Chương :Không cần mong đợi
Phương Đông Thần vì được cấp cứu kịp thời nên không nguy hiểm đến tánh mạng,nhưng bị thương rất nặng,dù sao một thùng lớn như vậy nện vào người, hơn nữa còn từ trên cao rơi xuống,nên xương bả gãy,nội tạng có chút tổn thương.
Hứa Lưu Liễm nghe hắn thoát khỏi nguy hiểm đầu tiên trước mắt tối sầm ngất đi,Lục Chu Việt đau lòng đỡ lấy cô sau đó căn dặn người bệnh viện an bài cho cô một phòng nghỉ ngơi,hắn nhìn cô vì kinh sợ quá độ mà mặt tái nhợt không còn chút máu,trong mắt xẹt qua một tia đau xót.Đây chỉ là một người ngoài mà cô đã không chịu nổi,nếu có một ngày Liên Tố rời khỏi cô,thế giới của cô có thể mất hết hay không?
Nhẹ nhàng hôn lên trán cô,trong lòng hắn âm thầm nói với cô,
“Lưu Liễm,sau này mỗi một kiếp nạn trong cuộc đời em,anh sẽ cùng em trải qua!”
Chỉ là giờ phút này nói ra những lời này hắn lại không nghĩ đến, nếu kiếp nạn lớn nhất trong đời cô chính là hắn,thì hắn nên làm gì đây?
Lục Chu Việt đến phòng bệnh thăm Phương Đông Thần,Phương Đông Thần đã tỉnh lại nhưng sắc mặt tái nhợt yếu ớt nhìn thấy mà giật mình,hắn nhìn thấy người đó tiến vào phản ứng đầu tiên chính là hỏi,
“Cô ấy thế nào?”
“Bị chút kinh sợ,nhưng tôi đã cho người đưa cô ấy đi nghỉ ngơi”
Lục Chu Việt nhìn hắn một lát,cuối cùng nhàn nhạt mở miệng,tư vị người phụ nữ của mình được người đàn ông khác toàn tâm toàn ý yêu thương,thật không dễ chịu chút nào.
“Hôm nay thật cám ơn cậu!”
Hắn đứng bên cạnh giường bệnh Phương Đông Thần dùng giọng trịnh trọng biểu đạt lòng biết ơn của mình, nhưng một giây sau hắn lại đổi sang tư thái cường ngạnh,
“Nhưng cậu đừng tưởng rằng cậu vì cô ấy mà có thể chết,thì tôi sẽ chắp tay đưa cô ấy cho cậu!”
Có một người đàn ông nguyện ý vì người phụ nữ của hắn mất đi tánh mạng,điều này nói rõ người phụ nữ của hắn rất ưu tú, nhưng hắn sẽ không vì người đàn ông khác yêu cô sâu sắc mà buông tha cô.
Phương Đông Thần tựa tại nơi đó khóe miệng nhếch lên có chút tự giễu,
“Lục tổng,việc này thì ngài yên tâm,bởi vì tôi biết,tình huống hôm nay nếu như đổi lại là ngài,ngài cũng nhất định sẽ xả thân cứu cô ấy!”
Lục Chu Việt tâm trạng khá hơn một chút, Phương Đông Thần lại tiếp tục nói,
“Huống chi tôi cũng biết,chẳng qua cố chấp cho dù dùng máu thịt trong người cũng không thể chân chính bảo vệ cô ấy,nếu muốn chân chính bảo vệ cô ấy là đem cô ấy để sau lưng nhổ sạch tận gốc nguy hiểm,mà tôi thì không có năng lực đó!”
Đúng vậy,hắn chỉ là một người gia đình xuất thân bình thường,không có quyền thế lại không có tài phú càng không có thế lực đi bắt người cầm đầu sau vụ này, bởi vì trực giác nói cho hắn biết, chuyện này không hề đơn giản như mặt ngoài,nếu chỉ bởi vì chất lượng kiến trúc mà tranh chấp,cần gì phải bảo người đuổi theo hắn và cô tận cùng không buông?
“Phương Đông Thần,tôi hi vọng cậu là người tốt!”
Lục Chu Việt nghe hắn nói xong lời mím môi trầm mặc hồi lâu,sau đó thật sâu nhìn thoáng qua ánh mắt phức tạp Phương Đông Thần rồi mới mở miệng, hắn thật không hy vọng Phương Đông Thần vì yêu sinh hận trở thành người như Trần Thanh Sở.
Đúng vậy,có lẽ Trần Thanh Sở từng thật lòng yêu cô,nhưng hắn vì yêu sinh hận,không ngừng lợi dụng cô thương tổn cô,tình yêu hắn đối với cô đã sớm hoàn toàn thay đổi.
Phương Đông Thần làm như đoán được mấy phần ý tứ trong lời hắn,nhìn hắn thành khẩn nói,
“Nếu có người muốn thương tổn cô ấy,tôi sẽ là người đầu tiên đứng ở bên cạnh anh cùng sóng vai chiến đấu! Nhưng lúc này tôi thật lòng chúc phúc hai người có thể hạnh phúc!”
Tính cách của hắn không phải loại người cực đoan,không chiếm được thì cần phải buông tha,hắn thủy chung hiểu đạo lý này nhưng cũng có đôi khi hắn không muốn tĩnh táo đối mặt,lần này trước quỷ môn quan để cho hắn thấy rõ,giá trị tánh mạng tồn tại không chỉ có tình yêu,còn có tình bạn,tình thân, sự nghiệp.
Lục Chu Việt trong lòng rốt cục có thể thở phào nhẹ nhỏm một hơi,
“Có câu hứa hẹn này của cậu thì tôi yên tâm,cậu hãy dưỡng thương thật tốt,tôi sẽ đi thăm cô ấy một lát!”
“Lục tổng. . . . . .”
Phương Đông Thần từ phía sau lưng gọi lại hắn,hắn quay đầu lại thấy người đó có chút khó mở miệng,
“Có thể phiền ngài đừng cho cha mẹ tôi biết không,tôi không muốn bọn họ quan tâm. . . . . .”
Hắn gật đầu,vì Phương Đông Thần hiếu thuận mà cảm thấy vui mừng,
“Được,bất quá cậu cũng yên tâm,tôi đã gọi bác sĩ giỏi nhất bệnh viện chữa trị cho cậu,bảo đảm đầu mùa xuân trước khi cậu về nhà có thể hoàn toàn khang phục!”
“Cám ơn. . . . . .”
Phương Đông Thần cảm kích nói tiếng cám ơn,hắn xoay người ra khỏi phòng bệnh.
Còn chưa đi đến chỗ cô,đã nhận được điện thoại Đường Dục Hàn gọi tới,nói đã tìm được tên Vàng đầu to,hiện tại thủ hạ hắn đang nhanh chóng đưa Vàng đầu to đến bệnh viện,tranh thủ bằng tốc độ nhanh nhất để cho hắn thẩm tra,hắn cúp điện thoại trong mắt dấy lên tia tàn nhẫn bước đến phòng làm việc của Đường Dục Hàn.
Không đầy một tên Vàng đầu to kia đã bị dẫn tới,hắn hoàn toàn không nghĩ tới mình lại bị bắt nhanh như vậy,hơn nữa còn không phải thông qua cảnh sát mà thông qua hắc đạo bí mật,nhưng hắn cũng nhân lúc chuyện chưa xảy ra tìm một nơi nương tựa nổi tiếng thành phố N… một lão đại hắc đạo khác bảo vệ, không nghĩ tới phía sau Lục Chu Việt thậm chí có thế lực mạnh như vậy,dám từ nơi mình nương tựa cướp người đem về.
Những người đó chỉ nói danh hiệu Thailand”Thất.Dục”,mọi người nghe tin đã sợ mất mật,lão đại vốn đồng ý che chở hắn,trực tiếp chưa nói hai lời đã đẩy hắn ra ngoài. Cho nên lúc này hắn nhìn thấy Lục Chu Việt lạnh lùng ngồi đó, hai chân mềm nhũn quỳ xuống cầu xin tha thứ,
“Lục tổng,tôi biết sai rồi,xin ngài đại nhân không nên trách tiểu nhân xin tha tôi một mạng!”
“Hả? Ngươi sai ở đâu?”
Hắn lạnh lùng cười,cả người tản ra lạnh lẻo kinh người,Vàng đầu to đã toát mồ hôi lạnh,trong thanh âm cũng mang theo thê lương,
“Tôi không nên sai người quăng thùng lớn đó xuống ngăn cản đường đi của bọn họ,nhưng tôi thật không có ác ý,tôi cũng không muốn thùng ấy đập vào người. . . . . .”
Lục Chu Việt nghe hắn nói như vậy,chỉ cảm thấy trong lòng giống như bị hung hăng đâm một đao,hắn không dám tưởng tượng nếu như không có Phương Đông Thần,thì cái thùng lớn đã nện vào trên thân thể mảnh mai của cô vậy thì không biết thảm trạng ra sao. Hắn chỉ nghĩ nghĩ đã cảm thấy một cổ tức giận xông thẳng lên đầu,lý trí mất hết,hắn bỗng nhiên vỗ cái bàn đứng dậy,đưa tay đoạt lấy súng của những tên áp tải bên cạnh chỉ thẳng tắp vào đầu Vàng đầu to.
Vàng đầu to”Ai u” một tiếng tựu che đầu gục trên mặt đất thân thể run rẩy cầu xin tha thứ,
“Lục tổng,thật ra thì tôi là người vô tội,tôi chỉ vì bị người ta sai nên mới làm chuyện ngu xuẩn như vậy. . . . . .”
“Nói!”
Hắn vừa nói chuyện đạn đã lên cò,Vàng đầu to bị làm cho sợ đến cả người run rẩy dữ dội hơn,một chữ đều nói không ra .
Đường Dục Hàn vào lúc này phong trần mệt mỏi đẩy cửa đi đến,vừa thấy điệu bộ hắn đã vội vàng chạy đến túm lấy súng trong tay hắn,sau đó đem súng ở trong tay vuốt vuốt nhìn Vàng đầu to thoải mái nói,
“Lục lão đại,ngài là người mua bán,muốn giết người cũng đừng làm ô uế tay mình chứ,không bằng để ta cho người tay đầy máu tanh đến ra tay là được!” Vàng đầu to không mang theo một chút do dự liền nói thẳng ra tất cả,
“Đừng giết tôi đừng giết tôi,toàn bộ ta đều nói.Là một cô gái họ Ôn sai tôi làm,cô ấy nói để cô gái tên Hứa Lưu Liễm biết điều một chút,tìm đàn ông đến làm cô ấy . . . . .”
Hắn mới nói tới đây đã cảm thấy Lục Chu Việt cả người phát ra lửa giận,hắn rũ mắt xuống không dám nhìn bọn họ, nơm nớp lo sợ nói,
“Bắt cô ấy làm cái kia,sau đó chụp cảnh khỏa thân—— a ——”
Lời của hắn còn chưa nói hết,đã cảm thấy trước mặt một trận gió sắc bén thổi qua,nhưng ngay sau ngực truyền đến một trận đau nhức,hắn che ngực bay ra thật xa, Thì ra Lục Chu Việt nghe nói những ý đồ xấu với Hứa Lưu Liễm,giận giữ trực tiếp đá bay ra ngoài.
“Ôn —— Phó —— Doanh ——!”
Hắn nghiến răng nghiến lợi từng câu từng chữ đọc tên Ôn Phó Doanh,trong mắt nổi giận đạt đến cực hạn hắn có thể chịu được,lần trước cô hại Lưu Liễm bị phỏng , hắn nói muốn thu tóm điện tử Ôn thị,cô cho rằng hắn đang dù dọa cô sao.
Lần lại dám sai người làm thế với Lưu Liễm!Nếu như hôm nay không phải cái thùng đó nện vào người,nếu như cô thật bị Vàng đầu to bắt được sau đó bị lăng nhục, nếu như. . . . . .
Hắn thật không có dũng khí nghĩ tiếp,cũng không dám nghĩ tiếp,hắn hiện tại rất muốn giết người. Đường Dục Hàn là ai,đó là anh em kết bái của hắn,đương nhiên hiểu ý của hắn,nhìn về đám thủ hạ nhấc càm thoải mái nói,
“Dẫn tên đó đi,nên làm sao xử lý hắn các ngươi đã biết rõ!”
“Dạ!”
Đám người sau khi lĩnh mệnh liền kéo Vàng đầu to gào khóc thảm thiết đi xuống.
Có lẽ là thanh âm thê lương của Vàng đầu to làm Lục Chu Việt phục hồi lý trí,hắn hoàn hồn đè lại vai Đường Dục Hàn,
“Dục hàn đừng giết hắn,hãy đưa hắn đến cục cảnh sát ! Đừng giết người nữa,cậu không phải đã đồng ý cô ấy sao?”
Đường Dục Hàn vẻ mặt trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt,trong đầu bỗng hiện ra một gương mặt mềm mại vui vẻ,cô nhìn thấy hắn không chút lưu tình giết người ở trước mặt,đau lòng khóc nói với hắn,
“Dục hàn ca ca,anh đừng làm những chuyện nguy hiểm này nữa có được không,ba ba em mặc dù giao hắc đạo lại cho anh,nhưng anh cũng không nhất định phải thừa kế!”