Chương :Anh rất ghen tị
“Em mới vừa nói người tên Phương Đông Thần chính là người nói chuyện buổi trưa ?”
Hắn lúc trở lại chỉ nghe tên cô đầu tiên nói là cùng người đàn ông khác hàn quyên vui vẻ liền nổi giận căn bản không nghe tên phía sau.
Cô gật đầu,hắn lại tiếp tục hỏi,
“Hắn ở ngành nào?”
“Bộ phận thiết kế. . . . . .”
Thời điểm cô nhắc tới bộ phận thiết kế hai mắt sáng lên,bởi vì đó đó là ngành cô muốn làm nhất.
Lục Chu Việt làm như có thật gật đầu,đến bảo quản lý phòng nhân sự đem lý lịch tiểu tử kia mang lên để hắn nhìn kỹ một chút,hắn chỉ nhớ rõ lúc ấy nhân viên trình lên lý lịch người mới,hắn thấy người đó xuất thân ở Ôn Thành,học trung học đệ nhị cấp của nhà Trác Thính Phong,chỉ nhìn thêm một chút nhưng không có cẩn thận chú ý.
“Anh thật không nhớ rõ? Anh dạy chúng em ba năm nha? “
Hứa Lưu Liễm nghĩ tới Phương Đông Thần học trung học đệ nhị cấp cùng lớp với cô ba năm, hắn thế nhưng một chút ấn tượng cũng không có?
Lục Chu Việt mặt không chút thay đổi lắc đầu,
“Không nhớ rõ! Anh chỉ nhớ mỗi mình em!”
Hắn thật không nhớ rõ,không riêng không nhớ rõ Phương Đông Thần,những học sinh hắn từng dạy hắn cũng không nhớ được,bởi vì bọn họ bất quá chỉ làm nền cho cô.
“Sau này nhớ đừng quá gần tên tiểu tử ấy,anh sẽ rất ghen tị !”
Hắn buông cô ra,thay cô sửa sang lại áo có chút xốc xếch không chút khách khí nói rõ.
“Lục Chu Việt,anh thật quá bá đạo,chẳng lẽ anh hi vọng em ngày ngày ở Thân Viễn đi làm một người bạn cũng không có sao?”
Hứa Lưu Liễm cảm thấy da mặt hắn đúng là quá dày,nào có người nói thẳng mình ghen tị chứ,nhiều người còn không chấp nhận mình ghen,tại sao đến hắn toàn bộ thay đổi.
“Em có thể kết giao bạn phái nữ,hoặc em chịu công khai quan hệ của chúng ta!”
Lục Chu Việt cười tươi nhìn gương mặt xinh đẹp,nếu công khai quan hệ của bọn họ,hắn bảo đảm không có một người nào dám chú ý đến cô.Người phụ nữ của Lục Chu Việt có tên nào dám tự tin đến đoạt?
Hắn không nói sai,nhưng Hứa Lưu Liễm nghe thật buồn bực,
“Anh cảm thấy những cô gái kia có thể làm bạn sao? Em không có bị ánh mắt sắc bén của các cô ấy giết chết đã may rồi!”
Buổi trưa ở phòng ăn cô đã cảm nhận được oán khí của các cô gái kia,nếu thật công khai quan hệ hai người,cô lập tức biến thành kẻ thù chung của mọi người, có thể ở lại trong Thân Viễn làm việc không đã là một vấn đề,cô cảm thấy quan hệ hai người như vậy tốt nhất không nên làm chung một chỗ.
Buổi tối lúc tan sở,Hứa Lưu Liễm đang thu dọn đồ đạc,Phương Đông Thần đã gọi điện thoại hỏi cô buổi tối có rãnh không cùng đi ăn một bữa cơm tâm sự và vân vân…..cô nhìn qua thấy Lâm San Ni đã dọn dẹp xong đang đứng chờ cô, xin lỗi nói,
“Thật thật không tốt, hôm nay tôi hẹn với Sunny tỷ cùng nhau đi dạo phố. . . . . .”
Nói cô và Lâm San Ni cùng nhau đi dạo phố,nhưng thật ra do hắn căn dặn Lâm San Ni đi mua quần áo cùng cô,hắn không vừa ý quần áo quá nồng mùi học sinh hiện tại của cô,không thích hợp thân phận làm việc bây giờ.
Phương Đông Thần cũng không nói gì,chỉ cười cười nói hôm nào hẹn lại,cô mới vừa cúp điện thoại đã thấy hắn từ trong phòng làm việc đi ra,nheo cặp mắt khôn khéo nhìn thoáng qua điện thoại trong tay cô,
“Đi thôi,ngồi xe của anh đi!”
Cô vừa muốn bước ra chân nhất thời ngừng lại,
“Anh cũng đi theo á?”
“Ừ hừ, anh không đi người nào cà thẻ trả tiền?”
Cô chộp lấy túi đứng ở nơi đó vẻ mặt thật tình.
“Ai muốn anh trả tiền,tự mình em có tiền!”
Cô đi tới kéo cánh tay Lâm San Ni,thổi phòng thương lượng với Lâm San Ni,
“Sunny tỷ,theo chúng em cùng đi dạo có được không?Chị không phải có lái xe sao,ngồi xe của chị là được!”
“Lưu Liễm,anh nói không được!”
Lâm San Ni bất đắc dĩ nhìn thoáng qua vẻ mặt khó coi Lục Chu Việt,hắn đi quả thật không tiện lắm,tức khắc sẽ trở thành nơi hút tầm mắt mọi người.
Cô có thể hiểu được hành động của Hứa Lưu Liễm,cũng biết cô không muốn loan tin quan hệ hai người.Nếu như cô,cô cũng không muốn tình cảm của mình ngày ngày bị chú ý, tựa như những minh tinh kia không thể có cuộc sống riêng tư.
Hứa Lưu Liễm không thể làm gì khác hơn là ra tối hậu thư với Lục Chu Việt,
“Em mặc kệ,nếu anh đi thì em không đi!”
Cô bận tâm quan hệ của hai người bị công khai là một chuyện,cô bận tâm hơn chính là tâm trạng Lâm San Ni.Hắn có đôi khi cũng thật rất máu lạnh,đối với người mình yêu thì cưng chiều đến lên trời,đối với người mình không yêu thì thật tàn khốc.
Lâm San Ni có tình có nghĩa với hắn cô cũng biết,một cô gái yêu mến hắn nhưng ngày ngày nhìn hắn cưng chìu cô gái khác là một việc tàn nhẫn cở nào? Cho nên Lâm San Ni mới lựa rời đi sao?
Hiện tại Lâm San Ni mỗi ngày đều đến chỉ cô công việc cho nên phải đối mặt với hai người bọn họ,mặc dù Lâm San Ni luôn giả như không có gì,nhưng có đôi khi cô lơ đãng thấy trong mắt cô ấy có đau đớn và khổ sở,đây cũng thôi đi, bây giờ tan việc hắn còn muốn kéo cô đi,hắn chẳng lẽ một chút cũng không để ý cảm nhận của Lâm San Ni sao?
Lâm San Ni thấy hai người ở nơi đó mắt to trừng đôi mắt ti hí giằng co,cười buồn thản nhiên nói,
“Em xuống dưới chờ hai người!”
Sau đó liền xoay người vào thang máy.
Sau khi Lâm San Ni đi,Lục Chu Việt đi đến ôm eo cô,thở dài một hơi,
“Lưu Liễm,anh biết em đang bận tâm chuyện gì. Càng sớm cho cô ấy thấy rõ,cô ấy mới có thể càng sớm buông tha!”
Không nên trách hắn tàn nhẫn,hắn đối với Lâm San Ni không có tình yêu nam nữ,nên chỉ có thể dùng phương thức đó để cô buông tha.
“Dù sao anh cũng đừng đi,em thấy đi chung không thoải mái!”
Cô không thể tưởng tượng có một người đàn ông đi theo mua sắm sẽ có tâm trạng gì,nhất là người đàn ông có thể thành công hấp dẫn tầm mắt mọi người.
Lục Chu Việt không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ thỏa hiệp, sau đó móc ra tiền một tấm thẻ nhét vào trong tay cô,cô vừa muốn mở miệng hắn đã lạnh lùng ra lệnh,
“Đừng từ chối,tiền lương của em không đủ để nhét kẽ răng!”
Hắn nói xong còn thừa dịp đem thẻ nhét vào trong tay cô rồi mập mờ sờ soạng tay cô hồi lâu,cô không thể làm gì khác hơn nắm chặt thẻ đỏ mặt chạy vào thang máy.