Chương :Mặt trái tin tức
Hắn đón lên điện thoại chỉ “Ờ” một tiếng liền làm lòng cô bình tĩnh lại,giọng nói của hắn trầm ổn như có loại ma lực xuyên thấu lòng cô,cô quay sang nhìn phòng ngủ Liên Tố sau nhỏ giọng nói với hắn,
“Chu Việt,em thấy sắc mặt mẹ không tốt lắm,em muốn ở nhà chăm sóc mẹ một thời gian,nên trước không thể qua nhà anh được không?”
Bên kia điện thoại quả nhiên Lục Chu Việt nghe cô nói tình huống Liên Tố không tốt lắm,tim không khỏi đập mạnh,hắn siết chặc ngón tay nắm điện thoại,tận lực làm cho giọng mình nghe bình tĩnh,
“Được,em cứ an tâm chiếu cố mẹ,chuyện hôn lễ em cái gì cũng không cần quan tâm,chỉ lo làm cô dâu xinh đẹp nhất là được!”
“Ừm. . . . . . “
Lời dịu dàng quan tâm của hắn khiến Hứa Lưu Liễm hốc mắt nóng lên,tình yêu không phải chỉ cần lời ngon tiếng ngọt mà có thể chống đỡ,mà là trong thời khắc khó khăn cả hai hiểu và ủng hộ lẫn nhau.
Lục Chu Việt cúp điện thoại của cô xong liền vội vàng liên hệ Đường Dục Hàn,để cho hắn đưa bác sĩ tới đây khám cho Liên Tố,cần phải chống đến Liên Tố thấy được hôn lễ của bọn họ,tất cả mọi người biết đây chính là tâm nguyện duy nhất của Liên Tố.
Sau đó hắn lại bắt đầu gọi điện thoại liên lạc chuyện hôn lễ,xem ra hắn có thể dùng tốc độ nhanh nhất hoàn thành hôn lễ tốt,nếu không Liên Tố có chuyện gì. . . . . . Hắn thật không dám nghĩ tiếp,không dám nghĩ sau khi Liên Tố đi cô sẽ thương tâm thế nào.
Chỉ là bọn hắn không nghĩ tới ngày hôm sau hai người lần nữa trở thành đầu đề của các truyền thông,Hứa Lưu Liễm dậy sớm làm tốt điểm tâm tính đi gọi Liên Tố rời giường đột nhiên nhận được điện thoại của Hạ Vi Lương,trong điện thoại giọng nói Hạ Vi Lương vừa vội vừa tức,
“Lưu Liễm,cậu có xem tin tức ngày hôm nay chưa?”
“Không có,tớ vừa mới làm xong điểm tâm đây!”
Cô có chút buồn bực Hạ Vi Lương tại sao tức giận thế,
“Cậu làm sao vậy? Sáng sớm đã tức thế?”
Hạ Vi Lương lại ồn ào,
“Cậu mau lên xem tin tức ngày hôm nay,ơ thật bị Trần Thanh Sở làm tức chết!”
Hạ Vi Lương vừa nói đến Trần Thanh Sở trong lòng cô nhất thời nổi lên một loại cảm giác xấu,liền vội vàng cúp điện thoại vọt tới phòng ngủ mở máy tính, tất cả tin tức đầu đề đều bị cô và Lục Chu Việc chiếm hết,cái gì”Lục Chu Việt không chừa thủ đoạn nào đoạt bạn gái học sinh ” “Lấy gia tộc sự nghiệp bức bách ép học sinh đi xa Mĩ Quốc ba năm” mặt trái tin tức đập vào mi mắt.
Cô nhớ hắn từ trước đến giờ tốt đẹp giờ lại bị những tin tức tiêu cực hủy diệt,cô cảm thấy tim trong nháy mắt giống như bị thứ gì níu lấy,không lên cũng không xuống, tiếp tục nhìn xuống nét mặt của cô từ kinh ngạc dần dần biến thành đau đớn.
Bởi vì truyền thông đăng một số hình thân mật lúc cô quen Trần Thanh Sở ,có hình hắn nhẹ nhàng hôn trán cô,cũng có hình cô tựa trong ngực của hắn cười vui vẻ, còn có hình hai người cùng nhau sóng vai đứng yên lặng nhìn về nơi xa,tóm lại chỉ là một số hình thân mật giữa người yêu hay làm.
Những hình này ngoại trừ cô có thì chỉ có Trần Thanh Sở có,mà những ảnh kia từ lúc Trần Thanh Sở đi Mĩ Quốc đã bị một mồi lửa đốt sạch sẻ,cho nên có thể đem những hình này giao cho truyền thông ,trừ Trần Thanh Sở ra không có người khác.
Cô ngồi ở chỗ đó nhìn những hình ảnh phát tán công cộng mà kinh ngạc ngẩn người,trong lòng không biết là loại cảm giác gì,chỉ cảm thấy thật buồn,vì mình cũng vì khoảng thời gian ở cùng Trần Thanh Sở,cô thậm chí hoài nghi Trần Thanh Sở hiện tại có phải là chàng trai rực rỡ như ánh mặt trời năm xưa không?
Hắn tại sao có thể như vậy? Hắn rốt cuộc muốn làm gì?Cô đã nói với hắn nên quên hết tất cả một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới,đó là trước khi kết hôn cô nói rõ,chẳng lẽ hắn nhìn cô khó xử thì hắn mới vui vẻ sao?
Hạ Vi Lương lại gọi điện tới,cô có chút mờ mịt đón nghe,Hạ Vi Lương giọng nói tương đối tức giận,
“Lưu Liễm,cậu có khỏe không? Tớ đã nói Trần Thanh Sở không phải là người tốt,hiện tại rốt cục hiện nguyên hình!”
Hứa Lưu Liễm hốc mắt chua xót,ủy khuất,mang theo tiếng khóc nức nở lên án,
“Hạ Vi Lương,cậu đây là đang gián tiếp nói tớ lúc trước bị mù sao?”
Kể từ lần trước Trần Thanh Sở bị tai nạn xe cộ,ở bệnh viện bị hắn lợi dụng cô đã đau thấu tim,hôm nay hắn lại đối vô như vậy,cô thật rất muốn khóc lớn một trận chia buồn mình giao ra mấy năm qua.
Hạ Vi Lương giật mình bản thân nói có chút không lịch sự,vội vàng an ủi cô,
“Không có không có không có,ý tớ tuyệt đối không phải là vậy,hơn nữa bây giờ nhìn rõ cũng không muộn,lúc này thấy rõ mặt thật của hắn,vừa lúc xúc tiến tình cảm giữa cậu và lão Lục!”
Hứa Lưu Liễm vẫn rơi nước mắt,bên ngoài truyền đến giọng Liên Tố,
“Tiểu Liễm?”
“Điểm tâm cũng đã làm xong,tại sao không ra đây ăn,nếu không sẽ nguội đấy!”
Thanh âm Liên Tố càng ngày càng gần,tựa hồ đang đi đến gần phòng cô,cô vội vàng sờ soạng lung tung lau nước mắt nói với Hạ Vi Lương ,
“Không nói nữa,mẹ tớ đã dậy!”
Sau đó liền cúp điện thoại đóng máy tính vội vã ra ngoài,Liên Tố thân thể vốn không tốt,nếu thấy chuyện này nhất định tức không ít,hay là tạm thời dấm bà đi, chỉ mong chuyện này sẽ không làm quá lớn.
Liên Tố thấy vẻ mặt cô rất tệ,lo lắng hỏi cô,
“Hôm nay tại sao đổi lại sắc mặt con không tốt lắm?”
Cô nhẹ nhàng rũ mắt xuống che dấu mắt mình,
“Có thể tối hôm qua ngủ không ngon. . . . . .”
Liên Tố nhìn mặt cô một lát bỗng nhiên sâu kín nói ra một câu,
“Không phải con bị chứng sợ hãi trước hôn nhân chứ?”
Cô cảm thấy Liên Tố suy đoán có chút buồn cười,
“Mẹ,con sợ cái gì nha,chúng con ở bên nhau đã lâu như vậy,kết hôn chỉ là hình thức mà thôi!”
Sợ Liên Tố tiếp tục hỏi tiếp cô vội vàng chuyển hướng đề tài,
“Đúng rồi mẹ,tình trạng mẹ hôm nay thế nào? Có muốn đến bệnh viện hay không?”
Liên Tố nhìn cô cười cười,
“Con không nhìn ra hôm nay mẹ rất khá sao,ngày hôm qua có thể bị cảm chút ít thôi!”
“Vậy thì tốt!”
Hứa Lưu Liễm gật đầu, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô nói,
“Mẹ,mẹ cũng biết,mùa đông bệnh suyễn hay tái phát,nếu có gì khó chịu nhất định phải nói cho con biết!”
“Mẹ biết,con cũng đừng tối ngày lo những chuyện này,phải lo làm tốt cô dâu mới đúng!”
Liên Tố vừa nói vậy cô không khỏi nhớ đến tin tức kia,cúi đầu vội vã ăn xong điểm tâm sau cô trở về phòng ngủ của mình.
Đứng ở nơi đó do dự thật lâu,rồi gọi điện cho Trần Thanh,Trần Thanh Sở nghe được điện thoại của cô dường như rất là vui mừng,cô chẳng qua hờ hững hỏi, “Anh tại sao phải làm như vậy?”
Trần Thanh Sở trầm mặc,sau đó mở miệng trong giọng nói tràn đầy chân thành,
“Lưu Liễm,anh chỉ muốn tốt cho em,em không biết hắn hèn hạ cỡ nào——”
Hứa Lưu Liễm không đợi hắn nói xong liền cắt đứt,
“Trần Thanh Sở,bất kể anh ấy hèn hạ bao nhiêu,bất kể anh ấy vì đoạt được em không chừa thủ đoạn nào,bất kể anh hận anh ấy cỡ nào,nhưng hiện tại em đã yêu hắn!”
Những lời này nói xong ngay cả chính cô cũng có chút kinh ngạc,cô chưa bao giờ biểu đạt tình cảm của mình đối với hắn trước mặt người khác,mặc dù chính cô trong lòng đã chấp nhận chuyện yêu hắn,nhưng chẳng bao giờ chính miệng nói ra,đối với người khác không có,đối với hắn càng không có.
“Em nói gì? Em yêu hắn?”
Trần Thanh Sở thanh âm lại càng đau đớn không dứt,cô trước kia đã nói với hắn,nói là muốn quên tất cả một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới,nhưng hắn không nghĩ tới cô nói yêu người đàn ông kia rồi?
Điều này làm cho trong lòng hắn càng thêm hận người kia,thật ra thì hắn nhiều lần gặp phải bọn họ,thấy hình ảnh ngọt ngào hài hòa giữa tên kia và cô,nhưng hắn vẫn lừa mình dối người lựa chọn không chịu tin tưởng.Hắn không tin cô hiền lành lại có thể yêu ác ma hèn hạ vô sỉ vì đạt được mục đích không chừa thủ đoạn nào!
“Đúng vậy,em yêu hắn,qua nhiều năm như vậy vẫn theo bên cạnh em yên lặng quan tâm giúp đỡ em,em không biết từ lúc nào đã yêu anh ấy!”
Hứa Lưu Liễm lần nữa kiên định trả lời hắn một lần, sau đó lại có chút khẩn cầu nói,
“Cho nên anh đừng làm những chuyện này nữa? Em xin anh để cho em một cuộc sống yên tĩnh vui vẻ? Thanh Sở, có một số việc không phải chúng ta muốn chống lại là có thể chống lại được,tỷ như vận mệnh an bài chúng ta!”
Trần Thanh Sở thủy chung trầm mặc,nhưng cô làm sao có thể cảm giác được vết thương của hắn nỗi đau của hắn còn có hắn không cam lòng? Không phải là cô muốn vứt bỏ hắn,mà là vận mệnh không chịu cho cô cơ hội một lần nữa bắt đầu với hắn.Cuối cùng cô thở dài,
“Em không muốn trước đó chúng ta từng vui vẻ,đến hiện tại khiến cho ai nấy cũng không vui!”
Cô nói xong câu này liền cúp điện thoại.