Chương :Có thể có
Lục Chu Việt sắc mặt khó coi ngồi xuống ghế salon,Hạ Vi Lương mặc chỉnh tề đi ra,đầu tóc cũng đã được chải gọn,mái tóc đen nhánh dài đến lưng,mặc một cái quần rất văn nghệ,mặc như vậy thật có chút ít khí chất nam nữ thanh niên.
Cô cười hì hì nhìn sang Lục Chu Việt
“Chào,hai ngươi từ từ nói chuyện Hmm,đừng hủy cái phòng nhỏ nhắn của tôi là được,tôi có tiệc nên ra ngoài ăn!”
Lục Chu Việt bị cô nói”chào”một tiếng muốn nổi da gà,hơn nữa cộng thêm vẻ mặt vui khi người khác gặp hoa,cho nên hắn trợn mắt nhìn cô tức giận trả lời một câu.
Hạ Vi Lương lại đi tới phòng bếp nói chuyện với Hứa Lưu Liễm,Hứa Lưu Liễm nắm lại tay cô.
“Tớ nói cậu cố ý phải không,tại sao vừa rồi không nghe cậu nói ra ngoài ăn?”
Cô không muốn một mình đối mặt hắn,dù sao giữa bọn họ không có chuyện gì để nói.
Hạ Vi Lương vỗ lên tay cô,nhỏ giọng nói.
“Được rồi được rồi,tớ nói cậu cũng đừng ầm ĩ chuyện này quá,thật là!Cậu không phải không biết bên ngoài có bao nhiêu phụ nữ đứng xếp hàng chờ hắn? Cậu tiếp tục chiến tranh lạnh,cẩn thận hắn ở bên ngoài quen người khác đấy!”
Hứa Lưu Liễm bị lời Hạ Vi Lương nói hoàn toàn không đứng về phía mình tức muốn chết,vì hắn ưu tú mà ngày ngày cô phải xem hắn như vua sao? Hừ,Nếu hắn chán ghét cô không thích cô bỏ cô ra ngoài tìm người phụ nữ khác,người nào cách hắn thì không thể sống a,thật là!
Cô trừng mắt liếc Hạ Vi Lương,tức hừ hừ xoay người tiếp tục xào món ăn của mình.Nhưng trong lòng cảm thấy có cái gì khó chịu,tựa hồ có món gì ngăn ở đó, không thể đi lên cũng không thể xuống,cho nên thời điểm cô xào xong món ăn đem lên bàn tâm trạng không tốt hơn bao nhiêu.
“Thái độ đây của em là gì!”
Lục Chu Việt nhìn tỏ vẻ xa cách không khỏi trầm giọng hỏi cô,hai người bọn họ không phải ầm ĩ chuyện riêng ư,hai người ở nhà mình giải quyết không được sao? Có cần thiết khiến ọi người đều biết? Còn chạy tới Hạ Vi Lương tố khổ!
Hứa Lưu Liễm hừ lạnh một tiếng.
“Thì thái độ này,thích hay không thích cũng không phải làm cho anh!”
“Em đến đây cho anh!”
Lục Chu Việt bị cô sặc,vươn tay ra kéo một cái về phía mình,chân cô đứng không vững bị ngã lên người hắn bị hắn ôm mạnh,mặc dù bị chế trụ nhưng cô vẫn không phục,ngước khuôn mặt nhỏ nhắn cố chấp khiêu khích hắn.
“Hừ! Anh không phải muốn giống tối hôm qua dùng sức mạnh chứ?”
Lục Chu Việt nhìn chằm chằm cô,tàn bạo nói.
“Hứa Lưu Liễm,anh thật muốn bóp chết em!”
Cô không hề nghĩ ngợi bậc thốt.
“Được,có bản lãnh anh bóp chết em đi,bóp chết em anh có thể tìm người dịu dàng khác,không phải chê em cố chấp không phải cảm thấy em không đủ dịu ngoan cái gì cũng không chịu nghe anh sao,đừng cho rằng em không biết anh đang nghĩ gì!”
Những lời này vừa nói ra khỏi miệng Hứa Lưu Liễm cũng cảm giác mình có chút cố tình gây sự,cô thừa nhận những lời ban nãy Hạ Vi Lương nói hoàn khiến cô lật úp bình dấm chua,cô vừa nghĩ tới hắn cả ngày bên ngoài đối mặt không ít phụ nữ,đã cảm thấy hoảng hốt bất an,đã cảm thấy trong lòng không vui,cho nên lúc nói không lựa lời.
Lục Chu Việt đã bị cô làm tức nổ phổi,hắn không biết cô tại sao bỗng nhiên nghĩ tới những chuyện lộn xộn kia,dùng lực đẩy ngã cô ra phía sau ghế sa lon cúi người lại gần,đang nhích tới gần cô trong nháy mắt đã nhận ra trong mắt cô bối rối bất an,điều này làm cho trong lòng hắn đau nhói.
Hắn nhìn chăm chú vào cô,ánh mắt lợi hại như muốn xuyên thấu nội tâm của cô.
“Lưu Liễm,em đang sợ chuyện gì?”
“Em ——”
Hứa Lưu Liễm muốn mở miệng nói cái gì đó,nhưng bỗng nhiên nghẹn ngào.
Cô muốn nói cô sợ có một ngày hắn sẽ rời khỏi cô,sợ hắn có một ngày giống những người ông thành công sự nghiệp cùng ưu tú khác,ở bên ngoài nuôi Tiểu Tam bao tình nhân,mặc dù hắn yêu cô nhưng chỉ tình yêu thôi không đủ,bọn họ phải đi qua không phải ngắn ngủn ba năm năm năm mà là cả cuộc đời,bên ngoài có vô số phụ nữ mọi người phong tình vạn chủng cộng thêm có ý với hắn.
Lục Chu Việt cơ hồ đã có thể theo ánh mắt tránh né nhìn ra trong lòng cô,tim hắn không khỏi dần dần mềm mại,hắn nhìn mắt cô thay cô nói ra lời trong lòng của mình.
“Em đang sợ anh rời khỏi em,vứt bỏ em!”
Cô cắn môi cam chịu,hắn không khỏi giơ tay lên nhẹ nhàng gõ vào trán cô thấy buồn cười.
“Hứa Lưu Liễm,em là cô gái ngốc,em chẳng lẽ không có đầu óc sao? Từ một khắc anh yêu em cho đến bây giờ,trong những năm qua dạng phụ nữ gì anh chưa từng thấy,nếu anh muốn yêu người khác còn cần dây dưa với em đến bây giờ sao?”
Hứa Lưu Liễm nghe hắn nói có chút thẹn thùng,đẩy hắn ra ngồi dậy cúi đầu vuốt vuốt vạt áo của mình,thời điểm người ta mất lý trí làm gì còn suy nghĩ, hắn tự tay tới ôm cô.
“Lưu Liễm,chúng ta sau này không cãi nhau có được không? Anh tôn trọng quyết định em không từ chức,nhưng em cũng phải đồng ý với anh,tận lực ít đi công trường,nếu như không thể không đi nhất định phải chú ý an toàn,được không?”
Nếu như hắn nói lời bá đạo sẽ làm cô không có cảm giác an toàn,vậy hắn sau này sẽ chú ý điểm này,xem như vì cô cũng tốt.
Cô có chút không tin quay đầu nhìn hắn.
“Thật không?”
Hắn tại sao không bá đạo? Bỗng nhiên trở nên tốt như vậy?
“Thật không!”
Lần nào đến cuối cùng cũng là hắn nhận thua,hắn đúng là không nỡ nhìn cô thương tâm,Hứa Lưu Liễm thu hồi tầm mắt của mình có chút mất tự nhiên nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Vậy anh sau này không nên động một chút là dùng ‘ sức mạnh ’ giải quyết vấn đề!”
Nhìn cô đã dần dần chịu yên,Lục Chu Việt tâm trạng cũng đi theo rất tốt,tiến đến ở bên tai cô thấp giọng nói.
“Em chẳng lẽ không biết đàn ông mỗi khi tức giận thích dùng phương thức này chinh phục phụ nữ sao?”
Cô giận trừng hắn.
“Nói như vậy,anh không thay đổi điểm này được?”
“Đổi! Đổi! Nhất định đổi!”
Lục Chu Việt ngoài miệng luôn miệng đồng ý,trong lòng vẫn đang suy nghĩ,đàn ông ở phương diện kia có thể từ bỏ sao? Hứa đại tiểu thư sắc mặt lúc này mới thay đổi.
Đem chiếc đũa đưa cho hắn tính để hắn ăn cơm,hắn mặc dù nhận lấy nhưng giọng nói có chút cầu khẩn.
“Bà xã,chúng ta về nhà có được không? Anh không thích ở nhà người khác,về nhà anh nấu món khác cho em!”
Hắn nói một câu “bà xã”,khiến Hứa Lưu Liễm cả người run rẩy,hai chữ đơn giản đã hoàn toàn thay đổi quan hệ giữa hai người,mặc dù trước đó hai người đã đi đăng ký một lần nữa,nhưng cô lại chưa bao giờ chân chính xem mình vợ hắn. Giờ phút này hắn một tiếng bà xã làm cô thức tỉnh,cô lúc này mới bắt đầu ý thức vai trò của mình sau này,mặc dù nói lúc trước hắn từng chân thành tha thiết nói yêu cô,nhưng cũng không bằng một câu bà xã để cô lệ nóng doanh tròng,cô dựa vào lòng ngực hắn nhẹ nhàng gật đầu.
“Ừ, chúng ta về nhà!”
Trở về nhà của bọn họ!
Ngày hôm sau,hai người cùng lên núi thăm Đổng Vân,đường núi quanh co phức tạp,mặc dù phong cảnh thanh u nhưng cô nhanh chóng thở hồng hộc,sau hơn phân nửa đoạn đường còn lại cơ hồ là hắn ôm cô leo đi lên,cô gục trên lưng hắn vuốt vuốt nút áo rất băn khoăn,hắn cho cô tối hậu thư.
“Bắt đầu từ ngày mai,mỗi ngày sáng sớm em phải dậy sớm chạy bộ với anh!”
Cô lập tức tán thành.
“Được thôi,chỉ cần buổi tối anh không hành hạ em,em nhất định sẽ dậy sớm chạy bộ!”
Hừ! Ai sợ ai nha!
Hai người cười cười nói nói cãi nhau ầm ĩ đã đến đỉnh núi,Đổng Vân đã sớm chờ ở nơi đó,thấy hai người ở chung một chỗ ấm áp ngọt ngào,bà cũng thoải mái nở nụ cười,con trai của bà rốt cuộc có hạnh phúc thuộc về hắn.
Lục Chu Việt cùng Hứa Lưu Liễm cố gắng mời Đổng Vân xuống núi sống cùng bọn họ,bà chẳng qua cười lắc đầu.
“Mẹ hiện tại thân thể còn rất tốt,không cần các con chăm sóc,chờ sau này các con có con.Nếu cần bà già đây mẹ sẽ trông nom con giùm!”
Bà nói xong lời này Hứa Lưu Liễm có chút xấu hổ,nhưng một giây sau cô bỗng nhiên lại thét một tiếng đứng lên,Lục Chu Việt ngồi ở bên cạnh cô vội vàng kéo tay cô đến hỏi.
“Chuyện gì?”
“Em em em..”
Cô khẩn trương nói không ra lời,vừa rồi Đổng Vân nhắc tới chuyện con cái,cô mới bỗng nhiên giật mình bà dì của cô tháng này còn chưa đến,sau đó cô nghĩ đến lúc trước lần đó hắn bị cô buộc phóng ra trong cơ thể cô,không khỏi càng thêm bất an.
“Em có thể có!”