Chương :Một lần nữa bắt đầu
Cơm tất niên ba người Lục Chu Việt cùng Đổng Vân còn có Lâm San Ni ở phòng trọ ăn uống,Lục Phương Đình có sai người giúp việc tới gọi ba người bọn họ trở về,nhưng Đổng Vân quyết tâm không chịu về,cuối cùng Lục Phương Đình đành phải từ bỏ.
Lúc ăn cơm Lục Chu Việt nhớ tới hôm nay tại khách sạn trong lúc lơ đảng liếc thấy bóng người,liền nhìn thoáng qua Lâm San Ni sau đó giống như vô ý mở miệng,
“Sunny,em hôm nay ra ngoài không đụng phải ai sao?”
Lâm San Ni có chút buồn bực nhìn hắn,
“Không có,tại sao hỏi như thế?”
“Ờ,không có gì,anh thuận miệng hỏi thôi. . . . . .”
Hắn mỉm cười bình tĩnh trước lời nói dối của mình,tại sao người kia trở lại còn chưa tới tìm cô? Thật đúng vô cùng bình thản,xem ra tính nơi nghỉ ngơi dưỡng sức tốt rồi triển khai một cuộc theo đuổi cô.
Cơm nước xong sau hắn cùng Đổng Vân xem TV một lát rồi không chịu nổi nhớ đến cô,cầm lấy điện thoại di động đi sang một bên gọi lại cho cô,bên cô có chút ầm ĩ giống như bên ngoài,tựa hồ còn kèm theo lộp bộp tiếng pháo cùng tiếng hoan hô,thanh âm cười hì hì từ đầu bên kia điện thoại truyền đến ,
“Lục lão sư,em đang cùng Vi Lương ở giữa quảng trường nhìn pháo hoa đây,anh có muốn tới không? Đẹp lắm đấy!”
Lời cô cứng rắn bật ra,thanh âm hưng phấn của Hạ Vi Lương lại vang lên,
“A a, Lưu Liễm, mau nhìn mau nhìn kia xem!”
Hạ Vi Lương hình như thấy cô đang nói điện thoại,buồn bực lầm bầm,
“Thật chịu không được hai người các ngươi tối ngày dính nhau,không phải mới ở trong khách sạn triền miên hai ngày hai đêm sao!”
Bị Hạ Vi Lương nói thế,cô gấp gáp nói,
“Anh có muốn tới đây hay không? Không đến cũng không sao,nếu đến thì gọi cho em,em cúp điện thoại trước nha Vi Lương mắng em!”
Điện thoại của cô vừa cúp hắn cuối cùng nhịn không được,cầm lấy cái chìa khóa ra cửa. Trên quảng trường rất nhiều rất nhiều người,đúng là náo nhiệt,hắn sau khi đến liền gọi điện cho cô,không đầy một lát liền thấy dáng người cô từ trong đám người chui ra,thấy hắn liền vui mừng nhào vào lòng hắn.
Hắn vội vàng vươn tay ra đón được cô,lúc này vừa lúc có pháo hoa bắn lên,nở rộ trong quảng trường,năm màu rực rỡ chói mắt làm người ta yêu thích. Kèm theo tiếng thét chói tai mọi người,trong đám người nhiều cặp nam nữ bắt đầu ôm hôn,hắn cũng kìm không được cúi người hôn môi cô … vì khí trời se lạnh nên môi cô lạnh băng.
Cô cười hì hì cười giơ tay lên ôm hông hắn,kiễng mủi chân đón nhận hắn,bốn tấm lạnh như băng dây dưa dán chặc chung một chỗ,gắng bó keo sơn khó phân thắng bại.
Thế giới quả thật rất nhỏ.
Trong bóng râm cách đó không xa,Trần Thanh Sở buông tay đứng ở nơi đó ngó chằm chằm màn trước mắt,tay bấm sâu vào trong lòng bàn tay,hắn chẳng qua phụng mệnh đưa Anna Katherine ra ngoài đi dạo hưởng thụ một chút không khí náo nhiệt tết của người Trung Quốc,chứ không nghĩ rằng vừa đến chỗ này đã đụng phải hai người bọn họ,hơn nữa còn thấy được cảnh hai người bọn họ hôn môi.
Trong lòng bắt đầu lan tràn hận thù,tại sao! Tại sao hiện tại hắn phải đi chung với người mình không yêu,mà tên kia ở chung một chỗ với cô hưởng thụ tất cả hạnh phúc vốn nên thuộc về hắn? Hắn chỉ ngĩ thôi gương mặt không khỏi có chút dử tợn.
“Anh Thanh Sở . . . . . . ?”
Mà Anna Katherine bên cạnh cũng đã nhận ra lạ thường của hắn sau theo ánh mắt nhìn qua trầm mặc không nói,trong lòng nhất thời mừng rỡ.
Nhìn vẻ mặt hạnh phúc cô gái kia,nhất định là rất yêu người đàn ông ôm cô vào trong ngực cúi đầu hôn cô,mấy ngày hôm trước ở phi trường lúc thấy bọn họ,cô đã nhìn thấy hai bọn họ nhìn nhau cười,xem ra quan hệ giữa bọn họ rất tốt,mà hôm nay vừa mới phát ra tin tức hai người đã kết hôn nữa năm trước.
Cô có thể không mừng rỡ sao? Bởi vì … cho dù anh Thanh Sở nhớ mãi không quên cô bé kia thì sao chứ,bọn họ đã không thể trở về như trước.
Trần Thanh Sở bị Anna Katherine hỏi nhất thời hồi phục tinh thần,lần nữa giương mắt dữ tợn nhìn thoáng qua hai người như cũ dây dưa ở chung một chỗ,hắn tức giận hừ lạnh một tiếng xoay người bỏ đi, mặc kệ Anna Katherine chạy theo phía sau.
Hai người Lục Chu Việt cùng Hứa Lưu Liễm bị tiếng chuông điện thoại di động của cô tách ra,bởi vì vừa rồi hai người hôn quá tập trung nên không chú ý tới Trần Thanh Sở trong bóng tối,điện thoại do Hạ Vi Lương gọi tới ,
“Ơ,Hứa Lưu Liễm,cậu đang ở chỗ nào?”
Hạ tác gia nhìn xong pháo bông vừa quay đầu lại không thấy bóng người cô,vội vàng gọi điện thoại tìm cô,cô nói với Hạ Vi Lương vị trí của mình sau cúp điện thoại.
Lục Chu Việt ôm cô vào trong ngực rũ mắt thấy gương mặt cô trắng trong thuần khiết nhẹ giọng mở miệng,
“Ngày mai đến nhà anh ăn cơm đi,mẹ anh muốn gặp em,thuận tiện đưa em đi xem một chút khu nhà ở!”
“Các người tại sao không ở chỗ bác Lục?”
Hứa Lưu Liễm có chút không hiểu,khi bắt được buồn phiền trong mắt hắn sau nhất thời đã hiểu,
“Chu Việt, có phải ba anh ông ấy không. . . . . . ?”
Lời của cô còn chưa nói hết đã bị hắn lạnh lùng cắt đứt,
“Em có thể xem ông ấy như không tồn tại!”
Cô thở dài,
“Nếu không chúng ta không cần làm hôn lễ,để tránh làm ba anh không vui. . . . . .”
Cô không cần phải có hôn lễ,nếu hiểu tâm ý hắn đối với mình,cũng dần dần thấy rõ tình cảm của mình đối với hắn,thì cứ tiếp tục sống như vậy,không nhất định phải tổ chức hôn lễ.
“Lưu Liễm,anh rất vui vì em quan tâm suy nghĩ cho anh,em cũng không cần thiết tự ủy khuất mình,anh cũng vậy sẽ không cho phép em chịu chút ủy khuất!”
Lục Chu Việt giơ tay lên đẩy ra vài sợi tán loạn trước trán cô vẻ mặt nghiêm túc nói,
“Có ít người đáng giá để chúng ta giao ra,có ít người không đáng được nó!”
Hứa Lưu Liễm thấy hắn kiên trì cũng không nói gì thêm nữa,Hạ Vi Lương thở hỗn hển tìm đến,thấy bộ dạng hai người ở chung một chỗ không khỏi tức giận lên án,
“Hứa Lưu Liễm này,cậu cũng không vừa nha? Đi ra ngoài cũng không nói với tớ một tiếng,,chị đây vừa quay đầu lại không thấy cậu liền hoảng sợ đổ mồ hôi lạnh, còn tưởng rằng cậu bị bắt cóc đấy!”
Hứa Lưu Liễm vô cùng lúng túng đến gần nói xin lỗi cô,vừa rồi nhận được điện thoại hắn cô liền đi ra,sau lại bị hắn ôm vào trong ngực hôn hồi lâu,nên quên nói với cô..
Sau đó Lục Chu Việt lái xe đưa hai người trở về,Hứa Lưu Liễm vừa vào nhà đã nhận được điện thoại Trần Thanh Sở gọi tới,cô không muốn nghe,nhưng hắn không buông tha một lần lại một lần gọi đến,cô không thể làm gì khác hơn là cố gắng nhận .
Trần Thanh Sở thanh âm rất bình tĩnh,nghe không ra tức giận,
“Lưu Liễm, ngày mai là mùng một tết,em chắc không có việc gì? Không bằng chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm thế nào?”
“Ưm. . . . . .”
Hứa Lưu Liễm rất buồn bực,ngày mai cô vốn không có chuyện gì,nhưng tối nay Lục Chu Việt mới nói với cô ngày mai đến nhà ăn cơm gặp mẹ hắn,cho nên cô có chút xin lỗi cự tuyệt Trần Thanh Sở,
“Xin lỗi Thanh Sở,ngày mai sợ rằng không được,em thật có chút chuyện!” Trần Thanh Sở vừa nghe cô cự tuyệt,cho rằng cô cố ý trốn tránh không chịu gặp hắn, cho nên không chịu bỏ qua từng bước bức bách,
“Lưu Liễm,tại sao trùng hợp ngày mai em có việc? Em có phải…đang trốn tránh anh?”
“Nào có! Thanh Sở,anh suy nghĩ quá nhiều rồi,em thật sự có chuyện,bất kể trước kia chúng ta xảy ra chuyện gì,em hiện tại như cũ xem anh như bạn!”
Cô vội vàng giải thích,giọng nói Trần Thanh Sở đều mang theo đau thương,
“Hứa Lưu Liễm,em chẳng lẽ chưa từng nghe qua một câu? Chia tay sau còn có thể làm bạn,hoặc căn bản không có có yêu,hoặc hiện tại vẫn yêu,em,em thuộc về loại nào?”
Hắn dám khẳng định hắn thuộc về loại thứ hai, nhưng còn cô?
Hứa Lưu Liễm không muốn trả lời vấn này của hắn,bởi vì cô không biết nên trả lời như thế nào,trả lời loại đầu thì quá đả thương lòng hắn,trả lời loại thứ hai thì là nói láo,bởi vì trong lòng cô hiện tại có yêu một người nhưng không phải hắn.
Trần Thanh Sở thấy cô vẫn trầm mặc không khỏi có chút thất khống,
“Hứa Lưu Liễm,đây chính là tình yêu mà em luôn miệng nói với anh sao? Đây chính là câu em nói yêu anh sao? Cả tấn công của người đàn ông kia cũng không ngăn cản được,đây chính là tình yêu của em sao?”
Hứa Lưu Liễm bị hắn liên tiếp hỏi vấn đề vẻ mặt có chút cứng ngắc,nhưng cuối cùng nhẹ nhàng mở miệng nói vào loa,
“Thanh Sở,quá khứ cũng đã qua,những khoảng thời gian tốt đẹp của chúng ta cũng không thể trở về,em nghĩ mình nên quên đi một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới, hi vọng. . . . . . anh cũng có thể làm được!”
“Hay ột câu quên mất chuyện đã qua một lần nữa bắt đầu,em chỉ muốn nói một câu nhẹ nhàng như vậy là muốn xóa bỏ quá khứ của chúng ta sao? Hứa Lưu Liễm,em thật là một cô gái nhẫn tâm!”
Trần Thanh Sở tức giận gào thét chất vấn cô.
Trần Thanh Sở không buông tha cô cũng phát hỏa,cô nhớ được mình trước kia chưa bao giờ lớn tiếng chất vấn Trần Thanh Sở ,
“Chúng ta bây giờ đến loại tình trạng này,anh còn muốn làm sao? Trần Thanh Sở,em không phải không chờ anh,trong suốt ba năm đại học,anh không phải là em, làm sao anh biết em trải qua những chuyện gì,anh có tư cách gì ở nơi đó chất vấn tình cảm em đối với anh?”