Chương : Bách độc xâm thể
Trong khoang máy bay người đã đi không còn nhiều lắm,cô không thể nhìn nổi khom lưng nhẹ giọng mở miệng, “Lục tổng? Lục tổng?”
Chẳng qua là cô không nghĩ tới cô cẩn thận gọi vài tiếng,hắn không có tỉnh ngược lại làm cô gái bên cạnh thức tỉnh,cô có chút còn buồn ngủ nghiêng đầu thấy mình bị hắn ôm ở trong ngực,nhất thời tức giận đến dường như lấy một tay đẩy hắn ra lớn tiếng chỉ trích, “Lục Chu Việt,anh vô sỉ!”
Cô hét câu này hắn dĩ nhiên cũng đi theo tỉnh lại,trên khuôn mặt anh tuấn mang theo mới vừa tỉnh ngủ, Lâm San Ni cảm giác mặt mình thoáng đỏ bừng,cô thừa nhận dáng vẻ này của hắn đối với bất kỳ cô gái nào mà nói cũng là trí mạng hấp dẫn, chỉ trừ giờ phút này cô bé ngồi đối diện trợn mắt nhìn hắn.
Cô nhìn thấy hắn bởi vì cô bé kia chỉ trích mà khẽ trầm mặt,có chút nhìn không được quay đầu đi ra ngoài, tình cảnh như vậy làm cho cô nhớ tới lời ca kia: Yêu hắn si tâm với hắn, hắn vì một người hắn yêu cam tâm bi thương.
Phía sau truyền đến một tiếng hừ lạnh tức giận, sau đó có tiếng bước chân cô chạy đến,cô nghe được giọng hắn có chút chua xót rồi lại lấy lòng ở phía sau vang lên,
“Lưu Liễm, ngồi xe của anh,anh đưa em trở về!”
“Không cần anh mèo khóc chuột giả từ bi!”
Cô bé kia không chút nào cảm kích đáp lại một câu vội vã từ bên người cô chạy qua, đầu cũng chưa từng quay lại tựa hồ bọn họ đều là ôn dịch.
Lâm San Ni quay đầu lại nhìn thoáng qua,chỉ thấy người đàn ông cả ngày hăng hái không ai bì nổi đang đứng dậy từ chỗ ngồi , hắn cúi đầu cô nhìn không rõ hắn cảm xúc trong mắt, chỉ cảm thấy chung quanh hắn thật vắng vẻ.
Hứa Lưu Liễm một đường chạy như điên lao ra đại sảnh phi trường chạy lên xe taxi sau mới thở phào nhẹ nhõm một hơi,nhưng vừa nghĩ tới hình ảnh khi mình tỉnh lại bị người đàn ông kia ôm,đáy lòng ngăn không được khó chịu và bị đè nén.
Sự xuất hiện của hắn làm cho cô nhớ tới buổi tối sốt cao kia,làm cho cô nhớ tới tờ giấy ghi lời bá đạo còn xưng là bạn cũ, hình ảnh đêm đó người đàn ông kia dần dần trùng hợp cùng dáng người hắn, nhưng cô không có đầy đủ căn cứ chính xác chứng minh người đàn ông chính là hắn,cô nhức đầu xoa trán tựa vào xe phía sau chỗ ngồi taxi.
Hắn rốt cuộc muốn làm gì? Bên cạnh hắn chẳng lẽ không có phụ nữ sao? Tại sao muốn dây dưa không nghỉ đối với cô một cô gái không yêu hắn? Hay nói hắn thích chẳng qua loại trò chơi chinh phục?
Nhưng cô mặc dù nghĩ như vậy,nhưng trí nhớ chôn sâu ở ba năm trung học đệ nhị cấp kia hắn che chở cô bỗng nhiên thoáng cái chui ra,đem tất cả nghi vấn của cô lật đổ,cô thiếu chút nữa thét chói tai lên tiếng,không thể làm gì khác hơn là không ngừng an ủi mình, không! Không! Bọn họ hôm nay nhất định là ngẫu nhiên gặp mà thôi, chẳng qua là ngẫu nhiên gặp mà thôi. . . . . .
Thật ra thì cô vẫn trốn tránh hắn,vẫn bài xích hắn, bất quá là không muốn thừa nhận hắn yêu cô mà thôi. Bởi vì hắn yêu, bá đạo, ích kỷ, cuồng vọng,gây nên đau khổ cho cô và Trần Thanh Sở,điều này làm cho cô mỗi lần nhớ tới luôn là hận đến tim phổi cũng đau .
Cô muốn yêu là hai bên đều có ý với nhau, mà không phải bá đạo nắm trong tay. Cho nên cô với hắn như thế nào cũng không thích hợp,không chỉ là bởi vì … chút ít này, cũng bởi vì từng nói không dễ dàng yêu phụ nữ nhất định là bởi vì yêu sâu đậm,nhìn như bách độc bất xâm thật ra thì đã sớm bách độc xâm thể.