Chương :Suy nghĩ một chút
Hứa Lưu Liễm vừa muốn giãy dụa vừa nhìn thấy bọn người quản lý nhân sự từ trong phòng phỏng vấn đi ra ngoài,không thể làm gì khác hơn vội vàng im miệng,cô cũng không muốn hấp dẫn ánh mắt bọn họ nhìn đến nơi này,cho nên lúc bọn người đi ra,bóng hai người vừa vặn biến mất trong thang máy.
Vừa vào thang máy Hứa Lưu Liễm liền vùng vẫy từ trên người hắn nhảy xuống,trốn sang một nơi cách xa hắn tức giận,hắn ấn phím đi lên tầng cao nhất sau đó tựa tại nơi đó cười nhìn cô ,
“Anh đã nghĩ em sớm chạy không thấy bóng? Tại sao ở bên ngoài chờ anh, có phải có lời gì muốn nói với anh?”
Hứa Lưu Liễm nhịn xuống vọng động mắt trợn trắng ,
“Lục Chu Việt,anh đừng lúc nào cũng tự ình là đúng? Nếu không phải Lâm San Ni cô ấy——”
Nói tới đây cô chợt ngừng lại,cái gì chị dâu nhỏ,Lâm San Ni có thể gọi ra miệng,nhưng cô không thể nói ra miệng,tròng mắt đen sáng quắc của hắn ngó chừng cô,
“Sunny làm gì?”
Cô hừ lạnh một tiếng quay đầu đi chỗ khác không nhìn hắn,thang máy dừng ở tầng cao nhất hắn kéo cô ra nhét vào phòng làm việc của mình,phòng làm việc của hắn trước sau như một rất lộng lẫy,làm cho cô nhớ tới phòng làm việc do Trác Thính Phong chuẩn bị cho hắn ở trung học đệ nhị cấp,hắn ngồi lên ghế da phía sau bàn làm việc,cô thì ngồi trên ghế sa lon đối diện hắn,cảm giác này làm cho cô vô cùng không thoải mái,bởi vì tựa hồ lại nhớ tới lúc học trung học đệ nhị cấp mỗi lần bị hắn kéo vào trong phòng làm việc khiển trách.
Vẻ mặt hắn có chút nghiêm túc,
“Em đang ở đây tức giận gì? Lúc trước phỏng vấn không phải là rất tốt sao, hôm nay tại sao bỗng nhiên như vậy?”
Cô quật cường giương mắt nhìn hắn nói từng câu từng chữ,
“Bởi vì em không muốn để cho người khác cảm thấy em dựa vào quan hệ mới nhận được chức vị này !”
Hắn nhìn cô hồi lâu bỗng nhiên nở nụ cười,
“Lưu Liễm,anh không nói quan hệ giữa chúng ta cho người khác biết,chính em dựa vào thực lực của mình lọt vào vòng phỏng vấn cuối cùng,em chẳng lẽ ngay cả điểm tự tin này cũng không có sao?”
Cô không phải nói hắn không được công khai quan hệ giữa bọn họ sao, hắn nào dám không tuân thủ .
Hứa Lưu Liễm cũng rất thật tình,
“Em biết anh không nói nhưng em không muốn làm thư ký của anh,thời gian dài khó tránh khỏi sẽ bị người phát hiện,đến lúc đó chẳng phải tất cả cố gắng của em sẽ uổng phí!”
Hắn bỗng nhiên rời khỏi ghế,ánh mắt sắc bén chăm chú nhìn cô,
“Hứa Lưu Liễm,em đến tột cùng đang lo lắng cố gắng của em uổng phí? Hay đang trốn tránh anh?
Hứa Lưu Liễm vẻ mặt cương cứng một chút,sau đó liền đưa mắt nhìn về phía khác không có dũng khí nhìn thẳng hắn.Đúng,hắn nói rất đúng,cô thật ra đang trốn tránh hắn. Bởi vì cô không biết,ngày ngày cùng hắn ngẩng đầu không thấy cúi đầu không thấy,giờ sớm chiều chung đụng lòng của cô có thể luân hãm hay không? Có thể quên mất những chuyện hắn làm tổn thương cô? Có thể đem gương mặt của hắn thay thế vị trí chàng trai trong lòng cô không?
Lục Chu Việt thấy cô trầm mặc nhất thời hiểu mình nói trúng tâm sự trong lòng cô,sâu trong lòng dâng lên một chút chua xót,cho dù cô đã vạch rõ giới hạn với Trần Thanh Sở,nhưng cô vẫn không chịu mở rộng cửa lòng với hắn.
Nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu,lần nữa mở mắt ra hắn đã giấu diếm những thứ mất mác nổi lên trong mắt,bình tĩnh đem tốt xấu trong chuyện này nói cho cô nghe,
“Hứa Lưu Liễm, chẳng lẽ em mong muốn tài hoa kiến trúc cả đời bị mai một sao? Em nghĩ xem ngoài anh ra ai dám cho em cơ hội quang minh chánh đại làm kiến trúc sư ?”
Hứa Lưu Liễm rũ mắt ngồi ở chỗ đó,thẳng tắp nhìn chằm chằm ống quần còn có sàn nhà làm bằng gỗ tinh chất vô cùng tốt,trong lòng suy nghĩ rối loạn,cô biết hắn nói rất đúng,cô không phải xuất thân nhân viên thiết kế chuyên nghiệp,cũng không có bằng cấp,đi những công ty khác cũng chỉ có thể làm tiểu muội bưng trà rót nước,không có bằng cấp ngay cả cơ hội chạm vào ước mơ thiết kế cũng không có.
“Anh chỉ nói vậy,công việc này em có làm hay không tùy em!”
Lục Chu Việt giọng nói nặng trĩu nói ra thông điệp cuối cùng,hắn dụng tâm lương khổ cô một chút cũng không hiểu.
Giọng nói nghiêm túc của hắn phun ra làm cho lòng Hứa Lưu Liễm run lên,cô rất nhanh phủi đất hai tay đứng dậy bất an nhìn hắn,
“Để em suy nghĩ một chút!”
Sau đó liền vội vã chạy khỏi phòng làm việc của hắn, còn lại Lục Chu Việt đứng ngó chừng bóng lưng cô rời đi,con ngươi đen bịt kín chán nản.
Ngoài cửa có tiếng gõ cửa cung kính vang lên,hắn đúng lúc che dấu tâm trạng mình, trên khuôn mặt anh tuấn lại cứng rắn kiên nghị, Lâm San Ni đẩy cửa đi vào,
“Lục tổng, Hứa tiểu thư đồng ý sao?”
Những người khác chen chúc vỡ đầu muốn vào Thân Viễn,muốn làm thư ký cho tổng tài Thân Viễn,thậm chí còn âm thầm tặng lễ và vân vân cho giám khảo phỏng vấn, chỉ có cô phải thương lượng,nhìn sắc mặt của cô làm việc?
Lục Chu Việt ngồi xuống trước bàn làm việc,cầm qua văn kiện trước mặt tới phê duyệt vừa nói với Lâm San Ni,
“Ngày mai cô ấy sẽ đến làm,cô giúp cô ấy học cách giao tiếp một thời gian ngắn sau khi làm tốt công việc có thể nghỉ phép rồi!”
Hắn chỉ nhìn sơ đã biết trong lòng cô nghĩ gì,hắn biết chắc cô yêu sâu đậm kiến trúc,cho nên công việc này cô chỉ nhất thời vọng động muốn bài xích,khi tỉnh táo lại suy nghĩ tinh tế cô sẽ không cự tuyệt .
“Tôi hiểu!”
Lâm San Ni nói xong tính xoay người rời đi,hắn bỗng nhiên từ phía sau lưng gọi cô lại,trong giọng nói tràn đầy tò mò,
“Đúng rồi Sunny, mới vừa rồi em nói gì với cô ấy mà có thể làm cho cô ấy đứng lại?”
Lâm San Ni tính tình dịu dàng,tính tình của cô ấy thì nóng nảy,không biết Lâm San Ni dùng biện pháp gì giữ cô lại ?
Lâm San Ni bước chân đi tới cửa đột nhiên ngừng lại,quay đầu nhìn hắn cười một tiếng,khuôn mặt dịu dàng xẹt qua một tia giảo hoạt,
“Em gọi cô ấy một tiếng chị dâu nhỏ,cô ấy sợ tới thét lên không dám đi!”
Lục Chu Việt đầu tiên kinh ngạc sau đó hiểu rõ cuối cùng nở nụ cười nhẹ nàng,không nghĩ tới Lâm San Ni từ trước đến giờ tốt tính cũng có lúc tà ác, còn phản ứng nha đầu kia nhất định là vừa sợ vừa tức,ảo não muốn chết,nghĩ như vậy thôi nụ cười trên mặt không khỏi càng sâu.
Lâm San Ni thật sâu nhìn thoáng qua đuôi lông mày khóe mắt hắn cũng nhu hòa xuống sau đó đi ra ngoài,làm việc phục vụ tổng tài nhiều năm như vậy,cô nhắm mắt lại thở phào nhẹ nhõm,cô rốt cục. . . . . . giao hắn cho cô gái khác,mặc dù có chút không nỡ dứt bỏ nhưng có lẽ đây là thứ trả giá thật nhiều cho sự trưởng thành !
Trước khi trở về tổng bộ,cô xin nghỉ dài hạn một tháng còn hắn cũng đã chuẩn. Không phải đều nói nhân sinh cần một chuyến du lịch ư,cô quyết định ra ngoài một chút để tâm trạng thoải mái,cô hi vọng sau khi trở về có thể dùng một trái tim bình thường đối mặt với hắn,đối mặt hắn đã lấy cô bé kia,sau đó cam tâm tình nguyện gọi hắn một tiếng anh trai gọi cô bé kia một tiếng chị dâu.