lục Ngải Liễm,con bé dính Lục Chu Việt như vậy,nếu như bọn họ có thêm một đứa con chia sẽ tình yêu của bố,không biết con bé có thể tiếp nhận hay không,bởi vì con bé thật sự quá dính Lục Chu Việt.
Buổi tối ngày nào đó,cô đang trong phòng bếp bận lo bữa tối cho hai cha con,cửa phòng bếp được nhẹ nhàng mở,một bóng người nhỏ nhắn len đi vào,mặc một váy liền áo kiểu công chúa,trên đầu tết hai bím tóc nhỏ rất hợp với bộ quần áo,cô tối nay đến nhà trẻ đón con nghe cô giáo dạy con cô nói,con cô không chịu cho cô giáo tết bím tóc,khiến cho cô dở khóc dở cười.
Cô cho rằng chủ phạm là người mẹ nuôi kia,con bé cố chấp ăn mặc chẳng ra gì,tính tình bướng bỉnh như Hạ Vi Lương,cô không khỏi oán hận nghĩ:Chắc lúc cô mang thai bị Hạ Vi Lương độc hại quá sâu,cho nên khiến cho tính tình Tiểu Ngải cùng Hạ Vi Lương tựa như mẹ con.
Nhưng bất kể tính cách con bé giống ai,bất kể hình dạng con bé giống ai,con bé thủy chung là Tiểu công chúa của Hứa Lưu Liễm.
Cô buộc tạp dề ngang hông,quay đầu lại khom lưng nhẹ giọng nói Tiểu công chúa đang hờn dỗi.
“Bảo bối,cơm sắp xong rồi,con ra ngoài trước nha…hoặc con gọi điện thoại hỏi ba mấy giờ về nhà?”
Manh Tiểu Ngải năm nay hơn ba tuổi,trí nhớ rất tốt đã sớm nhớ số điện thoại Lục Chu Việt,động một chút là gọi điện cho hắn,nhất là khi Hứa Lưu Liễm không làm thuận theo cô,liền gọi điện thoại tố cáo hắn,mặc dù con bé nói chuyện chưa được rõ ràng,nhưng con bé có bản lãnh làm cho Lục Chu Việt biết nó chịu ủy khuất, tỷ như khóc thật lớn.
Lúc này Manh Tiểu Ngải đang vểnh cái miệng nhỏ nhắn không vui,cô vốn đang có chuyện muốn kháng nghị với Hứa Lưu Liễm,kết quả vừa nghe nói gọi điện thoại cho Lục Chu Việt,vội vàng lắc lắc cái mông nhỏ vui sướng hài lòng đi ra ngoài,sau đó Hứa Lưu Liễm lập tức nghe được con bé ở bên ngoài phòng khách dùng điện thoại riêng gọi cho Lục Chu Việt,giọng nói mềm yếu làm cho người ta nghe cũng mềm lòng.
Quả nhiên không biết Lục Chu Việt nói gì,chọc cho con bé cười khanh khách không ngừng,người nho nhỏ ngả bên cạnh ghế sa lon,khuôn mặt nhỏ nhắn cười rực rỡ như hoa,cô nấu xong bưng ra hai người vẫn chưa cúp điện thoại,cô thật không biết một người đàn ông hơn ba mươi tuổi cùng một tiểu nha đầu ba tuổi nói không rõ có cái gì để nói,thế mà có thể nói lâu như vậy.
Manh Tiểu Ngải nhìn thấy cô ra ngoài,vội vã nói tạm biệt với Lục Chu Việt liền cúp điện thoại,sau đó đứng trên ghế sa lon đắc ý nhìn cô khoe khoang.
“Ba ba mới nói,ba sẽ mua cho con một búp bê thật lớn!”
Hứa Lưu Liễm nhất thời xấu hổ,nha đầu này không biết đã tố cáo với hắn lúc nào? Mấy hôm trước lúc đưa con bé đi dạo phố,con bé thấy một búp bê xinh đẹp,sống chết đòi mua,cô thì cảm thấy đồ chơi ở nhà rất nhiều,sinh nhật hàng năm hoặc có lễ gì đều có nhiều người tặng quà,trong phòng nhỏ giờ đây chất toàn đồ chơi, cho nên cô cảm thấy không cần thiết mua quá lãng phí,mặc dù dựa theo điều kiện kinh tế của cô hoàn toàn không cần quan tâm những thứ này,nhưng cô cảm thấy nên để cho con bé biết tiết kiệm không phải muốn gì thì mua bằng được,kết quả lúc trở về con bé cong cái miệng nhỏ nhắn.
Cho nên giờ phút cô nghe Lục Chu Việt nói mua đồ chơi cho con cô thì biết con cô mới cáo trạng,vừa muốn hé miệng nói mấy câu,cô từ trước đến giờ luôn giữ hình tượng người mẹ mẫu mực,lại thấy con bé phồng lên cái miệng nhỏ nhắn nghiêm chỉnh nhìn cô nói.
“Mẹ,chúng ta thương lượng chuyện này được không?”
“Chuyện gì?”
Hứa Lưu Liễm nén lời mình định nói xuống trả lời con,Manh Tiểu Ngải đầu tiên cẩn thận nhìn cô,sau đó giống như quyết tâm việc gì mở miệng.
“Con muốn đổi tên!”
“Tại sao?”
Hứa Lưu Liễm cau mày,tên hay vậy tại sao muốn đổi? Suy nghĩ của nhóc con này cô càng ngày càng không hiểu,nhớ tới phong cách hoàn toàn theo truyền thống “tốt đẹp” của Hạ tác giả_ Hạ Vi Lương .
“Con không thích tên này,mỗi lần ba ba gọi cảm giác thật kỳ quái. . . . . .”
Manh Tiểu Ngải còn nhỏ tuổi không biết làm sao biểu đạt mình,chỉ có biết ăn dấm,ba ba mỗi lần gọi tên cô cô đều thấy đầu tê dại,điều này làm cho cô rất không thoải mái.
.
Lục Ngải Liễm,Lục Ngải Liễm,ai nha,càng nghe càng khó chịu,càng nghe càng cảm thấy ba ba đang nói yêu ai đó,ghét.
“Vậy con muốn gọi tên gì?”
Hứa Lưu Liễm đã nghe được con mình có ý gì,không khỏi buồn cười ngồi xổm xuống nhìn con hỏi,con nghiêng đầu nhỏ nghĩ nửa ngày,mới vô cùng phiền não mở miệng.
“Con cũng không biết,con chỉ muốn nghe ba ba nói rất yêu con!”
Hứa Lưu Liễm đứng dậy,cười ném cho con bé một câu.
“Vậy cứ gọi con là bảo bối của Lục Chu Việt”
Tiểu nha đầu lại vễnh miệng.
“Hừ! Cũng biết mẹ không đồng ý,một lát con nói chuyện với ba!”
Hứa Lưu Liễm quả thực dở khóc dở cười.
“Không phải mẹ không đồng ý,mà là tên này do chính ba đặt cho con,đổi hay không đổi phải do ba con đồng ý mới được,mẹ nói cũng không được gì!”
Manh Tiểu Ngải vừa nghe tên của mình do ba đặt cho,nhất thời lộ vẻ do dự,nhìn cô hoài nghi hỏi.
“Thật không?”
“Không tin một con đi hỏi ba đi!”
Cô nói xong cũng tính xoay người đi vào phòng bếp tiếp tục làm những món khác,tiểu bảo bối vội vàng từ sau lưng cô chạy tới,túm áo cô lấy lòng gọi cô.
“Mẹ mẹ!”
Cô nhịn xuống nụ cười khóe miệng,sau đó xoay người khom lưng bế con lên.
“Chuyện gì vậy bảo bối?”
Manh Tiểu Ngảilúng túng ôm cổ mẹ mình làm nũng.
“Con không muốn đổi tên nữa,chuyện vừa rồi mẹ đừng nói với ba được không?”
“Được!”
Hứa Lưu Liễm đồng ý vô cùng vui vẻ,Manh Tiểu Ngải lập tức vui vẻ ôm cô hôn vài cái lên mặt.
“Mẹ mẹ thật tốt,con yêu mẹ!”
Một giây sau Hứa Lưu Liễm cũng chuyển đề tài .
“Chỉ cần con sau này không tố cáo với ba,mẹ liền đồng ý với con!”
Manh Tiểu Ngải bị lời mẹ vừa nói vẻ mặt đã sắp khóc lên,mắt to ngấn nước mắt nháy nháy hết sức ủy khuất nhìn cô,cuối cùng yếu ớt trả lời.
“Được rồi!”
So với phá hỏng hình tượng của cô trong lòng ba,không tố cáo đồ mình muốn mua đồ cô vẫn có thể chịu được.
“Đây mới là con gái ngoan của mẹ!”
Hứa Lưu Liễm cũng hôn con một cái,cô luôn có biện pháp để con bỏ thói xấu.Một lát nữa cô cũng cho người đàn ông kia một khóa giáo huấn,sau này không được quá nuông chiều còn bé,ở chổ Đổng Vân cũng nuông chiều,ở bên Hứa Định Biên cũng nuông chiều,còn như vậy nữa không biết con bé sau này sẽ ra sao.
Ngày nào đó Hạ Vi Lương đến nhà Hứa Lưu Liễm ăn ké,mới vừa vào nhà đã bị Manh Tiểu Ngải ôm lấy,Hạ Vi Lương ôm con bé vòng nhiều vòng,làm Manh Tiểu Ngải hưng phấn cười ha ha,Lục Chu Việt mặt đen đi tới,một tay đoạt lấy Manh Tiểu Ngải từ trong tay Hạ Vi Lương.
“Hạ Vi Lương,một mình em điên cũng thôi,đừng làm con tôi cũng như vậy!”
Hạ Vi Lương rất tức giận.
“Cắt! Điều này có thể trách tôi sao? Không phải về phía anh quá khùng hay sao! Ha ha!”
Sau khi cô nói xong đắc ý cười ha ha,Lục Chu Việt bên cạnh nháy mắt sắc mặt khó coi ôm con lên lầu.
Chỉ là Hạ Vi Lương cùng Hứa Lưu Liễm mới nói chuyện được một lát,Manh Tiểu Ngải liền vọt vào, thần bí hề hề nói với cô.
“Dì Vi Lương ơi,dì đi ra ngoài,con có chuyện muốn nói với dì!”
“Nói chuyện gì? Ở chỗ này không thể nói sao?”
Hạ Vi Lương rất buồn bực, Hứa Lưu Liễm không để ý lắm,con bé nhìn Hứa Lưu Liễm một chút rồi kéo Hạ Vi Lương đi ra ngoài.
Hạ Vi Lương ngồi xổm xuống chỉ thấy con bé chu cái miệng nhỏ nhắn tới nói nhỏ bên tai cô.
“Ba ba con ngày hôm qua khi dễ mẹ con đấy!”
“Sao?”
Hạ Vi Lương tuyệt đối không tin,theo cô thấy chỉ có Hứa Lưu Liễm khi dễ Lục Chu Việt,chứ Lục Chu Việt làm sao có thể khi dễ Hứa Lưu Liễm? Hắn yêu cô còn không đủ nữa !
“Thật!”
Manh Tiểu Ngải thấy cô không tin,dậm chân rất nghiêm túc nói.
“Con tối hôm qua nghe thấy trong phòng hai người,mẹ mẹ không ngừng rên la,xem ra rất khó chịu,đó không phải là ba ba khi dễ mẹ sao?”
Manh Tiểu Ngải trong vô cùng sung sướng,ba ba khi dễ mụ mụ,đại biểu ba ba sẽ không thích mẹ nữa,ba ba sẽ thích cô nhiều thêm một chút.
Hạ Vi Lương nghe thiếu chút nữa không có phun chết, hít sâu vài hơi mới nhịn được vọng động cất tiếng cười to,sau đó sờ sờ mái tóc ngắn của Manh Tiểu Ngãi.
“Tiểu Ngải này,dì nói cho con biết,ba ba của con. . . . . .”
Hạ Vi Lương nghĩ nên tìm từ ngữ thích hợp giải thích cùng con bé.
“Ba con không phải khi dễ mẹ con,bao con . . . . . . . . . . . đang yêu mẹ con!”
Hai người kia thật là,con cũng đã lớn,buổi tối cũng nên chú ý chút,cũng đã có tuổi mà cứ như thanh niên làm mạnh vậy,lão Lục không sợ gãy thắt lưng sao!
Lời cô vừa nói ra,chỉ thấy đôi mắt to của Manh Tiểu Ngải trong nháy mắt tràn đầy nước mắt,sau đó nhanh chóng khóc rống thật lớn.